Chương 569: Cuối cùng đã chờ được anh
Nhìn ánh mắt kiên định của Cố Miểu mà Cố Hề Hề không biết nên nói gì.
Bá tước Phillips lại bật cười rất vui vẻ: “Đúng, con trai phải nên có ngạo khí này!”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng đằng hắng: “Con trai à, chúng ta nên chú ý không phải ở điểm này…”
Cố Miểu vẫn chính trực nhìn, giống như ý bảo rằng ‘mommy, con hiểu mà’, rồi nói tiếp: “Vâng, con biết mommy muốn nói, con với Doãn Ngự Hàm đẹp trai vậy, rất dễ để người khác phải nhớ thương. Mommy, mommy cứ yên tâm, con với Doãn Ngự Hàm sẽ không trở thành Bao Tự thứ hai đâu! Trên thế giới này có nhiều cái làm tụi con cười lắm, tụi con không thèm ông vua kia đâu!”
Cố Hề Hề: “…”
Con trai, con lại chú ý sai nữa rồi!
Mộc Nhược Na ở bên cạnh cười sặc sụa đến nổi không thể đứng thẳng được.
Con trai ngoan thật là đáng yêu!
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ lại, cũng đúng nha, cô có hai con trai đẹp trai đến vậy, đúng là đệ nhất soái ca cả vũ trụ rồi! Đương nhiên phải cẩn thận mấy người có ý xấu với con trai cô chứ!
Trong mắt tất cả các bà mẹ thì con của mình luôn là nhất!
Cố Hề Hề tất nhiên không ngoại lệ!
Khói bốc lên từ lửa trại, nếu nhìn từ xa thì có cảm giác rất giống với phong hỏa hí chư hầu thật.
Lúc này trên hòn đảo kia, có người phát hiện được khói bốc lên từ hòn đảo đối diện thì liền báo cáo: “Doãn chủ tịch! Ngài mau ra xem! Trên đảo bên kia có khói! Nhất định có người ở trên đảo!”
Doãn Tư Thần nhanh chân vọt ra, nhìn thấy đám khói thì vội vàng ra lệnh cho toàn bộ xuất phát!
Hề Hề, chờ anh!
Anh sẽ đến ngay!
Doãn Tư Thần và người của anh cấp tốc rời khỏi để hướng về phía hòn đảo có khói bốc lên kia. Cố Hề Hề và bá tước Phillips phải mất ba tiếng đi bằng bè mới đến nơi, còn Doãn Tư Thần và người của anh dùng ca nô nên chỉ mất chừng hai mươi phút thì đã đến được bờ biển.
Vừa lên bờ, Doãn Tư Thần lập tức nhận ra mấy con cá sấu đang chậm rãi bò lại đây, anh nhấc cằm ra hiệu cho các vệ sĩ, tiếp theo đã có vài trái lựu đạn quăng về phía đám cá sấu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Oanh—— !
Sau vài tiếng nổ vang thì chướng ngại vật đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Mọi người đang ở trên đỉnh đồi nghe được tiếng nổ từ phía bờ biển thì tức khắc nghi hoặc nhìn nhau. Đây là… có cứu viện đến sao?
Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na mừng như phát điên, vội vã đứng lên không ngừng cầm tấm vải che mưa mà múa may chân tay, la to lên: “Chúng tôi ở đây! Chúng tôi đang ở trên đây! Chúng tôi còn sống!”
Hirayama Jiro và bá tước Phillips yên lặng ngước nhìn nhau mà bất đắc dĩ. Hai người phụ nữ này ngày thường rất thông minh khôn khéo, nhưng mà bây giờ ở tại đây lại ngốc đến kỳ lạ… Từ bờ biển tới đỉnh đồi cách xa như vậy, đối phương làm sao nghe được?
Bất quá, Doãn Tư Thần tuy không nghe được tiếng của Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tấm vải che mưa mà cả hai đang múa may, hơn nữa camera ghi nhận hình ảnh bằng nhiệt độ trong tay anh cũng đã xác định được vị trí của mọi người.
Đã tìm lâu như vậy, có lẽ người đã ở ngay trước mắt, Doãn Tư Thần kích động đến mức không thể tin vào mắt của anh.
Hề Hề của anh, chuột đồng nhỏ của anh, cuối cùng đã tìm được em rồi!
Doãn Tư Thần bỏ mặc tất cả vệ sĩ đang ở sau, điên cuồng chạy vọt lên đỉnh đồi.
Hiện tại trí óc anh hoàn toàn trống rỗng, anh chỉ biết anh nhất định phải tìm bằng được Cố Hề Hề và ôm chặt cô vào lòng, mãi mãi không bao giờ buông cô ra!
Cố Hề Hề giống như cảm nhận được điều gì, vốn dĩ còn đang la to nhưng cô đột nhiên im bặt, cứ đứng ngây người nhìn về một hướng, tận trong đáy lòng có một âm thanh vang lên, âm thanh đó nói cho cô biết có người đang chạy về phía cô bằng tất cả sự sốt ruột lo lắng nhất.
Anh ấy? Chính là anh ấy rồi!
Chỉ mới ba phút trôi qua mà cô cảm tưởng trái tim mình đã chờ đợi cả ngàn năm, cảm nhận được vận mệnh chú định sẵn, cả đời này sẽ không buông tay. Dáng người đĩnh bạt cứ thoắt ẩn thoắt hiện dưới từng tán cây rồi xuất hiện ngay trước mắt cô.
Cố Hề Hề cảm thấy tầm mắt mình mờ dần, cô lấy tay dụi dụi mắt mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào. Dáng người quen thuộc kia, dung nhan quen thuộc kia cứ gần rồi lại xa.
Khoảnh khắc khi Doãn Tư Thần nhìn thấy được Cố Hề Hề, anh cảm giác bên tai mình không còn nghe được âm thanh gì nữa, tầm mắt anh không còn thấy được gì khác. Bởi vì trong thế giới của anh chỉ có duy nhất một mình cô.
Hề Hề, anh đến đây! Anh đến để thực hiện lời hứa của mình, bảo vệ em!
Doãn Tư Thần chậm rãi đi về hướng Cố Hề Hề, mỗi bước đi đều khiến đáy lòng cô run lên, mỗi bước đi là hy vọng, là tin tưởng. Anh vươn tay về hướng cô, khoé mắt hẹp dài đã ẩn ẩn nước mắt.
Anh là một người đàn ông, thế nhưng bây giờ lại không khống chế được cảm xúc của chính mình mà rơi nước mắt. Nếu như chưa từng mất đi, sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác mất và tìm lại được, rồi lại được, rồi lại mất, thật sự thống khổ tận tâm can…
Nhìn Doãn Tư Thần, tầm mắt Cố Hề Hề đã mơ hồ nhoè lệ, ngay lúc Doãn Tư Thần vươn tay thì cô đã vứt bỏ hết mọi thứ mà chạy như bay về phía anh.
Trái tim cô cứ nhảy lên liên hồi, mừng rỡ xót xa.
Cảm giác hạnh phúc đó cứ bao phủ toàn thân…
Doãn Tư Thần, may mà có anh!
Doãn Tư Thần, rốt cuộc đã chờ được anh!
Cố Hề Hề chật vật chạy qua những tán cây, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Doãn Tư Thần.
Nơi đó là nhà, là nơi cô quay về!
Bất cứ nơi nào có anh, nơi đó sẽ là tổ ấm cho linh hồn của cô!
“Hề Hề…” Doãn Tư Thần rưng rưng dang rộng tay.
Cố Hề Hề không chần chừ, cô lao thẳng vào lồng ngực của anh, vùi đầu thật sâu trong lòng anh.
Là anh, thật sự là anh! Anh thật sự đã đến tìm cô!
Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, cảm xúc quen thuộc… thật sự là anh!
Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề, hận không thể đem cô và anh hoà vào nhau, cả đời không tách rời!
Mọi người chậm rãi đi tới từ phía sau, không ai quấy rầy hai người họ đoàn tụ. Các vệ sĩ và trợ lý của Doãn Tư Thần biết rõ hơn ai hết những ngày qua anh đã sống như thế nào, trước giờ họ chưa từng thấy Doãn chủ tịch của họ thất thố và suy sụp như vậy, còn đâu vị đế vương oai phong một cõi ngày nào!
Nay vị đế vương đó lại vì vợ mình mà bất lực, bàng hoàng, yếu ớt như một phàm nhân…
Thì ra khi vị đế vương đã yêu thì chỉ là một người đàn ông si tình.
Lúc này đây, Doãn Tư Thần ôm Cố Hề Hề trong vòng tay, phảng phất như linh hồn của anh đã trở lại, vị đế vương tưởng như đã chết cuối cùng đã trở lại.
Bá tước Phillips đứng yên lặng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn hai người ôm nhau, đôi mắt màu hồng bảo thạch loé lên thứ cảm xúc khó hiểu. Bá tước nhanh chóng quay người đi, cật lực chôn vùi những ký ức trong suốt ba ngày qua ở nơi sâu nhất trong tim mình. Từ đây, đối với cô, hai người họ chỉ có thể là bạn bè.
Mộc Nhược Na nhìn thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ôm nhau, cũng không nén được xúc động mà quay sang ôm lấy Hirayama Jiro. Còn Hirayama Jiro thấy được Mộc Nhược Na chủ động nhào vào lòng mình thì cực kỳ vừa lòng.
Cậu sẽ không ngại làm cho Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chia ly và tái hợp thêm vài lần nữa, chỉ cần mỗi lần như vậy Mộc Nhược Na đều nhào vào ôm cậu là được!
Cố Miểu ngoan ngoãn đứng một bên, hốc mắt hoe hoe đỏ.
Mấy ngày qua thật sự không dễ dàng gì với tất cả mọi người.
Doãn Tư Thần thật sự rất muốn cứ như vậy mà ôm Cố Hề Hề, ôm đến địa lão thiên hoang (*), nhưng trước mắt còn nhiều việc cần phải hoàn thành!
(*) Địa lão thiên hoang: trời đất già đi, hoang tàn, dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng.
Doãn Tư Thần lưu luyến buông Cố Hề Hề ra, quay đầu nhìn những người còn lại, nhẹ nhàng cười: “Mọi người vẫn bình yên vô sự, thật tốt quá!”
Ai nấy đều cảm khái thổn thức, đúng vậy, có thể bình yên vô sự, chính là trong cái rủi có cái may!
Cố Hề Hề vẫy vẫy tay gọi Cố Miểu bước tới, ba người lại ôm chặt nhau lần nữa.
“Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.” Doãn Tư Thần nói: “Người của Mặc Tử Hân sắp tới đây rồi, Ngự Hàm còn đang ở trong tay Hans, chúng ta cần phải quay lại gấp!”
Cố Hề Hề bây giờ mới nhớ tới trước khi cô bị cuốn đi thì đã giao Doãn Ngự Hàm cho Hans. Hiện tại nếu Doãn Tư Thần ở đây, vậy người chỉ huy bên kia chỉ có thể là Mặc lão gia tử. Có lẽ Hans đã đoán được thân phận của Mặc lão gia tử.
Hỏng rồi, lớn chuyện rồi!
Ngộ nhỡ Hans bắt cóc Doãn Ngự Hàm làm con tin thì phải làm sao?
Nếu Hans muốn dùng Doãn Ngự Hàm để đổi lấy Mặc lão gia tử, thì phải làm sao?
Vất vả lắm mới cứu được Mặc lão gia tử, nhưng cô không thể để Doãn Ngự Hàm xảy ra chuyện!
Tưởng tượng đến đây thì sắc mặt Cố Hề Hề đã tái nhợt!
Những người khác cũng nghĩ đến chuyện này, ai nấy đều biến sắc.
“Được, chúng ta không nên chần chừ nữa, hãy tập hợp lại rồi trở về.” Bá tước Phillips lên tiếng: “Không chừng mọi chuyện không tệ như chúng ta đã nghĩ.”
Cố Hề Hề lo lắng gật gật đầu, cùng mọi người nhanh chóng sắp xếp trở về.
Ngự Hàm, con đừng xảy ra chuyện gì nhé!
Bằng không, cả đời này mommy sẽ không thể tha thứ cho chính mình!
Sau khi tìm được Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần lập tức truyền tin tức này báo lại cho người đang ở hòn đảo chính. Mặc lão gia tử nhận được tin, nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, xem ra cháu của ông và cô bé này quả nhiên không có duyên phận…
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, vậy mà…
Hans cũng nhận được tin tức Cố Hề Hề bình an, liền quay sang nói với Doãn Ngự Hàm: “Nhóc nói xem, nếu ta dùng nhóc làm con tin, uy hiếp mommy của nhóc đem Mặc tướng quân ra trao đổi, mommy của nhóc có đồng ý không?”
Doãn Ngự Hàm bình tĩnh nhìn thoáng qua Hans: “Vừa rồi chú không phải muốn nhận tôi làm học trò sao? Chẳng lẽ chú lại dùng học trò của mình làm con tin trao đổi?”
Hans bực bội nói: “Ta nhận nhóc làm học trò, nhóc không phải không đồng ý sao?”
“Được, tôi đồng ý.” Doãn Ngự Hàm trả lời tỉnh rụi: “Nếu chú thích làm thầy của tôi như vậy, thì tôi đồng ý là được thôi.”
Đã tìm được mommy, mommy đã bình an, cậu có thể yên tâm rồi!
Tên thuyền trưởng này tuy hơi đáng ghét, nhưng là người biết giữ lời hứa. Chỉ cần mommy được an toàn, thì cậu coi như hy sinh làm học trò của hắn thì cũng không có vấn đề gì.
Hans sửng sốt, không ngờ Doãn Ngự Hàm lì lợm từ chối nhiều ngày như vậy, giờ lại dễ dàng đồng ý!? Không hợp lý chút nào mà!
Edited by Airy
Beta by Airy