Chương 559: Lần nữa gặp nguy hiểm
Lời nói của Doãn Ngự Hàm khiến Hans bần thần trong phút chốc, ngay sau đó hắn lại nở nụ cười tự châm biếm: “Đáng tiếc ta đây chưa từng có trải nghiệm như vậy, gia đình của ta chỉ hận không thể giết chết ta mà thôi.”
Doãn Ngự Hàm ngẩng đầu lên nhìn Hans, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Làm sao có ai lại không yêu gia đình mình? Thuyền viên ở đây rất kính trọng và tôn sùng chú, họ chính là gia đình của chú!”
Đáy lòng Hans tức thì chấn động, quả thật từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này. Không ngờ một người đã sống hơn ba mươi năm trên đời, lại không thể suy nghĩ thấu đáo bằng cả một đứa trẻ.
Có lẽ đối với một đứa trẻ mà nói, thế giới của chúng rất đơn thuần và rõ ràng, nhờ vậy có thể thấu hiểu sự thật hiển nhiên chăng? Đúng vậy, gia đình không phải là những người có quan hệ huyết thống đơn thuần, mà là những người đã ở bên cạnh và bảo vệ ta, người có thể ra tay hãm hại ta thì sao lại gọi là gia đình?
Hans bỗng nhiên mỉm cười, không nói gì, nhưng đôi mắt của hắn đã hơi mờ mờ nhoè đi.
Hắn quay người, đưa lưng về phía Doãn Ngự Hàm, nhẹ nhàng nói: “Ừ, nhóc nói rất đúng. Cho nên, mommy của nhóc và mọi người sẽ không chết.”
Nói xong câu đó, Hans nhấc chân rời khỏi, để lại Doãn Ngự Hàm ngồi ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía biển.
…
Cố Hề Hề liên tục thay khăn ướt trên trán của bá tước Phillips, gần ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng người này vẫn nằm mê man, càng lúc cô càng sốt ruột lo lắng. Bây giờ trời đã gần tối, trong đêm tối thì có biết bao nhiêu nguy hiểm có thể xảy ra, cô thật không dám nghĩ đến khi có sự cố gì phát sinh thì liệu cô còn được bao nhiêu sức lực để chiến đấu.
Vấn đề về lương thực tạm thời được giải quyết, nhưng bên cạnh có một người bệnh thế này, chiến đấu bằng cách nào cơ chứ?
Để duy trì nhóm lửa không bị tắt, Cố Hề Hề đành phải gắng sức đi ra ngoài nhặt vài cành cây khô ném vào đống lửa, vì đốt như vậy nên khói đen toả ra rất nhiều. Cũng may hang động này thông khí khá tốt nên không lo bị trúng độc carbon monoxit. Bất quá, Cố Hề Hề vẫn bị sặc khói đến mức nước mắt, nước mũi giàn giụa.
Ở đây không có nhiệt kế, Cố Hề Hề chỉ có thể dựa vào cảm nhận để ước chừng nhiệt độ cơ thể của bá tước Phillips, sốt đã hạ nhưng có vẻ đối phương rất mệt mỏi.
Cố Hề Hề nhìn lại đồng hồ đeo tay, thật may chiếc đồng hồ này là sản phẩm chuyên dụng chống nước nên cô vẫn còn khái niệm về thời gian. Hiện tại đã là chạng vạng sập tối, mà trận mưa dai dẳng bên ngoài còn kéo dài đến hai ngày nữa mới có thể dừng lại.
Vậy là trong thời gian hai ngày này, lựa chọn duy nhất của cô chỉ là ở đây chờ cứu viện thôi sao?
Trời càng lúc càng tối, Cố Hề Hề theo bản năng liền dựa người vào bên cạnh bá tước Phillips, ban ngày đã rất mệt mỏi, giờ cô thật sự chỉ muốn ngủ mà thôi. Thân thể cô cuộn tròn lại, dựa vào bá tước Phillips và từ từ thiếp ngủ. Dù người bá tước Phillips đang sốt và phát nhiệt, nhưng nhờ vậy thì đây lại được xem là cái gối sưởi ấm vô cùng hiệu quả.
Cố Hề Hề mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ…
Không biết đã thiếp đi bao lâu, nhưng đột nhiên có tiếng sột soạt không hình thường đâu đây, Cố Hề Hề giật mình, lập tức mở mắt ra. Vừa mở mắt thì cô đã bị dọa sợ hãi đến lạc mất ba hồn bảy vía.
Phía trên trần hang động, ngay đối diện cô là một đàn dơi, hình thù của chúng giống như loài dơi mà cô hay xem trong những kênh thế giới động vật. Những con dơi này đang treo ngược mình lên vách đá, đầu chúc xuống, tụ lại thành một đàn, con mắt của chúng đang nhìn chằm chằm vào cô và bá tước Phillips, giống như đang ngắm nhìn món ăn khuya ngon lành.
Cố Hề Hề cảm thấy tay chân mình bắt đầu bủn rủn run rẩy.
Ôi trời ơi, cả đời này cô cũng chưa từng thấy qua nhiều dơi như vậy!
Thật đáng… đáng sợ…! Chúng có biết cắn người hay không?
Cố Hề Hề biết có những loại dơi hút máu và không hút máu, trước kia cô còn cảm thấy bá tước Phillips nhìn như ma cà rồng trên phim, đến giờ thì cô phải công nhận bá tước Phillips là người rất bình thường, ít nhất là bình thường hơn đám dơi trên kia!
Cố Hề Hề cố gắng vận dụng trí não của mình, chợt nhớ ra dơi rất sợ lửa, sau đó run cầm cập mà lấy tay mở đèn pin, ném mấy nhánh củi vào khóm lửa sắp lụi tàn. Quả nhiên thấy có ánh sáng thì mấy con dơi đang bay vòng quanh tức khắc lùi ra xa, thấy vậy thì Cố Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là sau, nỗi lo lắng lại ập đến, bởi vì cô không nhặt nhiều nhánh cây cho lắm, số nhánh cây cô nhặt được chỉ có thể đốt thêm khoảng hai hoặc ba tiếng đồng hồ nữa thôi!
Nơi này ánh sáng âm u, bên ngoài trời mưa rất to, cho dù đến khi trời sáng thì vẫn không thể chiếu vào hang động này. Nếu đến khi lửa tàn mà cả đám dơi kia cùng tấn công tập thể thì phải làm sao đây?
Cố Hề Hề hoang mang lo sợ, đáy lòng không ngừng niệm tên Doãn Tư Thần, lúc này cô mới nhận ra mình đã ỷ lại vào anh quá nhiều, đến khi không có anh bên cạnh cô mới cảm thấy bản thân bất lực đến nhường nào…
Cố Hề Hề ngồi trên mặt đất, ôm chặt đèn pin trong tay, không ngừng tự trấn an bản thân quên đi mấy con dơi đáng sợ kia, cố gắng nghĩ về con trai, nghĩ về khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc bên cạnh Doãn Tư Thần.
Nhưng mà con người luôn mâu thuẫn như vậy, càng không muốn nghĩ đến cái gì thì lại càng vô thức nghĩ đến nhiều hơn. Cố Hề Hề là người chịu khó đọc sách, cộng thêm được dung nạp tri thức uyên bác của Vân Nặc nên cô hiểu biết rất nhiều kiến thức, và lại hay tưởng tượng linh tinh. Ví dụ như lúc này cô lại nhớ đến mấy bộ phim điện ảnh về quỷ hút máu, nghĩ đến cảnh tượng bị hút máu mà người cô run bần bật.
Oái ăm nhất là, Cố Hề Hề còn có thể nhớ đến từng chủng loại dơi.
Về cơ bản thì dơi chia làm hai loại chính, dơi lớn và dơi nhỏ. Chủng loại dơi lớn còn gọi là dơi quạ, sinh sống ở các khu vực nhiệt đới và bán nhiệt đới thuộc đông bán cầu, phía đông Địa Trung Hải và Nam Á, đây là loại dơi ăn trái cây có thân hình lớn, người ta còn hay gọi chúng là cáo bay. Chủng loại dơi nhỏ thì phân bổ ở phía đông và tây bán cầu nhiệt đới, ôn đới, loài này kích thước nhỏ hơn và phân chia thành nhiều họ phức tạp hơn, gồm dơi cánh túi, dơi muỗi, dơi ma, dơi quỷ…
Trong đó dơi quỷ là một phân họ với các thành viên đều hút máu!
Trời ơi là trời! Nơi này chính là khu vực nhiệt đới mà!
Dơi hút máu sống ở tây bán cầu khu vực nhiệt đới và ôn đới!
Tại sao cô càng nhìn lại càng thấy hình dạng mấy con dơi đó giống như miêu tả về dơi quỷ chuyên hút máu? Trời ơi, không lẽ cô sắp bị hút máu trở thành bộ xương khô sao?
Cố Hề Hề lập tức bịt lỗ tai của chính mình, lắc đầu liên tục!
Cô trước giờ đâu có xem nhiều thể loại phim kinh dị đâu, vì sao trí tưởng tượng lại phong phú như vậy? Cô không phải tác giả trinh thám tiểu thuyết, không cần phải tưởng tượng tỉ mỉ đến vậy!
Nếu lần này có thể sống sót trở về, cô thề cả đời chỉ xem phim hài, không bao giờ mở phim kinh dị ra. Vậy thì sau này mỗi lần gặp nguy hiểm, trong đầu cô chỉ nghĩ đến phim hài thôi!
Được rồi, tưởng tượng nhiều quá rồi!
Những con dơi đậu trên vách tường nhìn Cố Hề Hề, cái nhìn của chúng khiến cô cảm thấy da đầu tê dại không còn cảm giác.
Cố Hề Hề run rẩy lấy vài viên thuốc hạ sốt đút cho bá tước Phillips uống, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm ơn tỉnh dậy đi mà! Tỉnh mau lên đi! Một mình tôi làm sao đủ máu cho đám dơi kia? Ngài tốt xấu gì vẫn là đàn ông, chắc chắn máu nhiều hơn tôi, ít ra phải thay tôi làm mục tiêu cho đám dơi kia chứ!”
Trong lúc Cố Hề Hề lải nhải liên tục thì cuối cùng bá tước Phillips cũng đã mở mắt.
“Hơ? Tôi bị sốt sao?” Bá tước Phillips nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Cố Hề Hề thật mừng muốn phát khóc!
Một ngày mà ngất xỉu đến hai lần, ngài tính hù chết tôi có phải không?
Cố Hề Hề vội vàng chỉ lên vách tường nói: “Ngài xem đi, mấy con dơi kia đang trừng mắt nhìn chúng ta! Theo như tôi đoán, chúng có phải là loài dơi quỷ hút máu không?”
Bá tước Phillips ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám dơi, nhịn không được mà khẽ run rẩy một chút. Nếu gặp người sợ độ cao mà nhìn thấy nhiều dơi đến vậy, chắc cũng lăn ra xỉu thêm lần nữa rồi.
Đám dơi này rất đông, bu lại đen nghịt một mảng trên vách đá trong hang động. Nếu chúng cùng nhau sà xuống đây, dù không bị cắn chết thì cũng bị đè cho chết!
Bá tước Phillips vội vàng mở ba lô ra, các khối cồn bên trong không còn bao nhiêu, vẫn nên để dành. Nhưng làm sao để vượt qua tối hôm nay đây?
“Kẻ thủ trong tự nhiên của dơi là gì?” Bá tước Phillips đột nhiên quay đầu lại hỏi.
“Hả?” Cố Hề Hề ngẩn ra, ngây ngốc nhìn đối phương, phải mất tầm mấy giây thì cô mới vận dụng hết tri thức của mình, vừa sợ vừa nói: “Trong tự nhiên thì dơi kỵ nhất là rắn, thằn lằn, một vài loài sống trên thân cây hoặc là động vật họ mèo hay điểu. Vấn đề là ở đây nhiều dơi như vậy, có đủ rắn và thằn lằn để trị chúng không? Mà nếu có, chắc chúng ta cũng xong đời rồi…! Ý tưởng của ngài không đáng tin chút nào!”
Cố Hề Hề thật muốn khóc như mưa!
Nếu có một đám rắn đến giúp xử lý đàn dơi này, thì sau đó chúng sẽ xử lý luôn cô có phải không? Động vật họ mèo hay điểu thì lại càng không thực tế!
“A đúng rồi! Còn có con nhện! Nhện là kẻ thù của dơi, nhưng mà ở đây sẽ không có nhiều nhện như đám dơi kia…” Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Nếu thật sự có nhiều nhện như vậy, không chừng chúng đã bọc chúng ta lại thành kén rồi!”
Bá tước Phillips nhìn bộ dáng hớt hải nước mắt lưng tròng của Cố Hề Hề mà khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ lạ. Nhìn thấy nụ cười này thì Cố Hề Hề càng sợ hãi…
Đừng nói là lúc cô ra ngoài nhặt cành cây khô thì bá tước đã bị dơi cắn và thành quỷ hút máu đó nha?
A a a! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy nè?
Trong tình cảnh này mà còn nghĩ linh tinh!
Người này đang bị sốt mà, sao lại thành quỷ hút máu được?
Ôi, mà người ta bị dơi cắn cũng có khi phát sốt mà? Ừ, cô phải tận lực nhớ lại xem trong mấy phim kinh dị từng coi có cảnh này không?
Nha nha nha, sao lại tưởng tượng chuyện gì đâu vậy?
Dừng lại, dừng lại thôi!
Bá tước Phillips nhìn gương mặt Cố Hề Hề thay đổi đủ thứ biểu cảm, lúc thì hoảng sợ, lúc thì thoải mái, rồi lại hoảng sợ, cộng thêm nét mặt nghi hoặc, chốc lát nữa lại ảo não rầu rĩ. Cô nàng ở trong tình thế này mà còn nghĩ chuyện khác được sao?
Bá tước Phillips nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, nói: “Vừa rồi em đã đoán đúng, những con dơi đó là loại dơi hút máu.”
Cố Hề Hề: “…”
Não của cô đã trống rỗng rồi!
Edited by Airy
Beta by Airy