Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 557: Chap-557




Chương 557: Ý chí sinh tồn

Mộc Nhược Na ôm chặt Cố Miểu vào lòng để hô hấp nhân tạo, cố gắng dùng chút dưỡng khí trong cơ thể mình để giúp cậu bé cầm cự.

Cố Miểu, con phải ráng lên! Con không để chết được!

Hề Hề đã giao con cho mẹ thì mẹ không thể để Hề Hề thất vọng!

Cố Miểu, con phải kiên cường, mọi người vẫn đang chờ con trở về mà!

Mộc Nhược Na không dám chần chừ, tận lực bơi thật xa tránh khỏi đàn sứa, nhưng ngay lúc này bỗng nhiên một có mạch nước ngầm ngay dưới chân cô, cả một tiếng thét còn chưa kịp hét lên thì cô đã bị mạch nước này cuốn vào.

Khoảnh khắc Mộc Nhược Na và Cố Miểu bị mạch nước ngầm hút vào thì Hirayama Jiro lập tức lao đến, nhìn thấy vậy thì cậu không do dự gì nữa mà bơi thẳng đến chỗ của Mộc Nhược Na và cũng bị hút theo mạch nước ngầm dưới đáy biển.

Tí tách, tí tách!

Nước nhỏ từng giọt ngay bên tai, trong không gian là tiếng gió nhè nhẹ.

Mưa ngừng rồi sao?

Hàng mi của Cố Hề Hề khẽ run rẩy, cô cảm giác mí mắt mình nặng trĩu, muốn đưa tay để dụi dụi mắt nhưng lại nhận ra toàn thân không còn chút sức lực nào, đừng nói là đưa tay lên, dù chỉ cử động một ngón tay thôi đã vô cùng khó khăn.

Cô… đã chết rồi sao? Sao nơi này lại yên lặng đến vậy?

Dù có chết, cô vẫn muốn mở mắt nhìn xem thế giới bên kia như thế nào…

Cố Hề Hề nằm yên trong chốc lát, cuối cùng mí mắt nặng nề kia đã có thể hé mở. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một mảnh u ám, nơi này gần như không có ánh sáng, khắp nơi đều lờ mờ không thấy rõ gì cả.

Không lẽ khi người ta chết đi rồi thì sẽ bị cận thị hết?

Phải một lúc thật lâu sau đó Cố Hề Hề mới gắng sức cử động được ngón tay, từ từ thì cả mười ngón tay của cô đều đã hoạt động được, tiếp theo là cả cánh tay, may quá, còn chưa bị tàn phế…

Cố Hề Hề vươn vai xoay cổ, cố gắng xác định lại cơ thể mình vẫn còn bình thường.

Hơ? Đó là cái gì?

Tầm mắt của Cố Hề Hề nhìn vào một vật gì đó ở cách cô không xa lắm, nhưng ánh sáng nơi này quá mờ nên không thể nhìn rõ. Cô gắng gượng chống cự thân thể bò về phía vật thể đó, càng tới gần thì càng thấy vật này nhìn quen quá… không lẽ có người cùng bầu bạn với cô trên đường xuống hoàng tuyền?

Cố Hề Hề bò được một chút thì cả người lại kiệt sức, cô buộc phải nằm nghỉ tại chỗ thêm mười phút mới có thể tiếp tục bò về phía vật thể kia. Bây giờ thì ánh mắt của cô đã quen dần với bóng tối nơi đây, hoá ra vật thể kia cũng là một con người!

Thật hay quá, tìm được đồng loại rồi!

Cố Hề Hề lấy tay đẩy nhẹ, nhưng người kia không có chút phản ứng nào.

“Này!” Cố Hề Hề khẽ gọi định đánh thức đối phương nhưng đối phương ngủ quá sâu, không có chút dấu hiệu nào là muốn tỉnh dậy.

Cô dùng hết sức lực lết đến bên cạnh và dựa vào người đối phương, thở hổn hển nhìn một lượt không gian xung quanh. Nơi đây là một hang động thiên nhiên, trên đỉnh đầu có rất nhiều thạch nhũ đang nhỏ từng giọt nước xuống, dưới mặt đất có rất nhiều măng đá đủ kích thước khác nhau.

Cố Hề Hề đã từng học qua ở trường phổ thông, đây là một hiện tượng địa chất phổ biến.

Thạch nhũ được hình thành do cặn của nước nhỏ giọt đọng lại trải qua hàng trăm, nghìn năm. Nó là khoáng vật thứ sinh treo trên trần hay tường của các hang động. Hang động này tương đối nhỏ, các măng đá không lớn lắm, hiển nhiên hang này tồn tại chưa lâu.

Chỉ là… sao cô lại ở đây? Địa ngục chắc phải có một khung cảnh khác mới đúng?

Vậy là cô còn sống?

Ưm… dù người không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn có cảm giác đau, chắc là còn sống rồi?

Vậy người kia là ai? Sao lại ở đây? Chẳng lẽ lúc xảy ra lốc xoáy đã bị cô liên luỵ?

Thật là đáng thương, mình cô xui xẻo đã đủ, lại còn vạ lây cho người khác…

Cố Hề Hề thở hổn hển, gian nan quay người qua dùng sức đẩy đối phương khiến cho người này từ tư thế nằm nghiêng gục mặt xuống phải ngã ra nằm ngửa. Đến khi nhìn thấy rõ mặt đối phương thì cô tức khắc ngây người.

Bá tước Phillips?

Sao bá tước lại ở đây? Là bị cô kéo vào lốc xoáy sao?

Cố Hề Hề cảm thấy trí não mình như bị úng nước vậy, không suy nghĩ được gì, không lẽ uống nhiều nước biển quá khiến cô trở nên ngốc nghếch?

Cô lấy tay vỗ vỗ vào mặt bá tước Phillips, mặc kệ vỗ mạnh thế nào thì đối phương vẫn nằm bất động.

“Này, này, tỉnh lại đi! Tỉnh dậy đi mà!” Cố Hề Hề không ngừng vỗ liên tục vào gò má của bá tước Phillips: “Chúng ta chưa chết đâu! Vẫn chưa chết! Tỉnh dậy đi, một mình tôi thì tôi sợ lắm!”

Dưới sự tra tấn của Cố Hề Hề thì cuối cùng bá tước Phillips đã mơ màng động đậy.

“Hơ…” Bá tước Phillips vừa mở mắt thì đã thấy hai má như muốn sưng vù, hình như vừa chết đuối cơ mà, sao má lại đau thế này?

Cố Hề Hề thấy đánh hoài đến đau cả tay mà đối phương vẫn không tỉnh, đành bỏ cuộc quay ra ngồi nghỉ một lát, bỗng nhiên nghe được tiếng rên rỉ của bá tước thì cô mừng rỡ quay lại nhìn. Lúc thấy bá tước Phillips mở mắt ra thì cô mừng đến phát khóc!

“Em không sao chứ?” Bá tước Phillips theo bản năng trở mình, giãy giụa một chút rồi ngồi bật dậy từ mặt đất.

Cố Hề Hề thấy vậy thì vừa hâm mộ vừa có chút ganh tỵ, cô phải vật vã rất lâu mới ngồi dậy được, vậy mà người này chỉ mở mắt ra đã bật dậy ngay.

“Tôi không sao, nhưng không biết chúng ta bị trôi dạt đến đâu nữa.” Cố Hề Hề gật gật đầu nói: “Vừa rồi tôi quay người đi tìm nhưng chỉ tìm được một cái ba lô thôi.”

Bá tước Phillips lấy tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn, để lộ ra vầng trán cao, nói: “Có lẽ chúng ta bị nước cuốn trôi vào một hang động đá vôi, xem như may mắn, cuối cùng đã lên được bờ an toàn. Trước mắt nhìn xem trong ba lô có gì dùng được không, nếu chúng ta ở đây nhưng không phát được tín hiệu cấp cứu thì người khác sẽ không tìm được.”

Cố Hề Hề vội vàng mở ba lô và dốc ngược đổ hết vật bên trong ra. Bá tước Phillips nhanh tay tìm được một cái đèn pin, vừa mở đèn pin lên thì không gian xung quanh liền trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Có đèn pin, Cố Hề Hề lập tức phân biệt được mọi thứ còn lại trong ba lô. Một cái túi cứu hộ, một chai nước, một bịch muối ăn nhỏ, một tấm bạt chống thấm, một ít lương khô, còn lại là vài vật dụng nhỏ như dao, bật lửa.

“Chỉ có vậy thôi…” Cố Hề Hề ủ rũ nói: “Không có gì để phát tín hiệu cấp cứu cả, nếu muốn mọi người tìm thấy thì chúng ta chỉ có thể đốt lửa. Nhưng bên ngoài hình như còn mưa rất to, không biết một nhóm lửa có đủ không? Chừng này đồ ăn nước uống làm sao đủ dùng trong ba ngày?”

Bá tước Phillips nhìn về phía xa xa, ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần chịu đựng qua thời gian ba ngày là được. Chúng ta chỉ cần nước ngọt để cầm cự, không có đồ ăn cũng không sao.”

Đến bây giờ thì Cố Hề Hề đã bình tĩnh trở lại, rốt cuộc trí não cô đã tỉnh táo ra đôi chút, ngẫm nghĩ nói: “À đúng rồi, nếu chúng ta bị cuốn trôi vào đây thì nơi này nhất định có cá. Chỉ cần có cá thì sẽ không sợ đói!”

Bá tước Phillips ngồi nghỉ một chút, sau đó mới chậm rãi đứng lên và dìu Cố Hề Hề dậy.

Đến khi đứng dậy thì Cố Hề Hề mới nhận ra toàn thân mình ướt đẫm, cả người đang lạnh cóng. Ban nãy vì quá sợ hãi nên cô không cảm nhận được, bây giờ mới thấy lạnh run người.

“Chúng ta phải tìm một nơi khô thoáng để hong khô quần áo trước, nếu không cả hai đều sẽ bị nhiễm cảm.” Bá tước Phillips thấp giọng nói.

Cố Hề Hề yên lặng không nói gì, thật ra từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi bị bệnh, trừ bỏ biến cố ba năm trước đây ở trong bệnh viện khi sinh Doãn Ngự Hàm, suốt ba năm sau đó cô chưa bao giờ bị cảm sốt. Nhưng nhìn thấy sắc mặt tái mét của bá tước Phillips thì cô dĩ nhiên không phản đối.

Hai người dìu nhau từ từ bước đi mò mẫm, đáng tiếc trong hang động này không có nơi nào có thể sưởi ấm, cuối cùng đành chọn một nơi tương đối khô thoáng nhất để dừng lại.

“Em ở đây chờ tôi, tôi ra ngoài tìm đồ đốt lửa.” Bá tước Phillips nói.

Cố Hề Hề gật gật đầu, thở hổn hển ngồi xuống.

Đợi khi bá tước Phillips đi rồi, cô mới chợt nhớ quên hỏi tại sao bá tước lại bị cuốn trôi đến đây giống như cô, không biết sau khi Hans ôm lấy Doãn Ngự Hàm thì hai người họ có thoát khỏi nguy hiểm hay chưa? Không biết Cố Miểu và Mộc Nhược Na có bình an trở về chưa?

Đáng tiếc, di động của cô đã bị nước cuốn trôi mất… mà thôi, dù có di động thì ở đây cũng không thể có sóng được. Hòn đảo này không biết cách bao xa so với nơi cô gặp nạn, liệu mọi người có thể tìm đến đây hay không?

Biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra liên tục trong đầu Cố Hề Hề, còn Doãn Tư Thần, anh nhìn thấy cô bị nước biển cuốn đi, anh có đi tìm cô không?

Trong lúc Cố Hề Hề đang miên man suy nghĩ thì bá tước Phillips đã trở lại. Không biết đi ra đến tận đâu, nhưng bá tước lại mang về một bó cành cây bị ướt phân nửa.

“Hòn đảo này không lớn lắm, số chúng ta thật may mắn mới bị cuốn vào đây, không thì đã vào bụng cá rồi.” Bá tước Phillips cẩn thận dùng cồn đốt lửa nửa phần nhánh cây khô ráo, sau đó nói: “Hiện tại tôi chưa có cách nào xác định phương hướng của chúng ta. Bên ngoài trời còn mưa to, tầm nhìn bị hạn chế, xem ra chúng ta phải ở lại đảo này chừng ba ngày.”

Cố Hề Hề nặng nề gật gật đầu.

Bá tước Phillips nhìn thoáng qua cô rồi nói tiếp: “Tôi đi bắt vài con cá để nướng ăn, em tự hong khô quần áo trước đi.”

Cố Hề Hề cảm kích nhìn bá tước Phillips thì bá tước đã nhanh chóng đứng lên quay người đi ra ngoài. Nơi này chỉ có hai người, hiện tại bá tước đã chủ động tránh mặt thì cô cũng không ngần ngại, liền cởi áo và giày ra, áo khoác và quần áo bên trong đều ướt sũng. Tất nhiên cô không dám cởi hết ra, chỉ đem áo bên ngoài cởi ra hong khô trước lửa, trên người vẫn mặc nội y và ngồi gần đống lửa để hong khô từ từ.

Sau khi cô hong khô và mặc lại quần áo thì bá tước Phillips cũng đã trở lại, dường như bá tước đã ở bên ngoài để tự hong khô quần áo của mình, trong tay còn cầm theo một chuỗi xiên những con cá vừa bắt được.

Chỉ là dáng đi của người này hơi kỳ lạ, không lẽ bị thương ở đâu?

Bá tước Phillips vừa ném cá xuống mặt đất thì đột nhiên toàn thân mềm nhũn ra, ngã về hướng Cố Hề Hề.

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.