Chương 554: Lần nữa di dời
Nếu nói Hans chỉ đưa ra lời đề nghị hợp tác đơn thuần mà không có mục đích gì khác, thì cả con gián trên mặt đất hay con tôm dưới đáy biển cũng phải kháng nghị phản đối. Nhưng Hans lại thẳng thắn nói rõ mọi ân oán đều phải chờ sau cơn mưa mới giải quyết, lời này quá trực tiếp khiến người khác trở tay không kịp.
Doãn Tư Thần ý vị thâm trường nhìn Ian rất lâu, đến lúc cả người Ian muốn đổ mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy thì anh mới lên tiếng.
“Nếu thuyền trưởng đã có thành ý như vậy, sao tôi có thể cự tuyệt?” Doãn Tư Thần mỉm cười trả lời: “Nhưng việc di dời cụ thể thế nào, xem ra phải mời thuyền trưởng Hans đích thân tới đây bàn bạc một chút.”
Ian nhận được phản hồi của Doãn Tư Thần thì lập tức đứng dậy ra về.
Không lâu sau thì Hans đã tới đây, quả nhiên hắn rất sốt ruột về vấn đề này. Mực nước biển cứ dâng lên liên tục khiến ai cũng phải bất an, trời mưa không ngừng thế này thì chỉ vài giờ sau cả hòn đảo đều sẽ chìm trong nước.
Cho nên việc Hans khẩn trương là điều dễ hiểu.
Hans vừa tiến vào đã nói thẳng vào việc chính: “Ở nơi này tôi có thể điều động khoảng hai mươi ca nô, nhưng một nửa trong số đó đã dùng để vận chuyển thiết bị vật tư, chỉ còn khoảng mười ca nô có thể chở người. Hiện tại xung quanh đều là các hòn đảo có độ cao rất thấp so với mực nước biển, cho nên chỉ có thể hướng về hòn đảo lớn nhất. May mà cuồng phong đã tạm ngưng, phải tranh thủ rời đi ngay trong đêm thì có lẽ còn kịp.”
Doãn Tư Thần hiển nhiên hiểu ý Hans, nhiều người cùng lúc di dời sẽ không đủ thời gian, cho nên phải nhân lúc trời chưa sáng mà khởi hành theo từng nhóm. Mấu chốt là mỗi lần đi bao nhiêu người, số người mỗi bên chiếm bao nhiêu trên mỗi ca nô, đây là chuyện cần hai người cầm đầu gặp nhau để ra quyết định.
Lần gặp mặt này diễn ra rất nhanh chóng, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã đề ra phương án. Đa số mọi người sẽ tập trung lên hòn đảo lớn nhất, một số ít người còn lại đều là những người có kỹ năng sinh tồn cao thì sẽ di chuyển đến vài hòn đảo xa hơn, có độ cao tương đối so với mực nước biển nhưng hoàn cảnh trên đảo sẽ khó khăn hơn một chút. Những hòn đảo đó có cây cối, nhưng không phù hợp sử dụng thuyền mà phải bơi, vậy nên các thiết bị hỗ trợ đều không thể mang theo, chỉ những vệ sĩ kỳ cựu mới có thể đến các hòn đảo đó.
Sau khi đã quyết định, cả hai bên đều cấp tốc chuẩn bị.
Bởi vì cả hai phe đều cùng nhau di dời, vậy thì khả năng Cố Hề Hề có thể chạm mặt tiếp xúc với Mặc lão gia tử là rất lớn, chính vì vậy Doãn Tư Thần mới thoải mái đồng ý đề nghị của Hans.
Cục diện giằng co qua lại không lối thoát mới có thể thay đổi!
Hai chiếc ca nô chính sẽ phân chia như sau, chiếc ca nô đầu tiên gồm có Cố Hề Hề, Doãn Ngự Hàm, Cố Miểu, Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro là năm người được xem là không có sức chiến đấu sẽ đi chung với năm chuyên gia vũ khí đang là con tin của Hans, đi cùng họ là hai mươi vệ sĩ của hai bên để bảo vệ.
Chiếc ca nô tiếp theo là Doãn Tư Thần, bá tước Phillips, Hans và Ian, cùng các thành viên quan trọng nhất, mang theo một chuyên gia nữa cùng với nhiều thiết bị dụng cụ để di dời.
Tất cả những chiếc ca nô còn lại đều chia người của hai phe theo tỷ lệ năm – năm, vậy thì đảm bảo không ai bị quấy rối hay nửa đường trở mặt. Vừa là đề phòng lẫn nhau, vừa là biện pháp hiệu quả nhất.
Cố Hề Hề mặc áo mưa đứng bên bờ biển, nôn nóng nhìn về đám người của Hans đang tiến lại. Vất vả lắm mới có thể đi chung thuyền với năm con tin, nhưng lại phát hiện ra trong số họ không có Mặc lão gia tử, không cần nói cũng biết Cố Hề Hề thất vọng đến thế nào. Bất quá nghĩ lại, nếu Mặc lão gia tử không ở đây, vậy hẳn là ở trên thuyền của Doãn Tư Thần.
Chỉ mong Doãn Tư Thần có thể thành công…
Mộc Nhược Na thấy ánh mắt thất vọng của Cố Hề Hề thì liền vỗ về bả vai để động viên. Cố Hề Hề nhìn về phía Mộc Nhược Na, khẽ lắc đầu mỉm cười, tỏ vẻ mình không sao.
“Mọi người còn quên gì không? Chúng ta phải mau chóng lên thuyền!” Có ai đó ở phía trước hô lớn lên: “Để đảm bảo an toàn, tất cả mọi người hãy mặc áo phao cứu sinh và đeo lấy ba lô. Trong ba lô đều có dự trữ sẵn đồ ăn, nước uống, muối và túi cấp cứu. Một khi ca nô xảy ra vấn đề thì tất cả đều có đồ phòng thân. Mọi người hiểu chưa? Nếu đã rõ thì lên thuyền!”
“Đã hiểu!” Tất cả đồng thời trả lời.
Cố Hề Hề nắm tay Doãn Ngự Hàm, Mộc Nhược Na nắm tay Cố Miểu, hai người phụ nữ và hai đứa trẻ cùng lên thuyền. Sau đó thì các ông già run rẩy tay chân đi theo sau, chỉ mới hoạt động tay chân một chút mà thân thể ai cũng mềm nhũn ra không còn sức lực. Tuy rằng Hans bề ngoài nói những người này là cố vấn của hắn, bất quá ai cũng hiểu rõ đây là các con tin bị bắt cóc, nhưng đây chưa phải lúc để vạch trần gây chuyện.
Thật ra Hans chưa muốn rời khỏi đây bằng cách để con tin đi chung với người của Doãn Tư Thần, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nước biển dâng lên quá nhanh, không đi không được!
Sau khi nhóm chuyên gia kia lên ca nô thì Hirayama Jiro cũng đi cùng các vệ sĩ khác lên ca nô. Cách đó không xa, có nhiều nhóm người đang tách ra di chuyển bằng ca nô. Từ nơi này đến hòn đảo được xác định trước sẽ mất khoảng mười lăm phút đi đường biển. Hòn đảo đó tương đối lớn, ước chừng bự bằng mười sân vận động đá bóng, ban đầu không chọn hòn đảo đó là vì nó quá lớn và trống trải, dễ dàng bị ám sát. Chỉ là bây giờ không thể suy xét quá nhiều, cần phải sống sót rồi hẵng tính sau.
Người trên các hòn đảo nhỏ xung quanh bắt đầu dời đi, tất cả đều hướng về hòn đảo lớn nhất kia.
Cố Hề Hề vừa lên ca nô thì đáy lòng bỗng nhiên linh cảm bất an, nhưng cô không thể diễn tả được cảm giác đó từ đâu mà có. Rõ ràng mọi người đều lên thuyền, đồ đạc thiết bị đã di dời, nếu còn ở lại thì chỉ có chờ chết.
Ca nô nhanh chóng nổ máy hướng về hòn đảo, linh cảm xấu trong lòng Cố Hề Hề ngày càng nôn nao hơn. Ngay khi chiếc ca nô chuẩn bị cập bờ thì đột nhiên có tiếng thét điên cuồng vang lên.
“Quay lại! Quay lại! Nơi này có cá mập!!”
Cá mập!?
Cố Hề Hề lập tức quay đầu đi vài bước chân đến rìa ca nô, trong nháy mắt chỉ có thể hít một hơi thật sâu không nói nên lời, có cả một đàn cá mập đang bơi theo chiếc ca nô!
Tất cả người trên thuyền đều cứng họng không dám nhúc nhích!
Sau khi ca nô cập bờ biển thì mọi người vẫn phải tự bơi một đoạn mới lên được đảo, nếu đàn cá mập này bơi theo thì chỉ sợ chưa lên được đảo đã thành đồ ăn trong bụng chúng.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Hirayama Jiro, giờ cô đã hiểu vì sao Doãn Tư Thần lại để Hirayama Jiro đi theo cô và hai con trai. Quả thật trong tình cảnh này thì người duy nhất có thể cứu mọi người chính là Hirayama Jiro.
Cho dù người khác có vũ khí hay đạn dược thì mỗi lần chỉ có thể bắn hạ một con cá mập mà thôi, mà nếu làm vậy chỉ chọc giận sự hung hãn của những con còn lại, đến khi đó sẽ không ai sống sót được. Nhìn hàm răng lạnh lẽo của những sát thần biển cả kia mà Cố Hề Hề cảm thấy bản thân thật bất lực, giống như một tờ giấy mỏng manh yếu ớt.
Hirayama Jiro gật gật đầu, nói: “Tôi có thể cho chúng chìm nghỉm hết xuống đáy biển.”
Câu này vừa dứt thì mấy chuyên gia vũ khí bên cạnh lại nổi máu nghề nghiệp, sôi nổi hỏi: “Cậu định dùng vũ khí gì giết hết chúng? Không có khả năng đâu, trừ phi là cậu tính làm một vụ nổ để chúng chết đồng loạt, nhưng làm vậy thì cả chúng ta cũng xong đời rồi!”
Hirayama Jiro liếc xéo một cái, nhíu mày nói: “Vì sao nhất định phải dùng thuốc nổ? Thật ra muốn giết chúng rất đơn giản.”
“Được, vậy cậu cho chúng tôi xem thử xem cậu dùng thứ vũ khí lợi hại gì mà có thể giết một lúc nhiều con cá mập như vậy? Cậu đừng quên có dùng loại súng ống hiện đại nhất cũng chỉ bắn trúng một lần một con cá mập thôi. Đây là cả một đàn cá mập, không phải một con!” Các chuyên gia không phục nên bắt đầu ồn ào nói: “Nếu cậu có thể giết hết chúng mà chúng ta vẫn bình an vô sự, chúng tôi sẽ công nhận cậu chính là chuyên gia vũ khí giỏi nhất trên thế giới!”
Cố Hề Hề nhịn không được mà đưa tay đỡ trán, Hans còn muốn giấu cái gì nữa mà giấu, người ta nói chưa đến ba câu thì các chuyên gia này đã tự khai hết nghề nghiệp của mình ra rồi.
Bất quá, Hirayama Jiro không khiến bọn họ phải thất vọng. Trước khi lên thuyền cậu đã từng hỏi Doãn Tư Thần có mức giới hạn nào trong hành động hay không, Doãn Tư Thần đã trả lời không, cậu có thể hành động tuỳ thích.
Nếu đã không có giới hạn, được, vậy thì làm thôi!
Hirayama Jiro không phải loại người quan tâm quá đến sĩ diện hay danh tiếng, cậu là một nhà khoa học đúng nghĩa, còn là một chuyên gia nghiên cứu hoá sinh, cả thân thể mình còn không ngại lấy ra làm thí nghiệm thì ngại ngùng gì một đám cá mập này.
Hirayama Jiro lập tức mở cái vali, lấy ra một ống thuốc và tiêm vào bên trong một ống chích.
“Cậu… cậu muốn làm gì?” Mấy chuyên gia kia kinh hãi nói.
“Biểu diễn cho mấy ông xem.” Hirayama Jiro bình tĩnh trả lời.
Dứt lời, Hirayama Jiro gắn ống tiêm vào một đầu súng, nhắm ngay đàn cá mập.
Phốc! Một tiếng trầm vang lên.
Ống chích ở đầu súng đã bắn vào thân một con cá mập, giây tiếp theo thì con cá này giống như bị kích thích, điên cuồng giãy giụa tấn công đồng loại của nó. Những con cá mập xung quanh vì vậy mà bị cắn loạn cả lên, mặt nước biển trong vắt tức khắc nhuốm màu đỏ tươi.
Màu máu kia lan đến đâu thì các con cá bơi trong nước đều như phát điên, hung hãn cắn xé đồng loại của mình, không chỉ có cá mập mà cả những con cá nhỏ khác cũng trở nên điên loạn.
Edited by Airy
Beta by Airy