Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 552: Chap-552




Chương 552: Chờ đợi thời cơ bắt đầu cuộc chiến

Những vệ sĩ đang canh giữ ngay cửa lều lập tức mang theo đồ vật nhanh chóng thoái lui. Ngay trong tích tắc đó thì cơn bão càng thêm mạnh mẽ, gió thổi từng cơn tạt qua rừng cây, tất cả mọi người đều chấn động không nói nên lời.

Bão nhiệt đới và cuồng phong thường sẽ được chính phủ dự đoán trước và báo tin để người dân có thể sơ tán kịp thời, hoặc nếu không trốn được thì cũng không đến mức phải nghênh đón chính diện thế này.

Vậy mà ngay lúc này, gần cả ngàn người trên các hòn đảo này thật sự đang đối đầu trực diện với từng cơn gió lốc và cuồng phong. Cây cối dọc bờ biển đều đã bị tàn phá ngã sầm xuống, có không ít rễ cây bị nhổ bật lên.

Cố Hề Hề quan sát mọi thứ bằng máy ghi hình, nhìn khung cảnh hỗn độn bên ngoài mà sợ hãi nói: “Liệu đây có phải cơn gió giật cấp mười không?”

“Gần như là vậy.” Doãn Tư Thần nhìn hình ảnh qua máy tính bảng, không ngừng lia hình kiểm tra nhiều góc độ khác nhau, tình hình bên ngoài đều tan hoang. Chỉ là gió lốc và mưa thôi mà sức phá hoại đã như thế này, cái cảm giác đối đầu trực diện với thiên tai ngay bây giờ hoàn toàn khác với lúc ở Nhật Bản.

Thời điểm ở Nhật Bản, tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Mọi người kịp thời di dời đến đỉnh đồi trống trải, khi sóng thần ập đến thì chỉ đứng xa xa nhìn, không phải chịu ảnh hưởng trực tiếp của thiên tai.

Còn hiện tại, tình hình hoàn toàn khác!

Cuồng phong thổi từng cơn ào ạt, mưa trên đỉnh đầu hung hăng đổ xuống vùng đất này như thể một sự trừng phạt của thiên nhiên. Vậy nên đáy lòng Cố Hề Hề càng run rẩy hơn, khó mà bình tĩnh được, dưới cơn bão này thì nhóm người được phái đi có thể bình an trở về hay không?

Ở trong một hang động khác, bá tước Phillips đang dạy Cố Miểu cách phân biệt bão nhiệt đới và bão bình thường khác nhau như thế nào. Tuy người của hai hang động luôn giữ liên hệ, nhưng nếu không có việc gì thì sẽ không quấy rầy nhau. Cố Miểu rất mau lẹ, dù bá tước Phillips giảng dạy điều gì, cậu đều học rất mau.

“Ba, ở Anh quốc cũng có bão sao?” Cố Miểu ngẩng đầu hỏi.

“Rất hiếm, gần như là không có.” Bá tước Phillips mỉm cười trả lời: “Anh quốc chỉ có lốc xoáy, hầu hết các cơn bão đều đổ bộ vào phía Đại Tây Dương.”

Cố Miểu suy tư gì đó, gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”

“Những quốc gia nằm ở vĩ độ càng cao thì càng ít gặp bão.” Bá tước Phillips tiếp tục giải thích.

“Vậy Trung Quốc, Nam Mỹ và Châu Úc, thậm chí cả đảo Fiji thường phải chịu thiên tai là vì vị trí địa lý khác nhau?” Cố Miểu nhanh trí lên tiếng xác nhận lại.

“Chính xác.” Bá tước Phillips ngày càng hài lòng về con trai của mình, đứa trẻ này quả thật thông minh. Nếu đã thuận tiện nhắc đến địa lý thì nhân cơ hội này sẽ giảng dạy một ít kiến thức về địa lý luôn.

Trong lúc bá tước Phillips đang giảng dạy cho Cố Miểu thì các vệ sĩ tụ lại nói chuyện phiếm.

“Này, các anh có thấy bá tước gần đây thay đổi rất nhiều không? Nếu không phải mỗi ngày đều gặp bá tước thì tôi còn nghĩ ngài ấy bị người ta đánh tráo đấy?” Một vệ sĩ lên tiếng.

Vệ sĩ khác gật gật đầu, phụ hoạ: “Tôi cũng thấy vậy. Đặc biệt sau khi tiểu thiếu gia trở về thì bá tước giống như từ người quý ông phong lưu trở thành người đàn ông của gia đình vậy.”

Vệ sĩ thứ ba miệng đang nhai nhóp nhép cái gì đó, khoanh tay dựa vào tường, nói: “Đây chính là người thừa kế tương lai của gia tộc Phillips, nếu bá tước không quan tâm thì không chừng ngài công tước phải tự mình dạy dỗ.”

“Ngài công tước dạy dỗ tiểu thiếu gia thì có gì không tốt?” Các vệ sĩ còn lại đều cảm thấy khó hiểu.

Người vệ sĩ kia làm vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nhìn xem ba người con trai của ngài công tước kìa, các người tính để ngài công tước dạy dỗ tiểu thiếu gia thành người theo chủ nghĩa độc thân không kết hôn nữa sao?”

Hai người kia nghe vậy thì yên lặng trầm mặc thật lâu, kể ra rất có lý, không còn gì để phản bác nữa.

Hans đang ở trong hang động, không gian xung quanh đều yên tĩnh, hắn nằm trên chiếc ghế dài cầm máy tính bảng theo dõi động tĩnh bên ngoài. So với sự khẩn trương của mọi người thì Hans bây giờ vô cùng nhàn hạ.

Ian nhanh chân bước tới: “Lão đại, mấy người chúng ta bắt được thì xử trí thế nào?”

Khoé miệng Hans nhếch lên nụ cười: “Đánh cho gãy chân rồi ném chúng ra ngoài.”

Ian nghe lệnh rồi xoay người rời khỏi.

Đáy mắt Hans lãnh khốc nhìn theo, ha hả, muốn nhân cơn bão này đến đây cứu người sao?

Ha hả, Doãn Tư Thần, tên này nghĩ ai cũng ngu xuẩn hay sao, chỉ là một lũ tạp nham mà muốn quấy nhiễu Hans này?

Hans dùng điện thoại nội tuyến gọi đến một hòn đảo gần đó: “Đối phương có cho người đến quấy rối hay không?”

Đầu dây bên kia là giọng nói mờ mịt khó hiểu: “Không có, bão lớn như vậy thì ai lại thiếu đầu óc chạy đến đây chứ? Gió mạnh như vậy đến đứng yên còn khó mà!”

Hans trầm mặc trong chốc lát, sau đó lập tức cúp điện thoại. Có đàn em quá ngu thì đúng là không phải chuyện tốt lành gì!

Bên trong phòng nghỉ phía trong cùng hang động, các con tin bắt đầu chụm lại thảo luận về vũ khí, bệnh nghề nghiệp quả nhiên là thứ trời đánh vẫn không bỏ được.

“Tôi đã nói rồi, Typhoon Fighter là loại máy bay chiến đấu tấn công đa nhiệm vụ rất dễ dàng lắp ráp, hiệu quả cao và nhiều công năng, hoàn toàn khác biệt với các loại máy bay chiến đấu khác, khoang điều khiển được tự động hoá giúp giảm thiểu nhân lực, thậm chí đôi lúc có thể tự điều khiển cả chiếc máy bay thay cho phi công. Tải trọng, hệ thống hiển thị bao quát tầm nhìn tương tự chiếc Phantom 2000 và F/A-18 nhưng còn trực quan và hiệu quả hơn rất nhiều, khiến cho chiếc máy bay có thể đạt được hiệu năng tối đa.” Một chuyên gia người Tây Ban Nha cao giọng nói: “Hơn nữa chỉ vài bước đơn giản đã có thể vận hành, chức năng nhận biết giọng nói cho phép phi công chỉ cần ra lệnh là có thể điều khiển máy bay. Tôi không hiểu vì sao các ông lại còn chê loại máy bay này!”

Một chuyên gia người Mỹ lên tiếng đáp lại một cách mỉa mai: “Typhoon Fighter đúng là có ưu điểm của nó, nhưng không thể vì người Tây Ban Nha các ông có cổ phần lớn trong việc sản xuất loại máy bay này mà lại không thừa nhận ưu điểm của những dòng máy bay khác. So về sức chiến đấu, tuy Typhoon Fighter vừa nhanh nhẹn, vừa tinh vi, nhưng vẫn khó so sánh nó với chiếc F-22 Raptor. Chúng là những kiểu máy bay khác nhau để so sánh. Nó giống như việc yêu cầu chúng ta so sánh một chiếc xe đua Nascar với một chiếc xe F-1. Cả hai chiếc đều đáng chú ý theo những cách khác nhau, nhưng chúng được thiết kế ở những mức độ thể hiện khác nhau.”

Các chuyên gia khác cũng sôi nổi tham gia vào việc tranh luận này, Mặc lão gia tử vô ngữ khẽ lắc đầu, đứng ngoài cuộc mà nhìn. Đối với những chuyên gia này, chỉ cần ai đó khơi gợi chút đề tài gì về vũ khí thôi là họ có thể tuôn trào nói cả ngày không hết chuyện.

Còn điều Mặc lão gia tử quan tâm lúc này, là cứu viện chừng nào mới tới!

Đám hải tặc đang canh giữ mặc kệ để cho các con tin ồn ào nói chuyện, dù sao chỉ là một đám các ông các bác lớn tuổi, nói chuyện vài câu vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến ai. Với số tuổi của họ muốn nhảy dựng lên cũng khó, đừng nói là đánh người.

Huống chi, lão đại nhà chúng bắt các chuyên gia này về đây chính là vì muốn họ ra sức phục vụ cho nhóm hải tặc, biết đâu tranh cãi xong họ lại nghĩ ra thứ vũ khí mới gì hay ho thì sao?

Cố Hề Hề nằm cuộn tròn trên ghế, đắp một tấm chăn mỏng trên người nhưng cô hoàn toàn không buồn ngủ một chút nào. Trong lòng luôn trầm tư lo lắng, cơn bão này e là sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của Mặc Tử Hân, liệu khi bão qua đi thì cứu viện có kịp thời tới đây hay không?

Bão nhiệt đới đã đổ bộ suốt hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng gió giật và mưa bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại, Cố Hề Hề biết cơn cuồng phong này sẽ còn hoành hành ở nơi này rất lâu. Rất nhiều nơi trên đảo đều đã bị ngập nước, những con mương được đào sẵn dần mất đi tác dụng, bởi vì nước mưa bắt đầu ứ đọng và chảy ngược vào bên trong lều trại và hang động.

Thật may lúc đào hang này là đào theo hướng dốc lên nên không bị ngập nước ở bên trong, chỉ là ngay cửa hang đã đọng lại rất nhiều nước.

Doãn Tư Thần bước tới, khom người xuống, thấy Cố Hề Hề vẫn mở mắt suy tư thì thấp giọng hỏi: “Thế nào? Không ngủ được?”

Cố Hề Hề gật gật đầu, đưa tay điều chỉnh ánh đèn một chút: “Sao anh chưa nghỉ ngơi?”

Doãn Tư Thần liếm liếm môi, trong ánh mắt hơi toát lên sát khí, nhẹ nhàng nói: “Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa cơn bão sẽ tan, khi đó sẽ là cuộc chiến thật sự. Hề Hề, lát nữa em đừng ra ngoài, anh đã sắp xếp người bảo vệ nơi này, chỉ cần em không ra khỏi hang động thì người của Hans sẽ không thể làm gì em.”

“Anh muốn đích thân ra tay?” Cố Hề Hề liền ngồi dậy, kéo tay Doãn Tư Thần: “Quá nguy hiểm!”

“Rủi ro và cơ hội luôn tỷ lệ với nhau.” Doãn Tư Thần điềm tĩnh trả lời: “Nếu có thể khiến cho Mặc gia phải nhớ lấy ân tình này, như vậy tương lai của chúng ta sẽ càng thuận lợi hơn.”

Cố Hề Hề bần thần ngồi tại chỗ, thì ra anh đã nghĩ đến việc này…

“Anh đã nói rồi, phải tin tưởng anh! Vì tương lai của chúng ta, mặc kệ là trả giá đắt như thế nào, anh đều bằng lòng!” Doãn Tư Thần kiên cường nhìn cô: “Hề Hề, kiếp này sẽ không ai có thể chia cắt chúng ta, dù cho đối phương là ai, dù phải trả giá ra sao, anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh!”

“Nhưng, như vậy thật sự quá nguy hiểm!” Cố Hề Hề vẫn còn do dự.

“Ngoan, nghe lời anh.” Doãn Tư Thần cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Bảo vệ con trai của chúng ta thật tốt, và phải tự bảo vệ chính mình.”

Nói xong, Doãn Tư Thần buông Cố Hề Hề ra, đứng dậy quay người bỏ đi.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của anh mà hốc mắt hơi đỏ ửng, người đàn ông này đang dùng cách thức của riêng anh để bảo vệ cô sao?

Bây giờ Cố Hề Hề không sao ngủ được, cô chỉ có thể ngồi dậy cầm máy tính bảng lên, coi tình hình bên ngoài. Vì cơn bão quá lớn khiến cho vài máy quay ghi hình bị phá huỷ, nhưng vẫn còn một số máy quay hoạt động. Nhìn cây cối bên ngoài phất phơ điên loạn mà đáy lòng cô hoảng hốt.

Có lẽ cơn bão này qua đi thì một cơn bão khác lại bắt đầu, cuộc chiến sẽ chính thức nổ ra.

Cố Hề Hề không biết hai bên họ sẽ chiến đấu bằng phương thức nào, nhưng cô cũng có thể lường trước rằng trận chiến này tuyệt đối không nhẹ nhàng, tử thương là chuyện không thể tránh khỏi.

Đáng thương cho hai bánh bao nhỏ của cô, còn quá nhỏ mà phải chứng kiến cảnh tàn khốc này. Nghĩ đến đây thì Cố Hề Hề bắt đầu lo lắng hơn, cô thật sự sợ rằng những chuyện xảy ra trên hòn đảo này sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong tâm lý của hai con trai.

Bất quá Cố Hề Hề lại không biết rằng, trong ba năm cô mất tích ở Pháp thì hai vị tiểu thiếu gia đã được nuôi dạy huấn luyện và trải nghiệm rất nhiều thứ, bao gồm cả những điều này.

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.