Chương 551: Cơn bão nhiệt đới đã tới
Cố Hề Hề chờ khi hai người họ dừng lại hẳn việc luyện tập thì mới chậm rãi bước đến, trong tay vẫn cầm theo hộp giữ nhiệt đựng canh tẩm bổ, khuôn mặt hơi áy náy: “Xin lỗi, có phải tôi đã quấy rầy không?”
Bá tước Phillips cười nhẹ, khẽ lắc đầu, sải bước tiến về phía Cố Hề Hề: “Có việc sao?”
Cố Hề Hề đưa hộp giữ nhiệt đến: “Chỉ là tôi thấy lời của ngài nói rất đúng, tôi thật đã sai rồi. Đây là chút canh tôi tự nấu, xem như là xin lỗi ngài. Tôi biết phần canh này không thể thay đổi được gì, tôi chỉ muốn thể hiện thành ý nhận lỗi của mình.”
Bá tước Phillips cười khẽ một tiếng, bá tước vốn là một đại quý tộc Anh quốc, khí chất tôn sùng, khi cười lên càng quý phái lịch lãm. Dường như tất cả các quý tộc đều như vậy, luôn ưu nhã khéo léo, kể cả các hoàng thất của hoàng gia Anh cũng vậy, dù là nữ hoàng Anh hay các hoàng tử, khi cười lên đều rất đẹp mắt.
Bá tước Phillips nhận phần canh: “Được, lời xin lỗi của em tôi sẽ nhận! Em yên tâm, mọi chuyện sẽ không khiến em phiền lòng.”
Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn sang Cố Miểu, lúc này Cố Miểu mới chạy vọt đến, ngửa mặt nhìn cô.
“Con trai giỏi quá!” Cố Hề Hề mỉm cười khen ngợi.
Nghe được lời khích lệ của cô, quả nhiên ánh mắt Cố Miểu đã sáng ngời.
Ý cười trong đôi mắt bá tước Phillips càng đậm hơn, thấp giọng nói: “Thời tiết có vẻ sắp thay đổi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Trên cơ bản là đã hoàn tất. Nhân lực của chúng ta đông và vật dụng rất nhiều, cho nên việc chuẩn bị không mất quá nhiều thời gian.”
Bá tước Phillips gật gật đầu: “Phía bên của tôi cũng đã ổn thoả.”
Cố Hề Hề nhìn bầu trời có vẻ âm trầm, liền nói: “Tranh thủ canh còn nóng thì ngài hãy dùng đi, tôi xin phép đi về trước.”
“Được.” Bá tước Phillips cười nhạt, gật gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ Cố Miểu!”
Cố Hề Hề mỉm cười, gật đầu, xoa xoa đầu Cố Miểu một chút rồi chào tạm biệt hai người họ. Cả bá tước Phillips và Cố Miểu đều đứng yên tại chỗ nhìn theo đến khi bóng dáng Cố Hề Hề khuất hẳn sau rừng cây.
…
Thời tiết thay đổi rất nhanh, mới rồi hãy còn trời quang mây tạnh tươi đẹp, vậy mà trong nháy mắt đã u ám đầy mây đen. Cố Hề Hề và mọi người nhanh chóng dọn đồ bên ngoài mang hết vào lều trại, chuẩn bị nghênh đón cơn bão. Một cơn gió rất lớn thổi tới khiến bụi bay khắp nơi, không ai mở mắt ra được, cùng với cơn gió này thì mây đen càng lúc càng dày đặc.
Cố Hề Hề đứng bên trong lều trại, nghe người phía sau liên tục báo cáo về các chỉ số thay đổi của thời tiết. Mấy ngày nay việc báo cáo đều là trực tiếp từ vệ tinh để đảm bảo số liệu chính xác.
“Cơn bão đang cách chúng ta khoảng 1500 dặm theo hướng tám giờ, nó đang tiến về đây. Có lẽ bão sẽ đổ bộ trong vòng ba tiếng đồng hồ nữa.” Tiểu A tổng hợp các thông tin để báo cáo.
Doãn Tư Thần gật gật đầu.
Ba tiếng đồng hồ nữa, vậy là đúng sáu giờ chiều, là thời điểm chạng vạng. Hiện tại chỉ mới ba giờ chiều, vậy mà trời lại tối tăm mù mịt như ban đêm.
“Cơn bão nhiệt đới này e là còn dữ dội hơn chúng ta dự tính.” Cố Hề Hề trầm giọng nói.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng tiến đến ôm Cố Hề Hề vào lòng: “Đừng lo, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng việc ứng phó! Dù có là cơn bão cấp mười một thì chúng ta vẫn sẽ vượt qua!”
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Em chỉ lo nước biển sẽ dâng lên bao phủ cả hòn đảo này! Dù sao nơi này cũng không cao hơn mực nước biển bao nhiêu, thật khó mà an tâm!”
Doãn Tư Thần mỉm cười: “Bây giờ giống như lúc ở Nhật Bản, chúng ta lên núi để tránh động đất, em cũng không an tâm, đúng không?”
Cố Hề Hề yên lặng ngẫm nghĩ, quả thật là vậy, dù lên núi tránh động đất hay xuống biển tránh gió bão thì cô đều nơm nớp lo sợ…! Thôi thì lần sau ra ngoài đi chơi nhất định phải chọn nơi nào thật sự an toàn, tránh xa mấy nơi dễ bị thiên tai như vậy!
Lúc này Mộc Nhược Na vội vàng chạy vào từ bên ngoài, trên người dính đầy bụi cát do gió.
Vừa vào thì Mộc Nhược Na đã ồn ào lên tiếng: “Được rồi, mọi người ở trên các đảo nhỏ còn lại đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta chỉ cần ráng chịu đựng qua cơn bão này thì sẽ ổn.”
Cố Hề Hề tò mò nhìn Mộc Nhược Na: “Cậu vừa đi qua các hòn đảo khác?”
Mộc Nhược Na gật gật đầu: “Hirayama Jiro muốn đi một vòng qua các hòn đảo, tôi cũng đi theo xem một chút. Hòn đảo bên kia rất lớn, ước chừng chứa hơn bốn trăm người, tương đối an toàn, nhưng độ cao lại khá thấp so với mực nước biển, nếu gặp mưa có thể sẽ bị ngập nước. Cũng may trên đảo toàn là đàn ông nên chút vấn đề đó sẽ không gây khó dễ cho họ.”
Sau đó Hirayama Jiro bước vào, sắc mặt có vẻ rất tái nhợt.
Cố Hề Hề nhìn Hirayama Jiro mà không khỏi tò mò: “Cậu vừa làm gì vậy? Không phải lại tự lấy máu để thí nghiệm nữa chứ? Mặt cậu sao lại tái mét như vậy?”
Hirayama Jiro nghe xong thì mặt càng trắng bệch.
Mộc Nhược Na lên tiếng giải thích dùm: “Tại cậu ta yếu quá! Đi vài vòng hòn đảo nhỏ thôi đã đuối sức thành như vậy.”
Hirayama Jiro tỏ vẻ không phục: “Tôi không phải vì vậy mà mệt, mà là đám người đó thật sự quá ghê tởm!”
Hirayama Jiro định nói tiếp, nhưng giống như nhớ lại chuyện gì rất kinh khủng nên liền ngậm miệng lại không nói nữa. Cố Hề Hề thấy vậy càng tò mò khó hiểu.
Doãn Tư Thần cười cười, nắm tay kéo Cố Hề Hề đi nơi khác: “Được rồi, chuyện của hai người họ cứ để họ tự giải quyết đi.”
Chuyện của hai người?
Cố Hề Hề ngớ mặt ra, có vẻ suy nghĩ thuần khiết của cô bắt đầu bị ô nhiễm rồi…
…
Bầu trời càng ngày càng tối, áp suất thấp khiến cơ thể người ta cảm thấy khó chịu, độ ẩm trong không khí tăng lên nhanh chóng. May mắn đã có áo khoác dày chống thấm chống lạnh cực kỳ hiệu quả. Bất quá, phần da lộ ra bên ngoài vẫn cảm nhận được cái lạnh lẽo.
“Rốt cuộc đã tới!”
Doãn Tư Thần, Hans và Mặc lão gia tử đứng ngay tại nơi của mình, gần như cả ba người đều đồng thời mở miệng.
Cơn cuồng phong đã đến mang theo trận mưa rất to, tiếng mưa lộp bộp trên nền đất từ từ nặng hạt trút như xối xả. Nước mưa ở lều trại lập tức men theo đường mương được đào sẵn chảy ra biển.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa át hết tất cả âm thanh xung quanh. Nhưng chính trong thời điểm mưa to tầm tã như thế này, Doãn Tư Thần lại an bài cho người yên lặng hành động. Nhiệm vụ chính của các vệ sĩ này là thừa lúc bão nổi lên, phải xử lý đám hải tặc của Hans, đột nhập vào giải cứu con tin, cho dù không cứu được người thì cũng phải gây rắc rối cho người của Hans!
Cơn cuồng phong cùng lắm chỉ vài tiếng đồng hồ, nhưng mưa sẽ kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Doãn Tư Thần ở bên đây phái người hành động, còn Hans ở bên kia liệu có làm tương tự? Hans đã lén đem thêm người lên đảo thì Doãn Tư Thần sao lại không làm vậy?
Hai bên ngoài mặt êm đẹp, sau lưng chỉ hận không thể hung hăng chiến đấu với nhau, sao lại có chuyện ngoan ngoãn tuân thủ theo ước định?
Lúc Cố Hề Hề đến bên ngoài lều trại của Hans, chỉ nhìn sơ qua thì cô cũng biết người của Hans tập trung lên đảo này không ít. Nhóm người do Doãn Tư Thần phái đi chỉ sợ sẽ bị đối phương hạ gục, nhưng nếu không cho người đi thăm dò thì trong lòng lại càng bất an hơn.
Trong lòng Cố Hề Hề có một linh cảm, nếu lần này có thể bảo vệ Mặc lão gia tử an toàn thoát khỏi Hans, không chừng hôn ước giữa Mặc gia và Vân gia có cơ may thay đổi!
Cho nên, Cố Hề Hề là người nóng lòng nhất mong muốn Mặc lão gia tử bình an trở về.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút từng giây, Cố Hề Hề cứ đứng yên ngay cửa lều trại rất lâu, đến mức cô thậm chí không biết làm gì khác ngoài việc nhìn nước mưa chảy liên tục vào mương. Nhóm người mà Doãn Tư Thần phái đi đến giờ chưa có tin tức gì, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Đáy lòng Cố Hề Hề càng lúc càng trầm xuống.
Bên ngoài, sắc trời đã tối đen như mực không thể nhìn rõ gì, ánh đèn trong hang động vẫn le lói, đa số mọi người đều ngồi xuống đất, tụm vào nhau, thấp giọng nói gì đó, có người nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi, có người ngồi lại cùng chơi cờ giết thời gian.
Doãn Ngự Hàm đang ngồi cạnh Tiểu Vương, những lúc Cố Hề Hề bận rộn thì việc chăm sóc cho Doãn Ngự Hàm đều giao hết cho Tiểu Vương.
“Mommy!” Doãn Ngự Hàm chạy tới, nắm lấy tay Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề giật mình choàng tỉnh khỏi suy nghĩ mông lung, nhìn thấy con trai thì cô liền ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bánh bao nhỏ: “Sao vậy con?”
“Mommy đang lo lắng cho Mặc lão gia gia sao?” Doãn Ngự Hàm tuy mới ba tuổi rưỡi, nhưng trí não cậu bé rất thông minh, khéo léo không khác gì một đứa trẻ mười tuổi.
“Ừm.” Cố Hề Hề cũng không định nói dối: “Mọi người ra ngoài lâu như vậy nhưng chưa có tin tức gì, mommy cảm thấy lo lắm.”
“Mommy, cuồng phong chỉ mới bắt đầu thôi.” Giọng nói non nớt của Doãn Ngự Hàm vang lên: “Dì Tiểu Vương nói rất đúng, mommy lo lắng nhiều quá sẽ bị rối trí thôi. Thật ra chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần giữ chân bọn họ ở đây là được rồi! Chúng ta chỉ cần bảo vệ bản thân mình thật tốt trong thời gian chờ chú Mặc dẫn tiếp viện đến đây. Cơn bão này đâu chỉ làm phiền mỗi chúng ta đâu, còn cản trở bọn họ nhiều hơn đó chứ!”
Cố Hề Hề cảm thấy thật ưu thương, sao một đứa trẻ lại có thể nhìn rõ tình hình, còn bản thân cô lại không thể tĩnh tâm.
Ngay lúc này, cơn cuồng phong đột nhiên mạnh hơn, gió từng cơn thổi lên đỉnh lều khiến các lõi thép chống đỡ xung quanh phải rúng động phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trước đây Cố Hề Hề từng xem nhiều tin tức về bão nhiệt đới, đó thật sự là bi kịch nhân gian, cơn bão có thể nhổ đi cả gốc cây cổ thụ, nhà cửa hay xe cộ chỉ như món đồ chơi bị hất tung lên không trung. Cả một thành phố phút chốc chìm ngập trong nước, những hình ảnh đó thật sự khủng khiếp!
Bỗng dưng giọng nói của Doãn Tư Thần vang lên: “Toàn bộ rút lui vào sâu trong hang động! Lần này bão nhiệt đới ập tới quá nhanh! Nhanh lên, rút lui!”
Edited by Airy
Beta by Airy