Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 546: Chap-546




Chương 546: Cái miệng xui xẻo

Lời nói của Mộc Nhược Na khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, cả Hans cũng không ngoại lệ.

Hans là hải tặc, cuộc sống chính là lênh đênh trên biển cả, chưa bao giờ nán lại nơi nào quá lâu. Mà đảo Fiji lại là một đảo quốc chính thống, lẽ hiển nhiên sẽ không hoan nghênh hải tặc đến nơi này. Quả thật lúc Hans đề nghị đến đảo Fiji để dùng tiệc và thưởng ngoạn thì cũng không suy xét nhiều.

Những người đang ngồi trên bàn tiệc này bỗng nhiên rùng mình, mà phải thôi, là người ai lại chẳng sợ chết.

Sau khi Mộc Nhược Na nói xong thì lập tức có người đi điều tra tin tức khí tượng. Bất quá, thời tiết trên biển và trên đất liền rất khác nhau, mức độ chính xác của các báo cáo dự đoán chỉ ở mức tương đối và đôi khi có sai lệch khá nhiều so với thực tế.

Có những lúc chỉ là một cơn gió nhẹ, bỗng dưng từ đâu lại hình thành cả một cơn cuồng phong. Vậy nên đảo quốc này mới hay gặp phải bão nhiệt đới, đến mức còn được xem là chuyện thường ngày. Mà đừng nói đến đảo quốc Fiji, bởi vì ngay cả lục địa ở gần khu vực biển này đều phải chịu đựng rất nhiều cơn bão hằng năm.

Đội ngũ của Hans có một người rất giỏi trong việc dự đoán khí tượng, chỉ cần dựa vào độ dày đặc và sự thay đổi của các tầng mây, cộng với độ ẩm trong không khí, cùng với phản ứng của các động vật trong tự nhiên là có thể đưa ra phán đoán vô cùng chính xác về sự biến đổi thời tiết. Hạm đội của Hans là nhờ vào người này mới tránh thoát được rất nhiều cơn bão khủng khiếp trên đại dương.

Hans nhanh chóng sử dụng máy truyền tin liên hệ người này để yêu cầu kiểm tra thời tiết trên đảo quốc Fiji những ngày gần đây. Doãn Tư Thần cũng sai người đi thăm dò thời tiết ở khu vực này.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau thì cả hai bên đã có kết quả dự báo: Trong vòng hai mươi bốn giờ tới, đảo quốc Fiji sẽ xảy ra một cơn gió lốc cực kỳ mạnh, tiếp theo sẽ là ba ngày mưa to tầm tã.

Thời điểm nhận được tin tức này, trong lòng mọi người đều thoáng qua một suy nghĩ: Đúng là cái miệng xui xẻo mà!

Mộc Nhược Na thật muốn giơ tay xin hàng: Ha hả, đâu phải tại tôi!

Nghe được tin sắp có cơn bão ập tới thì không ai còn bình tĩnh được nữa. Bây giờ Hans rời khỏi đây với hạm đội của mình cũng được, hoặc là Doãn Tư Thần muốn giữ chân Hans ở lại cũng được, nhưng điều cốt yếu là phải tránh khỏi tình trạng lênh đênh trên biển mà cấp tốc tìm một hòn đảo hoặc lục địa để tránh bão.

Tất nhiên người dân ở đảo quốc Fiji sẽ đồng ý cho Doãn Tư Thần và người của anh lên bờ, nhưng chắc chắn sẽ từ chối một tên hải tặc như Hans. Nếu Doãn Tư Thần muốn cầm chân Hans thì anh sẽ không thể để mặc Hans rời khỏi đây mà lên bờ được, một khi để mất dấu vết thì việc tìm kiếm Hans sẽ vô cùng khó khăn.

Tình hình này thật sự nan giải…!

Đột nhiên Hans đứng lên, mỉm cười nhìn Doãn Tư Thần. Đến tận bây giờ thì hắn vẫn chưa thể tìm ra được con tin mà Cố Hề Hề đang ngầm liên lạc là ai trong số những người hắn bắt giữ, bất quá việc Doãn Tư Thần muốn giữ chân hắn đã thể hiện quá rõ ràng.

Hans muốn xem thử xem, nếu không thể giết hắn thì Doãn Tư Thần còn cách nào khác để buộc hắn phải ở lại đây. Hiện tại cơn bão sắp đổ bộ vào khu vực này, Hans phải tháo chạy cùng đoàn hải tặc của mình, để xem Doãn Tư Thần này có đủ can đảm để đi cùng hắn hay không.

Trong lúc Doãn Tư Thần còn đang lưỡng lự thì Cố Hề Hề lại nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Bây giờ lên bờ mới là cách tốt nhất. Bão nhiệt đới ở biển thật sự rất đáng sợ, đừng nói là những người quanh năm sống trên đất liền như chúng tôi, cho dù là người cả đời sống trên biển cả như thuyền trưởng Hans đây cũng sợ là khó mà ứng phó. Mỗi năm khi thiên tai xảy đến đều gây ra những biến cố thương tâm, thành phố S trước đây từng gặp phải cơn bão rất lớn, tổn thất kinh tế lên cả trăm tỷ, rất nhiều người chết, có nhiều người mất tích vẫn không tìm được, người còn sống thì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, điều đáng sợ nhất là dịch bệnh tràn lan sau đó. Tôi nhớ năm đó tập đoàn Doãn thị đã chi ra ngân sách hơn năm tỷ để cứu trợ, chính quyền thành phố S vì muốn cảm ơn nên đã để cho tổng bộ của tập đoàn Doãn thị đặt ngay tại con đường phồn hoa nhất ở thành phố S.”

Doãn Tư Thần yên lặng gật gật đầu.

Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Đối mặt với thiên tai thì nhân loại càng phải đoàn kết, đó là truyền thống của chúng ta, truyền thống này không phân biệt màu da, chủng tộc, quốc tịch, hay là kẻ thù. Thời điểm xảy ra động đất ở Nhật Bản, chi nhánh tập đoàn Doãn thị đã không tiếc bỏ ra nguồn lực và tài chính để trợ giúp dân địa phương vượt qua cửa ải khó khăn. Vân gia chúng tôi và người Nhật Bản vốn là kẻ thù truyền kiếp, năm đó kháng chiến chống giặc Oa Khấu thì Vân gia thà chết chứ không đầu hàng. Nhưng đối mặt với thiên tai, Vân gia sẵn sàng bỏ đi thành kiến trước đó mà lấy tính mạng của người dân Nhật Bản ưu tiên lên hàng đầu. Vân gia chúng tôi không phải người cao cả tốt đẹp gì, nhưng chúng tôi có một nguyên tắc: Tất cả sinh mệnh đều rất đáng quý, đáng để tôn trọng.”

“Đây là quan niệm sống hơn ba ngàn năm của gia tộc tôi, phải lấy nhân đức trị thiên hạ. Đối với một quốc gia đã từng xâm lược đất nước của mình, Vân gia của tôi vẫn có thể tạm thời buông bỏ thù hận để cứu giúp người dân trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nếu có thể đối với họ như thế, thì huống chi đêm nay chúng tôi cùng thuyền trưởng Hans đã hàn huyên vui vẻ thế này, có thể gặp mặt thuyền trưởng đúng là vinh hạnh. Cho nên, trước cơn thiên tai sắp tới này, tôi thật sự mong có thể chung sức với thuyền trưởng Hans vượt qua cửa ải trước mắt.” Cố Hề Hề nở nụ cười, đôi mắt trong veo nhìn Hans: “Tuy tôi biết thuyền trưởng Hans dĩ nhiên đã có cách ứng phó, chỉ là cơn bão trên biển rất tàn khốc khó lường, người tính đôi khi không bằng trời tính, có rất nhiều điều sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Vậy nên tôi kiến nghị tất cả chúng ta hãy cùng nhau lên bờ để tránh cơn bão này. Không biết thuyền trưởng Hans nghĩ thế nào?”

Doãn Tư Thần và bá tước Phillips thiếu chút nữa là vỗ tay nhiệt liệt cho Cố Hề Hề.

Hề Hề này, nói thật quá đúng!

Nói có sách mách có chứng, tiến thoái lễ độ!

Với tiếng tăm lừng lẫy khét tiếng cả Nam Thái Bình Dương này thì Hans chắc chắn sẽ phủ nhận rằng hắn đang không biết phải làm gì, còn nếu hắn không phủ nhận thì… ha hả!

Càng lúc Hans càng cảm thấy hứng thú với Cố Hề Hề, hắn nhìn cô và nở nụ cười: “Nhưng Vân tiểu thư hẳn đã biết nếu tôi lên bờ, người dân Fiji sẽ không chấp nhận. Cô định đưa tôi lên bờ bằng cách nào?”

Trên thực tế, Hans đương nhiên muốn lên bờ tránh bão, chỉ là điều này thật sự không thuận tiện.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng đưa tay lên, chỉ vào hòn đảo phía sau lưng Hans mà nói: “Đây là hòn đảo không có người ở, sao chúng ta không thể tạm lánh nạn ở đây? Nơi này không có bất kỳ người dân nào của Fiji, chúng ta không cần làm kinh động đến họ. Những cánh rừng thẳng tắp này chính là bức tường vững chắc nhất để tránh bão. Hơn nữa, chúng tôi và ngài đều có rất nhiều nguyên vật liệu và thực phẩm, đừng nói chỉ là cơn bão kéo dài trong ba ngày, cho dù có là ba tháng liền thì chúng ta vẫn có thể sống được. Nếu bão sẽ ập đến nơi này thì vì sao chúng ta lại cứ phải mạo hiểm ra biển, thậm chí trong trường hợp hoàn cảnh cho phép, không chừng chúng ta có thể đào một hầm nhỏ để trú tạm.”

Lời nói của Cố Hề Hề đã khiến ánh mắt tất cả mọi người sáng ngời.

Đúng vậy, đảo quốc Fiji gồm hơn ba trăm hòn đảo lớn nhỏ, trong đó chỉ tầm hơn một trăm hòn đảo có dân cư trú, còn lại là hoang đảo. Tuy rằng đều là đảo nhỏ, nhưng lại khá cao so với mực nước biển, tranh thủ chút ít thời gian còn lại vẫn kịp đào một đường hầm trú ẩn, đây là một ý tưởng hoàn toàn khả thi.

Cả hai bên đều không thiếu nhân lực, nhưng chính vì quá dư dả người nên việc tập trung đến một hòn đảo sẽ gây chú ý, căn bản là một hòn đảo nhỏ không thể nào chứa được quá nhiều người.

Hans ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức đồng ý đề nghị của Cố Hề Hề, sau đó phân chia quyết định xem nên đến những hòn đảo nào. Có nhiều hòn đỏ rất nhỏ chỉ vài trăm mét vuông, liều lĩnh đến đó có khi không tránh được bão lại còn bị bão nhấn chìm xuống lòng đại dương một cách nhanh chóng hơn. Vả lại, nếu phân chia ra quá nhiều nhóm để di tản thì cũng không phải quyết định phù hợp.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, cuối cùng tất cả quyết định đến hòn đảo gần nhất. Doãn Tư Thần và bá tước Phillips chỉ có thể dẫn theo năm mươi người bao gồm cả vệ sĩ và người hầu, còn thuyền trưởng Hans chỉ dẫn theo tầm năm mươi hải tặc trong đoàn. Như vậy sẽ có hơn một trăm người di dời lên hòn đảo này cùng nhau trú bão, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Những người còn lại toàn bộ sơ tán đến các đảo nhỏ xung quanh, tất cả phân biệt rất rõ với người dân địa phương và tuyệt đối không để ảnh hưởng đến dân của đảo quốc Fiji, vậy nên họ đều tràn ra các đảo nhỏ xung quanh.

Rốt cuộc đã cầm chân Hans bằng cách thuyết phục hắn lên đảo hoang này trú bão, trong lòng mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Không thể phủ nhận cơn bão này đến thật đúng lúc, chỉ cần kiên nhẫn chờ bão qua đi thì tiếp viện của Mặc Tử Hân sẽ tới kịp lúc.

Cố Hề Hề vốn dĩ tưởng lần này mình ra ngoài đã mang theo rất nhiều người rồi, nhưng nhìn đoàn người và hạm đội của Hans mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đoàn của cô chỉ có một chiếc du thuyền lớn, còn Hans lại có hơn cả mười con tàu cực kỳ lớn. Lúc mọi người chuyển sang những chiếc ca nô nhỏ để vào bờ, Cố Hề Hề nhìn thấy cả chục chiếc ca nô lần lượt được hạ xuống từ hạm đội của Hans mà kinh ngạc không nói nên lời.

Một ca nô có thể chở đủ một trăm người, mấy chục chiếc ca nô thế này có thể chở được cả ngàn người, vậy rốt cuộc Hans có bao nhiêu thủ hạ?

Đáy lòng Cố Hề Hề thầm kinh hãi, những người khác ở bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ với cô.

Ai nấy đều thầm thở phào vì cảm thấy may mắn, nếu vừa rồi họ ra tay với Hans thì không chừng chưa kịp tháo chạy khỏi vùng biển này đã bị đối phương đánh trả thảm hại. Thảo nào Hans lại tự tin đến vậy, đơn phương độc mã dự tiệc mà chỉ dẫn theo một mình Ian.

Đây chính là sự kiêu ngạo của một tên hải tặc bá chủ của Nam Thái Bình Dương.

Cố Hề Hề yên lặng nhìn những chiếc ca nô ở xa xa, trong lòng suy nghĩ không biết các con tin đang ở trên chiếc ca nô nào, ở vị trí quá xa thì thật khó xác định.

Bỗng nhiên lúc này, thuyền trưởng Hans đưa tay về phía Cố Hề Hề: “Ưu tiên phụ nữ đi trước.”

Cố Hề Hề nghe vậy mới rời tầm mắt đi, khẽ gật gật đầu rồi đi cùng Mộc Nhược Na xuống một chiếc ca nô lớn hướng về phía đảo. Ở trên đảo đã có sẵn một đội đi tiên phong kiểm tra tình hình, xác định không có nguy hiểm mới báo tin để mọi người di dời.

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.