Chương 545: Hồng Môn Yến trên biển cả
Ánh mắt của Ian làm Hirayama Jiro cực kỳ khó chịu, cậu thật sự rất muốn đem ống nghiệm trong tay đổ hết vô họng tên này.
Ian cũng muốn học theo Hans mà hôn lên tay Mộc Nhược Na, nhưng chỉ vừa đưa tay ra thì Hirayama Jiro đã nhanh chóng chặn đường bắt tay hắn: “Hoan nghênh quang lâm.”
Ian đành tiếc nuối nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na, chán nản mà bắt tay xã giao với Hirayama Jiro, chỉ là thời điểm khi vừa buông tay ra thì dường như hắn cảm thấy lòng bàn tay mình bị một vết châm nhỏ như kiến cắn. Bất quá với kẻ có da dày như hắn thì không để tâm nhiều đến chút cảm giác này.
“Mời vào trong.” Doãn Tư Thần bước tới mời Hans và Ian cùng vào bên trong phòng tiệc.
Lúc đi ngang qua Hirayama Jiro, ánh mắt Doãn Tư Thần liếc nhìn Hirayama Jiro một chút, khẽ gật gật đầu, động tác này diễn ra rất nhanh nên không ai nhận ra.
Vì mở tiệc chiêu đãi cho thuyền trưởng Hans nên Doãn Tư Thần đã cho người sử dụng mọi nguyên liệu tươi ngon nhất, những đầu bếp giỏi nhất, những phục vụ có chuyên môn cao nhất, tất cả đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ được gì.
Chờ hết thảy mọi người cả khách lẫn chủ đều an tọa, quản gia mới điều động các đầu bếp tuần tự bày biện các món ăn lên bàn tiệc.
“Nghe nói hai vị tiểu thiếu gia cũng ở trên thuyền này, vì sao lại không cùng ra đây dùng bữa?” Ánh mắt của Hans nhìn thẳng Cố Hề Hề, ung dung hỏi, tựa như đây là việc nhỏ nhặt không đáng kể.
Đôi mắt đen láy của đối phương khiến đáy lòng Cố Hề Hề hơi trầm xuống vì bất an, bàn tay của cô đặt trên đùi để bên dưới bàn ăn trong nháy mắt đã hơi run lên, bất quá gương mặt xinh đẹp vẫn mỉm cười ưu nhã: “Đã làm thuyền trưởng Hans chê cười rồi, hai đứa bé này rất nghịch ngợm, ban ngày chơi đùa quá nhiều nên đã mệt, các bảo mẫu đã chăm sóc cho chúng đi nghỉ ngơi sớm. Nếu thuyền trưởng Hans có hứng thú, vậy lần sau nhất định tôi sẽ dặn chúng phải ngoan ngoãn hơn, không nên thất lễ trước mặt khách quý như ngài.”
Hans híp mắt nở nụ cười: “Nếu đã ngủ vậy thì thôi, tương lai còn dài.”
Tiếp theo sau đó thì Doãn Tư Thần đã khéo léo đổi đề tài sang câu chuyện khác, bá tước Phillips thi thoảng sẽ hỏi thăm một chút về những vấn đề trên lĩnh vực hàng hải hoặc biển cả, dường như cả khách lẫn chủ đều rất hào hứng với bữa tiệc.
Hirayama Jiro chỉ có mặt ăn linh tinh một chút, sau đó lễ phép rút lui khỏi nơi này.
Vừa ra khỏi phòng tiệc, Hirayama Jiro đã ngang ngạnh tháo toạc cái nơ trên cổ áo và quăng đi, bộ lễ phục cầu kỳ thật sự làm cậu cảm thấy phiền toái. Phía bên cạnh có người đi theo Hirayama Jiro bước về hướng tầng ngầm của con thuyền, vừa đi vừa đưa áo khoác trắng cho cậu.
Lúc Hirayama Jiro đến tầng ngầm của con thuyền thì đã mặc xong áo khoác trắng và đeo kính trong phòng thí nghiệm.
“Cậu Hirayama, dược vật này có khi nào sẽ ảnh hưởng đến chúng ta không?” Vệ sĩ bên cạnh run rẩy lên tiếng.
Cũng đúng thôi, làm sao không run cho được? Bình thường dược vật Hirayama Jiro chế ra toàn thứ oái ăm chết người, huống chi lần này lại là trường hợp đặc biệt cần phải giết người hơn bình thường nữa…
“Không.” Đáy mắt Hirayama Jiro khẽ nheo lại, sau đó nói thêm: “Tôi đã cho các người uống thuốc giải trước rồi, cho nên sẽ không sao.”
Sắc mặt vệ sĩ kia nghe xong càng tái nhợt không còn hột máu.
Vào phòng thí nghiệm chưa lâu thì Hirayama Jiro đã quay trở ra, đem theo một ống dược vật giao cho một vệ sĩ đã thay đồ lặn, dặn dò: “Đem hỗn hợp này đổ vào nguồn nước của đối phương. Một con thuyền chỉ cần một giọt như vậy là đủ. Đêm nay nhất định phải khiến tất cả bọn họ ở lại đây.”
Ánh mắt Hirayama Jiro dấy lên sát khí rợn người!
Cái tên da đen kia là thứ gì mà dám mơ tưởng đến người phụ nữ của cậu!?
Hirayama Jiro này chưa từng biết sợ ai bao giờ, nếu cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, vậy còn gọi gì là đàn ông?
Vệ sĩ cẩn thận nhận ống dược vật đó, không chần chừ giây nào đã xoay người yên lặng rời khỏi.
Có thể vĩnh viễn kéo Hans ở lại nơi này hay không, dĩ nhiên không thể hoàn toàn trông cậy vào một ống dược vật nho nhỏ thế này. Hans chính là con hồ ly xảo quyệt, nếu hắn đã táo bạo đơn thân độc mã đi cùng Ian lên thuyền này, chắc chắn đã sắp xếp rất chu đáo mọi thứ trên hạm đội của mình. Vậy nên, Doãn Tư Thần không trông cậy quá nhiều vào đòn hạ thủ đơn giản của Hirayama Jiro.
Tác dụng của ống dược vật đó kỳ thật chỉ là rung cây nhát khỉ mà thôi!
Người vệ sĩ mang theo ống dược vật, lặng lẽ trà trộn lên hạm đội của Hans, nhân cơ hội không ai để ý đã nhỏ giọt dược vật vào nguồn nước trên thuyền. Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, nhưng đến con thuyền thứ sáu thì lại bị phát hiện. Ngay sau đó thì người vệ sĩ đã nhảy xuống biển lẩn trốn, sống chết gì đều không trồi lên.
Người của Hans lập tức thả một con cá vào nguồn nước, trong nháy mắt thì con cá đang bơi tung tăng đã hoá thành đống xương khô. Tuy kiến thức về độc dược của đám hải tặc này không tệ, thế nhưng vẫn bị khiếp sợ kinh hãi vì một màn này, vậy nên chúng liền vội vàng báo tin này cho Hans.
Khuyên tai Hans đang đeo chính là một thiết bị truyền tin cực kỳ hiện đại. Thời điểm hắn nhận được báo cáo của đám hải tặc thì chỉ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn thoáng qua Hirayama Jiro vừa ngồi lại vào chỗ trên bàn tiệc, ý vị thâm trường mà cười cười.
“Không ngờ Doãn chủ tịch thật là cao tay, cả thiếu gia của gia tộc Hirayama mà cũng thu nạp được làm người dưới trướng.” Hans quay đầu nhìn Doãn Tư Thần: “Đúng là làm người khác phải kính nể!”
Doãn Tư Thần bật cười hào sảng: “Thuyền trưởng Hans quá khen. Ngài Hirayama đã giao con trai ngài ấy cho tôi, tôi chỉ là không dám từ chối. Huống chi Hirayama Jiro và vợ tôi vừa gặp như đã quen, rất hợp ý trong chuyện chơi cờ, chưa nói đến cậu ấy và Mộc tổng đây có quan hệ thân thiết, chúng tôi giống như người một nhà vậy, nào dám gọi là dưới trướng như ngài nói.”
Lúc này, Ian đứng phía sau ghế ngồi của Hans đột nhiên cảm thấy thân thể hơi ngứa ngáy, chỉ vài phút trước hắn cảm thấy mọi thứ rất bình thường, nhưng bỗng dưng càng lúc càng ngứa, ngứa đến muốn gãi cả ruột gan phèo phổi. Đến lúc không nhịn được nữa thì hắn đành cúi xuống nói với Hans một tiếng rồi xoay người bỏ chạy vào toilet.
Hans nhìn thoáng qua bóng dáng Ian rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn lướt qua Hirayama Jiro một cái.
Tuy Ian là người hơi lỗ mãng, nhưng lại là thủ hạ đắc lực nhất của Hans, vẫn luôn là người đúng mực, nếu không phải nhịn không được thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Doãn Tư Thần đang dự định tách Ian đi để ra tay sao? Thật ngây thơ quá rồi!
Đôi mắt Hans hơi trầm ngâm một chút, ngả lưng tựa vào ghế, cong tay chống vào hông mình, ngón tay chống ngay xương sườn, tiếp theo bỗng nhiên nói đến một đề tài: “Mọi người có biết tại sao tôi lại trở thành hải tặc hay không?”
Chủ đề này được hỏi quá đột ngột khiến tất cả không ai phản ứng kịp, Doãn Tư Thần và bá tước Phillips cùng lúc đều nhìn về phía ngón tay của Hans.
Hans nhẹ nhàng nở nụ cười, ung dung nói: “Có lẽ mọi người đều đoán được tôi là người có dòng máu lai Âu Á, từ lúc sinh ra trên đời thì đã không được ai hoan nghênh.”
Ánh mắt Cố Hề Hề hơi trầm lại, lắng nghe rất nghiêm túc.
“Từ nhỏ cho đến lớn, điều tôi nhớ rõ nhất trong ký ức của mình chỉ là những trận cười nhạo vô tận, chửi rủa, mắng nhiếc, châm chọc, vu oan hãm hại, thậm chí cả quyền cước bạo lực. Vào năm tôi được năm tuổi, rốt cuộc đã bạo phát, tôi đã mài một cái lưỡi hái liên tục trong ba ngày để nó thật sắc bén, sau đó dùng cái lưỡi hái đó để cứa vào yết hầu của người mà tôi gọi là cha.” Hans nhẹ nhàng bâng quơ kể chuyện xưa, chỉ là những từ được miêu tả lại khiến người khác cảm nhận mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây.
Năm đó, Hans chỉ mới năm tuổi!
“Sau đó, gia đình phát lệnh truy nã khi tôi lẩn trốn, thậm chí còn ra lệnh bắt cho bằng được tôi, bất luận sống hay chết.” Hans nở nụ cười thoải mái, ngón tay thon dài chậm rãi điểm vào bên phải huyệt thái dương của mình: “Đáng tiếc, ba tháng sau, tôi đã cho bọn họ tất cả đi làm bạn đồng hành với cha tôi. Từ lúc đó trở đi, người muốn lấy mạng tôi càng lúc càng nhiều, nhưng chưa từng có ai thành công, mọi người có biết vì sao hay không?”
Nét mặt của Doãn Tư Thần và bá tước Phillips đồng thời biến sắc.
“Đó là vì, trái tim của tôi đã được cấy một quả bom, tuy chỉ nhỏ bằng một móng tay nhưng lại có sức công phá và lực nổ tương đương cả ngàn tấn bom bình thường. Chỉ cần trái tim tôi ngừng đập, kíp nổ của bom sẽ bị kích hoạt.” Hans nói chuyện sống chết như thể một câu chuyện bông đùa, lấy tay chỉ vào ngực của mình, nói: “Nhìn xem, ngay ở đây. Nó đang sống cùng với trái tim của tôi.”
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Quả nhiên, người có thể bảo vệ được ta tốt nhất trên đời này chỉ có chính bản thân chúng ta mà thôi.”
“Xem ra Vân tiểu thư cũng đồng quan điểm với tôi.” Hans mỉm cười nói: “Thật là vinh hạnh.”
Doãn Tư Thần và bá tước Phillips cùng liếc nhìn nhau, ngầm cảnh giác.
Tương đương ngàn tấn bom!
Sức công phá đó đủ làm tất thảy những người có mặt ở đây hoá thành tro bụi!
Đây là lần đầu Hans để lộ bí mật này trước mặt người ngoài. Nhưng không thể phủ nhận, mặc kệ những điều Hans nói là thật hay giả thì dù Doãn Tư Thần hay bá tước Phillips có muốn hạ sát người này vẫn phải kiêng dè, giống như ném chuột sợ vỡ đồ, không dám manh động.
Khó trách thuyền trưởng Hans lại không ngần ngại đồng ý lên thuyền này dùng cơm, bởi vì tất cả những người liên quan đều không có đường trốn. Chỉ cần hắn chết thì cả con thuyền này xác định sẽ phải nổ tung, ở nơi biển sâu này muốn sống sót thì xác suất cực kỳ cực kỳ thấp!
Sẽ không ai dại dột mạo hiểm như vậy, xem ra kế hoạch gần như phải thất bại!
Gương mặt Cố Hề Hề hơi tái nhợt, nói: “Chỉ là, ngài nên quan tâm bản thân mình và người dưới quyền. Dù sao họ đã theo ngài nhiều năm, nếu không có họ thì cũng không có ngài ngày hôm nay.”
“Vân tiểu thư nói chí phải, nhận được lời khuyên này, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Hans nở nụ cười rất thích thú.
Doãn Tư Thần tiếp lời: “Đúng vậy, thuyền trưởng Hans dù sao cũng là bá chủ một phương, hiển nhiên phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nào, chúng ta cùng nâng ly, vì tất cả mọi người mà cụng ly.”
Tất cả đều nâng ly, mỗi người trong lòng đều có tâm sự riêng, nhưng gương mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì. Nếu không thể giết chết Hans trên thuyền này, vậy rốt cuộc phải dùng cách gì để giữ chân hắn tại nơi đây. Hoặc đến khi Mặc Tử Hân đưa người tiếp viện kịp thời giải cứu con tin, lúc đó phải mau chóng tránh xa tên điên này mà thôi, nhưng tới đó xem như đã lỡ gây thù chuốc oán, liệu còn có thể tránh được không?
Trong lúc mọi người đang trầm mặc vắt óc suy nghĩ rối rắm, thì Mộc Nhược Na lại thản nhiên nói: “Nghe nói Fiji là một đảo quốc nhiệt đới gió mùa, nơi này thường có bão đúng không?”
“Theo tự nhiên thì là vậy.” Hans quay đầu nhìn Mộc Nhược Na: “Mộc tiểu thư sao bỗng dưng lại hỏi vậy?”
Mộc Nhược Na ngước mắt nhìn đối phương: “Tôi chỉ thắc mắc chút thôi, chúng ta đến đây vào khoảng thời gian này có phải đúng vào lúc hay có bão trong năm không?”
Edited by Airy
Beta by Airy