Chương 539: Thuyền trưởng Hans
“Con át chủ bài duy nhất của chúng ta là Hirayama, dường như họ không biết gì về cậu ta.” Bá tước Phillips thấp giọng nói.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na không nói gì, hai người mỗi người ôm lấy một bánh bao nhỏ, để cho hai cậu bé có cảm giác an toàn.
“Việc này tôi làm được!” Hirayama Jiro bình tĩnh lên tiếng, tầm mắt của cậu nhìn về phía Mộc Nhược Na, đáy mắt thể hiện sự kiên quyết.
“Xem ra chuyến du lịch này sẽ không yên bình.” Doãn Tư Thần thở dài một tiếng.
Nếu là bình thường, anh sẵn sàng nghênh chiến với đối phương, nhưng hiện tại thì không. Cố Hề Hề và hai con trai đều ở đây, anh tuyệt đối không để Cố Hề Hề và hai cậu bé phải chịu bất kỳ sự mạo hiểm nào, suy cho cùng nơi đây chỉ là một hòn đảo xa xôi, không thể nào an toàn bằng đại lục.
Doãn Tư Thần lập tức ra lệnh: “Mọi người hãy xem như không có việc gì xảy ra, tất cả tiếp tục dùng bữa. Sau đó hãy về phòng thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ tập hợp lại lúc ba giờ sáng để rời khỏi đây, trở về thuyền lớn. E rằng đảo Hiva Oa này không còn an toàn nữa, bọn họ đã đến khu dân cư, cũng không biết mục đích là gì. Nhưng phòng hờ rủi ro thì chúng ta không nên can thiệp vào việc của họ.”
Tất cả đều nhất trí gật đầu.
Mặc kệ đám người bí ẩn đó muốn làm gì, chỉ cần không dính đến mình là được. Thời điểm này không phải lúc nên rước hoạ vào thân!
Sau câu nói này của Doãn Tư Thần, bá tước Phillips nhìn Cố Miểu và hỏi: “Con muốn đi theo ta không?”
Ý tứ câu này có nghĩa là, con có muốn cho ta bảo vệ con không?
Cố Miểu theo bản năng nhìn về phía Cố Hề Hề, sau đó nhìn thoáng qua Doãn Ngự Hàm. Tiếp theo, đôi mắt màu hồng bảo thạch như một bản sao của bá tước Phillips liền loé lên, cậu nhìn bá tước rồi nói: “Tất nhiên rồi ba!”
Cố Miểu nhận thức rất rõ, hiện tại cậu đã là người của gia tộc Phillips, từ thời khắc này trở đi, cậu phải đối diện với thân phận của mình.
Bá tước Phillips rất hài lòng với câu trả lời của Cố Miểu, đưa mắt nhìn sang Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, nói: “Cố Miểu hơi mệt, tôi dẫn thằng bé về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Hề Hề lưu luyến nhìn Cố Miểu, cậu bé khẽ cắn môi, chủ động chạy tới ôm cô thật chặt, nói nhỏ bên tai chúc cô ngủ ngon rồi rời khỏi cùng bá tước Phillips.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Cố Miểu cho đến khi khuất hẳn tầm nhìn mà Cố Hề Hề cảm thấy xót xa, trống vắng trong lòng.
Doãn Ngự Hàm nhào vào lòng Cố Hề Hề, thỏ thẻ: “Mommy còn có con mà!”
Cố Hề Hề cúi đầu hôn lên trán Doãn Ngự Hàm rồi ôm chặt cậu bé.
…
Bá tước Phillips đi trước, Cố Miểu đi theo sau.
Bỗng dưng dáng người cao lớn đĩnh bạt phía trước đột ngột dừng lại khiến Cố Miểu kinh ngạc. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy bá tước Phillips nhẹ nhàng xoay người lại, cúi đầu nhìn cậu chừng một phút rồi chậm rãi vươn tay ra.
Cố Miểu nhìn bàn tay của bá tước Phillips, lại yên lặng nhìn bá tước một chút, sau đó cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương. Bàn tay bá tước tuy lạnh lẽo nhưng lại rất to lớn, mang theo một sự kiêu ngạo khó nói thành lời.
“Yên tâm, ta sẽ trả giá mọi thứ để bảo vệ con.” Bá tước nhẹ nhàng nói: “Không chỉ vì con là con trai của ta, mà bởi vì con là con trai của cô ấy.”
Những lời này, bá tước Phillips dùng tiếng Anh để nói. Cố Miểu tức khắc hiểu “cô ấy” ở đây là ai. Cậu không nén được tò mò mà lên tiếng hỏi: “Ba, ba thật sự thích mommy sao?”
Bá tước Phillips nở nụ cười: “Ta sao? Có lẽ là vậy!”
Cố Miểu không nói gì nữa.
Bá tước Phillips nói tiếp: “Đêm nay là đêm đầu tiên hai cha con chúng ta ở cạnh nhau, ta sẽ kể cho con nghe một chút về lịch sử và truyền thống của gia tộc Phillips. Con sẽ thấy thích thú về gia tộc của chúng ta. Đương nhiên là ta hy vọng như vậy.”
“Vâng, thưa ba.” Cố Miểu ngoan ngoãn trả lời.
…
Sau khi bá tước Phillips dẫn Cố Miểu đi được một lúc, Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề rồi áy náy nói: “Thật xin lỗi em, một kỳ nghỉ tốt đẹp lại trở thành thế này.”
“Chuyện không liên quan đến anh, không cần phải xin lỗi em, em hiểu mà.” Cố Hề Hề mỉm cười, an ủi anh: “Chúng ta nên đi nghỉ ngơi sớm đi, để còn chuẩn bị sẵn sàng.”
Trong lòng Cố Hề Hề rất tiếc nuối, phải vất vả lắm mới có được kỳ nghỉ này cùng với hai bánh bao nhỏ, chỉ mới vui vẻ hạnh phúc được một ngày thì lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng đứng trước sự nguy hiểm và an toàn tánh mạng thì vui chơi chỉ là thứ yếu.
Nhìn thấy Cố Miểu đã đi cùng với bá tước Phillips thì Cố Hề Hề không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cô đứng ngây người như phỗng trong chốc lát thì cũng dắt theo Doãn Ngự Hàm, rời khỏi cùng Mộc Nhược Na.
Chờ Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đi rồi, Doãn Tư Thần lập tức ra nhiệm vụ cho Hirayama Jiro: “Tôi biết việc nghiên cứu của cậu về cơ thể người và dược vật đã đạt đến trình độ dẫn đầu thế giới. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị và dụng cụ cho cậu, không cần biết cậu dùng cách gì hay phải trả giá như thế nào, tôi muốn cậu phải đảm bảo an toàn cho họ.”
“Vậy, có cần phải để ý giới hạn nào không?” Hirayama Jiro bình tĩnh nhìn Doãn Tư Thần.
“Không có giới hạn nào cả.” Doãn Tư Thần trả lời: “Nơi này thuộc lãnh thổ của Pháp, đối với tôi hay cậu đều không có quan hệ.”
“Đã hiểu.” Hirayama Jiro hơi hơi híp mắt, cười cười: “Sẽ không làm anh thất vọng!”
Nói xong, Hirayama Jiro liền xoay người rời khỏi, khi cậu trở về phòng thì đã có người đứng chờ sẵn bên ngoài để đưa cho cậu những dụng cụ thiết bị cơ bản cần thiết nhất.
Người nọ để các dụng cụ và dược vật xuống, nói với Hirayama Jiro: “Theo sự căn dặn của Doãn chủ tịch, những thứ này là đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngài, nếu dùng được cứ dùng, không cần dùng đến thì cứ việc tiêu huỷ.”
Hirayama Jiro gật gật đầu, chờ người rời đi rồi mới cầm các món dược vật nguy hiểm kia lên, nhịn không được nở nụ cười, lầm bầm nói: “Thật thú vị, đi chơi du ngoạn mà cũng mang theo những thứ này. Đúng là một người đàn ông khó lường, khó trách tại sao ba lại kiêng kỵ anh ta đến vậy.”
Ngay sao đó, Hirayama Jiro nhanh chóng đóng hết toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào lại, bắt tay vào việc điều chế dược tề.
…
Cách đảo Hiva Oa khoảng một ngàn hải lý, có một con thuyền đang lặng lẽ thả neo.
Trong căn phòng cực kỳ xa hoa trên thuyền, một người đàn ông với mái tóc dài buộc đuôi ngựa màu đỏ sẫm đang cầm ly rượu trên tay và đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xem mấy con chim mòng biển ăn những mẩu vụn bánh mì mà thuỷ thủ ném xuống.
Đó là một người đàn ông da trắng, nhưng lại có đôi mắt đen láy.
Lúc này có người gõ cửa tiến vào: “Thuyền trưởng Hans, người của Ian đã lên đảo Hiva Oa. Người đàn ông họ Doãn và bá tước Phillips đang ở đó.”
Thuyền trưởng Hans chậm rãi đặt ly rượu xuống, xoay người lại. Ánh đèn trên thuyền rọi vào người nhưng lại khuất đi gương mặt, khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt của thuyền trưởng.
“Đúng là trùng hợp thật!” Thuyền trưởng Hans khẽ híp mắt, nói: “Đã tới rồi thì chúng ta cứ dừng chân lại đi.”
Người đứng ở cửa hơi do dự: “Nhưng, thuyền trưởng, nếu động vào hai người họ, chúng ta sẽ gặp không ít phiền phức.”
“Đúng thật là sẽ có một chút phiền phức.” Thuyền trưởng Hans đưa mắt nhìn ra cửa, ánh mắt hơi toả ra sát khí: “Nhưng nơi này lại là biển cả, phiền phiền phức thì sao? Bọn họ có thể là vua ở trên đất liền, nhưng ở đại dương mênh mông thì đây chính là thiên hạ của Hans này!”
“Vậy, khi nào chúng ta sẽ ra tay?” Người đứng ngoài cửa tiếp tục hỏi.
“Thừa dịp lúc bọn họ ngủ say.” Ánh mắt lạnh lẽo của thuyền trưởng Hans tức khắc trở nên cuồng nhiệt lạ thường.
Người đứng ở cửa vừa rời khỏi, Hans lập tức bước ra mở cửa phòng, ánh đèn ở hàng lang đã chiếu rọi vào vóc dáng đĩnh bạt dong dỏng, sát khí toả ra càng khiến người khác phải kinh hãi.
…
Lúc này, trên đảo Hiva Oa, Doãn Tư Thần đã thay đổi trang phục, anh chọn một bộ quần áo thuận tiện cho việc ngụy trang, và ngồi chuẩn bị đạn dược cùng các vệ sĩ.
“Doãn chủ tịch, ngài chắc chắn đêm nay chúng sẽ hành động?” Một vệ sĩ lên tiếng hỏi: “Có phải chúng ta đã thần hồn nát thần tính rồi không?”
Doãn Tư Thần đang kiểm tra vũ khí, nhàn nhạt nói: “Bởi vì cậu không biết những người vừa lên bờ kia là ai. Người cầm đầu của họ, nếu tôi nhớ không lầm thì tên anh ta là Ian, một thủ hạ của Hans, người được xem là bá chủ Nam Thái Bình Dương. Nếu Hans ở gần đây thì sẽ khá phiền toái. Người này là một kẻ cuồng khủng bố thật sự, rất thích tàn sát, không phân biệt đâu là địch đâu là bạn. Cho dù giữa chúng ta và hắn không có quan hệ gì, chỉ cần chúng ta vô tình lọt vào khu vực chiến trường của hắn thì hắn vẫn sẽ tàn sát toàn bộ. Bá tước Phillips hẳn đã phát hiện ra chuyện này nên mới đưa Cố Miểu rời khỏi trước.”
“Vậy chúng ta quay trở lại thuyền chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Vì chắc chắn bọn họ sẽ quen thuộc với vùng biển này hơn hẳn chúng ta!?” Một người khác lại quan ngại lên tiếng.
Doãn Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Trừ phi là lưỡng bại câu thương, muốn đánh bại Doãn Tư Thần này cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Sau khi chuẩn bị súng ống và đạn dược đầy đủ trên người, Doãn Tư Thần đi thẳng đến phòng mà Cố Hề Hề đang ngồi cùng Mộc Nhược Na và Doãn Ngự Hàm. Vừa đến cửa, anh đã thấy ba người họ chuẩn bị hành lý xong xuôi, có thể rời khỏi đây bất kỳ lúc nào.
“Daddy!” Doãn Ngự Hàm thấy Doãn Tư Thần thì liền nhào tới, lúc này cậu bé không gọi anh với giọng điệu nũng nịu thường ngày nữa, mà vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống với một đứa trẻ ba tuổi.
Người ta thường nói con nhà nghèo sẽ trưởng thành nhanh hơn những đứa trẻ được sống trong no ấm, nhưng kỳ thật, những đứa trẻ với thân phận tôn quý sống trong khuôn phép kỷ luật thì còn trưởng thành hơn rất nhiều so với lứa tuổi thật.
Doãn Tư Thần ngồi xổm xuống, một tay bồng Doãn Ngự Hàm lên, nhìn Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na rồi nói: “Chúng ta sẽ nhân lúc trời chưa sáng để trở về thuyền, tuy nhóm người của Ian luôn theo sát động tĩnh của chúng ta nhưng nhân lực của chúng lại có hạn. Tôi sẽ cho người đưa mọi người lên thuyền trước, Hirayama Jiro sẽ ở lại trên thuyền để bảo vệ mọi người. Chỉ cần ở bên cạnh cậu ta thì không ai có thể làm hại đến mọi người. Ngự Hàm, không phải con thích chơi thuốc nổ sao? Lần này con có thể chơi tuỳ thích.”
Doãn Ngự Hàm gật đầu thật mạnh: “Daddy yên tâm, con sẽ bảo vệ mommy, mẹ nuôi và ba nuôi!”
Từ ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ, cách xưng hô này của Doãn Ngự Hàm khiến Hirayama Jiro cảm thấy cực kỳ ưng ý hài lòng.
“Sẵn sàng chưa?” Doãn Tư Thần nghe thấy tiếng cười của Hirayama Jiro thì quay đầu lại, nhướng mày hỏi.
Hirayama Jiro xách theo một cái vali nhỏ trong tay, không cần suy nghĩ cũng biết bên trong chính là những chất kịch độc đủ giết chết hết các sinh vật biển nơi đây.
“Có thể xuất phát!” Hirayama Jiro gật đầu trả lời.
Ngay lúc này, một vệ sĩ báo cáo cho Doãn Tư Thần qua tai nghe bộ đàm: “Doãn chủ tịch, quả nhiên đối phương luôn theo dõi chúng ta. Dường như chúng đã biết chúng ta định hành động.”
Edited by Cún
Beta by Airy