Chương 533: Mãi mãi là một gia đình
Doãn Ngự Hàm lập tức đẩy cửa, ủn thân mình hơi mũm mĩm tiến vào, cậu hướng về phía công tước Phillips và cúi chào theo tư thế tiêu chuẩn lễ nghi quý tộc. Điệu bộ này của cậu khiến công tước Phillips mỉm cười và cảm thấy vô cùng thú vị.
“Con tên Doãn Ngự Hàm, năm nay được ba tuổi lẻ năm tháng. Con có thể nói chuyện với ngài về việc của Cố Miểu được không?” Đôi mắt sáng ngời của Doãn Ngự Hàm nhìn chăm chú công tước Phillips.
“Được, mời con ngồi.” Công tước Phillips cười, gật gật đầu.
Doãn Ngự Hàm bước đến ngồi đối diện công tước Phillips, dáng vẻ hào phóng ưu nhã, nở nụ cười thân thiện: “Con muốn thương lượng với ngài một chút, sau này khi Cố Miểu trở về Anh quốc rồi, con có thể thường xuyên đến đây thăm anh ấy không?”
Câu hỏi này khiến công tước Phillips hơi ngạc nhiên: “Người nhà của con đồng ý chưa?”
“Con sẽ có cách để daddy và mommy đồng ý.” Doãn Ngự Hàm trả lời rất chắc chắn.
“Vậy thì có thể.” Công tước Phillips cảm giác rất hứng thú với cậu bé thông minh kháu khỉnh đang ngồi trước mặt ông: “Vậy con nói ta biết xem, sau này con lui tới Anh quốc chỉ để thăm Cố Miểu thôi sao?”
“Không chỉ vậy, con sẽ giúp anh ấy củng cố tiếng Trung, bởi vì tương lai sau này con và anh ấy vẫn sẽ ở bên cạnh nhau.” Khuôn mặt bầu bĩnh của Doãn Ngự Hàm biểu lộ vẻ rất trịnh trọng khiến công tước Phillips phải phì cười.
Doãn Ngự Hàm tiếp tục nói: “Luận về quốc học, trên thế giới này không ai tinh thông được như ông ngoại của con, ông ngoại đang là giáo sư của học viện quý tộc San Diego. Vậy nên con sẽ nỗ lực học hỏi thật nhiều từ ông ngoại, sau đó qua đây dạy lại cho Cố Miểu. Cố Miểu là con trai của mommy, cũng là cháu của ông ngoại, nếu trình độ quốc học không tốt thì chẳng phải sẽ làm mất mặt ông ngoại sao?”
Bỗng nhiên công tước Phillips lại thấy cực kỳ ghen tỵ với ông ngoại của Doãn Ngự Hàm, vậy mà lại có đứa cháu ngoại tiểu tinh linh lém lỉm như thế này.
“Mommy nói, dù Cố Miểu ở đâu đi nữa thì vẫn là con trai của mommy, là anh hai của con, mọi người vĩnh viễn là người một nhà. Ngài công tước, ngài có đồng tình với những lời này không?” Doãn Ngự Hàm nghiêng đầu nhìn công tước Phillips, đôi mắt to tròn biểu thị vẻ nghiêm túc, tràn đầy hy vọng.
Ánh mắt rạng rỡ lấp lánh của Doãn Ngự Hàm khiến một người trước giờ chưa từng tận hưởng niềm vui con cháu như công tước Phillips tức khắc mềm lòng. Công tước Phillips thầm nghĩ, nếu cậu nhóc tinh quái này thật sự là cháu trai của ông thì thật tốt biết bao nhiêu.
“Nếu con gọi ta là ông thì ta sẽ đồng ý với con.” Cuối cùng thì công tước Phillips đã khuất phục đầu hàng trước hào quang bất bại của Doãn Ngự Hàm, nhịn không được nói: “Vậy thì ta sẽ cho con thường xuyên đến đây, ở lại chơi bao lâu cũng được.”
Đôi mắt Doãn Ngự Hàm loé sáng lên, mở miệng ngọt lịm: “Con cảm ơn ông~! Mommy nói trong nhà càng nhiều trưởng bối thì gia đình càng có phúc! Con có ông nội, ông ngoại, giờ có thêm ông nữa, vậy là con được hưởng rất nhiều phúc khí đúng không? Con sẽ chia sẻ phúc khí với ông, để ông cũng có thật nhiều phúc khí!”
Bộ dáng lém lỉnh của Doãn Ngự Hàm khiến công tước Phillips cười sảng khoái đến mức không khép miệng lại được.
…
Hiện tại Cố Miểu là người thừa kế duy nhất của gia tộc Phillips, bởi vậy nên người của gia tộc Phillips đều dốc toàn lực điều trị cho cậu bé, cả Hirayama Jiro cũng gia nhập vào đội ngũ nghiên cứu viên để phối hợp với bác sĩ.
Tình huống phát bệnh của Cố Miểu rất khác lạ so với người bình thường, cơn sốt đột ngột khiến cơ năng của thân thể cậu bé bị kích thích, hiện tượng này vô tình khơi gợi niềm hứng thú của hai kẻ điên cuồng khoa học là nhị thiếu gia gia tộc Phillips và Hirayama Jiro.
Hirayama Jiro vốn dĩ là chuyên gia nghiên cứu hoá sinh, một ví dụ sống đặc biệt như Cố Miểu về gien di truyền đã thôi thúc cậu ta làm việc không ngừng nghỉ trong phòng nghiên cứu, sống chết đều không bước ra ngoài.
Ba ngày liên tiếp!
Đúng vậy, cả đám người miệt mài áp dụng rất nhiều thí nghiệm trong vòng ba ngày liên tiếp. Vì để đảm bảo tiến độ cho việc chữa trị, viện nghiên cứu Vân gia đã cử vài chuyên viên đến hỗ trợ. Sau ba ngày, cuối cùng cửa phòng thí nghiệm đã mở ra.
Hirayama Jiro là người đại diện cho toàn thể nhóm nghiên cứu viên và bác sĩ, bước ra với tinh thần rất hứng khởi sáng láng, đối diện với vẻ mặt nôn nóng khẩn trương của mọi người thì cậu tươi cười nói: “Đã tìm ra nguyên nhân và cách điều trị. Hề Hề, nếu cô đồng ý thì nhân tiện tôi cũng muốn làm kiểm tra cho Doãn Ngự Hàm một chút được không? Tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy được sự tiến hoá tự nhiên hoàn mỹ nhất mà tôi từng biết!”
Cố Hề Hề thẳng thừng từ chối: “Đừng có mơ, con trai tôi không phải chuột bạch để cậu làm thí nghiệm. Cậu mau nói đi, khi nào Cố Miểu mới có thể bình phục?”
“Yên tâm, thằng bé hiện tại chỉ ở trong trạng thái hôn mê, đây là cơ chế tự nhiên để bảo vệ cơ thể mà thôi. Trên thực tế, tình trạng của thằng bé còn tốt hơn cả dự đoán. Thật là thần kỳ vì trong cơ thể Cố Miểu lại không mang gien di truyền khuyết tật của gia tộc Phillips!” Vẻ mặt Hirayama Jiro giống như đang rất ngỡ ngàng chưa thể tin được, đôi mắt loé sáng lên: “Tôi thật sự cảm thấy tò mò, không biết người phụ nữ sinh ra Cố Miểu là người như thế nào?”
Mộc Nhược Na tức giận nói: “Chuyện này thì không ai có thể biết được, thời gian đã lâu như vậy, khoảng cách của hai đất nước lại quá xa, hoàn toàn không cách nào kiểm chứng. Rốt cuộc khi nào Cố Miểu mới tỉnh lại?”
“Đại khái khoảng mười ngày hoặc nửa tháng nữa.” Hirayama Jiro trả lời tạm bợ: “Hoặc có thể khoảng một tháng nữa cũng không biết chừng? Không thể phủ nhận dược tề của viện nghiên cứu Vân gia đúng là không tệ chút nào! Tôi đang suy nghĩ có nên đến viện nghiên cứu Vân gia tham quan một chuyến không…”
Nghe thấy Cố Miểu đã thoát khỏi nguy hiểm thì Cố Hề Hề mới thở dài một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng. Khi lấy lại được tinh thần và sự bình tĩnh thì cô mới nhận ra toàn thân mình lúc này vô cùng mệt mỏi, do cô đã phải chịu căng thẳng trong một thời gian rất dài.
“Không có việc gì nữa rồi.” Cố Hề Hề nắm lấy tay Mộc Nhược Na: “Tôi về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, cô quay bước rời khỏi, bước chân của cô chật vật như kẻ đang chạy trốn khỏi hiện thực.
Hirayama Jiro định đi theo nhưng đã bị Doãn Tư Thần cản lại.
Doãn Tư Thần nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, thấp giọng nói: “Để cô ấy yên tĩnh một chút, khi Cố Miểu tỉnh lại thì thằng bé không còn là con trai của cô ấy nữa. Trong lòng cô ấy đang rất khó chịu.”
Hirayama Jiro ngẫm nghĩ cân nhắc một chút, thôi thì cậu vẫn không đấu lại được Doãn Tư Thần, vậy nên bỏ đi, không nên cứng đầu với người này làm gì.
Mộc Nhược Na dìu Cố Hề Hề về phòng nghỉ, Cố Hề Hề không nằm nghỉ, ngược lại ôm chầm lấy cô mà khóc trong câm lặng: “Cố Miểu, tôi không giữ được thằng bé nữa rồi…”
Mộc Nhược Na là người hiểu rõ tính cách và suy nghĩ của Cố Hề Hề nhất, cô nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của cô bạn thân, thấp giọng an ủi: “Có lẽ điều này đối với Cố Miểu mà nói cũng không phải chuyện xấu. Cố Miểu là một đứa trẻ hiểu chuyện, dù cho có đến Anh quốc thì sớm muộn vẫn sẽ trở về Trung Quốc tìm cậu.”
“Tôi biết, nhưng trong lòng tôi rất khó chịu!” Cố Hề Hề nghẹn ngào nói: “Những lời này tôi không thể nói với bất cứ ai, đặc biệt là Doãn Tư Thần. Nếu tôi nói ra, nhất định anh ấy sẽ liều mạng trả giá mọi thứ để cướp lại Cố Miểu. Một khi Doãn gia và gia tộc Phillips xảy ra tranh chấp thì kết cuộc chỉ là lưỡng bại câu thương, đó không phải điều tôi muốn. Lời này tôi đã giấu trong lòng lâu rồi nhưng một chữ cũng không thể nói ra…!”
Mộc Nhược Na cảm thấy xót xa cho Cố Hề Hề, khẽ vỗ vỗ vào bả vai cô: “Nếu đau lòng thì cứ khóc, không sao, tôi sẽ không cười cậu đâu.”
“Lần này xa cách Cố Miểu thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Khoảng cách giữa Anh quốc và Trung Quốc thật sự quá xa xôi, cho dù tôi có muốn đến gặp mặt thằng bé để nhìn nó một cái thì cũng không thể tuỳ ý quyết định được. Tôi lo lắng nhất là khi Cố Miểu tỉnh lại, nếu nó phát hiện người thân bên cạnh đã không còn, thay vào đó là những người rất lạ lẫm thì nó có đau lòng khổ sở không? Liệu thằng bé có nghĩ rằng tôi vứt bỏ nó không? Tôi từng hứa với thằng bé rằng dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không buông tay. Giờ tôi lại nuốt lời…!” Nước mắt Cố Hề Hề rơi như mưa.
“Sau này tôi còn mặt mũi nào gặp thằng bé nữa? Nhược Na, con trai tôi không còn bên cạnh tôi nữa rồi, chính tôi đã tự tay giao thằng bé cho người khác!” Cố Hề Hề khóc không thành tiếng: “Chính tôi đã giao con của mình cho người khác, tôi thật vô dụng, cả con của mình cũng không thể giữ được!”
“Đây không phải lỗi của cậu.” Mộc Nhược Na cảm thấy khó khăn vì cô không có lý lẽ nào để an ủi: “Có lẽ thằng bé sẽ hiểu.”
Cố Hề Hề càng ôm chặt Mộc Nhược Na hơn: “Từ lúc nhỏ khi tôi bắt đầu biết nhận thức, tôi đã hiểu sự tồn tại của mình không hề được chào đón. Tôi chưa bao giờ dám hy vọng xa vời những điều không thuộc về mình, kể cả tình cảm cũng vậy. Tôi luôn sống trong sự tự ti mặc cảm mà lớn lên từng ngày, tôi nỗ lực để thay đổi mọi thứ, vốn dĩ tôi nghĩ khi mình trưởng thành thì mọi chuyện sẽ dần dần tốt hơn. Nhưng, sau đó tôi phát hiện ra cuộc đời lại trêu đùa tôi, trò đùa càng ngày càng lớn, những điều tôi muốn vẫn không thể nào có được. Tôi chỉ hy vọng mẹ nuôi của mình có thể khoẻ mạnh sống hạnh phúc cho đến hết đời, cho đến một ngày bà ấy nói với tôi rằng, bà ấy chỉ là một quân cờ trong tay bà nội, được sắp đặt để ở bên cạnh tôi, khi tôi phản kháng sự khống chế của bà nội thì quân cờ này sẽ bị loại bỏ!”
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, bên cạnh những người mình thương yêu. Cuối cùng tôi lại bị tổn thương bởi những người mà tôi không thể hiểu nổi, tại sao họ luôn ép tôi phải chọn lựa? Tôi chỉ là một con người bình thường, tại sao lại bắt tôi phải gánh chịu quá nhiều trách nhiệm mà tôi không đủ sức đương đầu? Món nợ ân tình của Vân gia nợ Mặc gia, tại sao cứ nhất quyết phải là tôi đứng ra trả món nợ đó? Nếu tôi chỉ có một mình, tôi không có con thì tôi sẽ không màng gì nữa, dù có phải chết tôi cũng sẽ đền mạng trả nợ cho họ! Nhưng tôi vẫn còn những người thương yêu cần phải bảo vệ, tôi có con trai của mình, tôi không thể bỏ mặc chúng được!”
“Bây giờ cả con trai của mình tôi cũng không bảo vệ được, vậy thì tôi còn làm được cái gì? Tại sao tôi lại vô dụng như vậy?” Cố Hề Hề trong lúc kích động đã bộc phát hết mọi uất ức trong lòng bao lâu nay, một lần nói ra hết: “Tôi chỉ muốn đến một nơi thật xa, một nơi không ai có thể tìm ra tôi, tránh xa những cái gọi là trách nhiệm, tổ huấn, ước định, sống một cuộc đời đơn giản. Vì sao mọi thứ lại khó khăn như vậy?”
Mộc Nhược Na yên lặng không nói gì, cô cứ như vậy ngồi nghe Cố Hề Hề bộc bạch tâm sự, đôi khi lắng nghe đã là sự an ủi lớn nhất và đáng tin cậy nhất.
Đến khi Cố Hề Hề mệt lả vì khóc thì Mộc Nhược Na mới nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế và lấy một ly nước đưa cho cô.
Đôi mắt Cố Hề Hề đã khóc đến đỏ hoe…!
“Trong khoảng thời gian Cố Miểu vừa tỉnh lại thì chúng ta hãy còn ở đây, có lẽ chúng ta vẫn có thể làm gì đó cho thằng bé.” Mộc Nhược Na ngồi xổm xuống trước mặt Cố Hề Hề, nghiêm túc nói: “Cố Miểu là con nuôi của tôi, tôi cũng thương tiếc và không muốn rời xa thằng bé. Nhưng, Hề Hề, đây là cách tốt nhất chúng ta có thể làm, không phải sao? Cố Miểu là người thừa kế của gia tộc Phillips, đối với thằng bé, đối với chúng ta, đối với tất cả mọi người thì đây là chuyện tốt.”
“Chúng ta còn có thể làm gì?” Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Mộc Nhược Na.
“Bây giờ chúng ta có thể lên một kế hoạch, vài ngày nữa khi Cố Miểu tỉnh lại thì chúng ta sẽ đưa thằng bé đi du ngoạn một chuyến, dùng hành động để thằng bé hiểu rằng dù sau này mặc kệ là ở đâu, chúng ta sẽ luôn yêu thương thằng bé, vẫn là một gia đình. Người thân chính là những người bạn sẽ đồng hành cả cuộc đời cùng nhau. Dù cho có xa xôi, hoặc là mỗi năm chỉ có thể gặp nhau một lần cùng đi du ngoạn, thì đến khi trưởng thành nhất định trong ký ức của thằng bé vẫn sẽ tràn ngập tình yêu thương.” Mộc Nhược Na dịu dàng nói: “Không phải Cố Miểu thích nhất là đi du lịch với cậu sao? Trước kia vì cậu bị mất trí nhớ nên chúng ta chưa có dịp nào để làm điều đó, bây giờ đã khác, chúng ta hoàn toàn có thể. Vậy thì đừng để Cố Miểu thất vọng, đúng không?”
Đôi mắt Cố Hề Hề lập tức sáng ngời: “Thật sao? Chúng ta có thể ư?”
Edited by Cún
Beta by Airy