Chương 531: Cố Miểu xảy ra chuyện
Hirayama Jiro đứng ngây người nhìn Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần trong chốc lát, một lúc sau mới xoay người rời đi.
Lúc này Cố Hề Hề quay sang nói với Doãn Tư Thần: “Để em đi xem Nhược Na thế nào!”
Bất quá, cô chưa kịp đi thì cánh tay đã bị anh kéo lại.
“Em biết cô ấy đang cần yên tĩnh mà còn định đi quấy rầy? Nếu muốn gặp em thì chắc chắn cô ấy sẽ chủ động đến tìm em.” Doãn Tư Thần thấp giọng nói: “Hôm nay anh sẽ gặp Thượng Kha, thuận tiện nói chuyện với Thượng phu nhân một chút. Em cứ ở lại đây, đừng đi đâu. Đừng biến mất dạng, bởi vì Mộc Nhược Na có thể cần em bất kỳ lúc nào. Dù chỉ là bạn bè, nhưng ở thời điểm suy sụp nhất thì con người ta theo bản năng sẽ tìm đến bạn của mình làm chỗ nương tựa, giống như người yêu vậy.”
Nghe những lời của Doãn Tư Thần mà hốc mắt Cố Hề Hề bất giác đỏ lên, nhẹ nhàng gật gật đầu. Anh quả nhiên vẫn luôn cẩn thận và chu đáo như vậy!
Không cần biết là sự việc khó khăn đến mức nào, nhưng ở trong mắt Doãn Tư Thần thì anh chỉ phân biệt giữa những việc tốt với cô hoặc không tốt với cô mà thôi. Đôi lúc ở bên cạnh anh, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ, có thể dựa dẫm vào anh mà không phải lo lắng bất kỳ điều gì.
“Ngoan, ở nhà chờ anh.” Doãn Tư Thần cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cố Hề Hề, anh sửa soạn trang phục một chút rồi đi cùng trợ lý ra ngoài.
Mấy ngày vừa qua là một chuỗi thời gian bận rộn liên tục khiến Cố Hề Hề khó mà có cơ hội nghỉ ngơi. Sau khi lễ hội giao lưu văn hoá kết thúc, ngoại trừ Vân lão gia ra thì mọi người trong đoàn học viện San Diego đều trở về thành phố N.
Cố Hề Hề suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tìm Vân lão gia để nói chuyện.
Cô đứng bên ngoài gõ cửa phòng, tiếp theo đã nghe giọng nói của ông: “Cửa không khoá, mời vào.”
Cửa vừa mở ra thì cô đã thấy Vân lão gia đang ngồi cạnh bàn làm việc, ông đeo mắt kính nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt để thẩm định tranh.
“Ba, con muốn nói chuyện một chút.” Cố Hề Hề đứng ngoài cửa nói: “Có vài vấn đề chuyên môn con muốn hỏi ý kiến của ba.”
Vân lão gia đứng thẳng người dậy, chậm rãi tháo mắt kính xuống, nở nụ cười nhìn Cố Hề Hề: “Được, ngồi xuống rồi nói.”
Cố Hề Hề bước vào, đi về hướng của Vân lão gia, cô ngồi xuống đối diện ông, nhìn chăm chú một lúc mới lên tiếng: “Ba, con muốn hỏi vài vấn đề về di truyền học.”
Vân lão gia thoáng kinh ngạc nhìn cô: “Sao tự nhiên con lại muốn hỏi về lĩnh vực này?”
Cố Hề Hề khẽ cắn môi, không trả lời.
“Là vì Hirayama Jiro?” Vân lão gia cười nói: “Tuy ba rất muốn cậu ta gia nhập viện nghiên cứu của Vân gia, nhưng ba cũng biết thân phận cậu ta rất đặc biệt, không dễ dàng chịu theo chúng ta.”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Không phải, là về Cố Miểu.”
Nụ cười trên gương mặt Vân lão gia liền vụt tắt: “Cố Miểu làm sao?”
Đối với đứa cháu trai tính cách trầm ổn lại thông minh ham thích học hỏi như Cố Miểu, Vân lão gia đặc biệt vô cùng yêu thích.
“Ba, ba có biết không? Gia tộc Phillips đã duy trì truyền thống kết hôn cận huyết hơn cả trăm năm nay, thế nên những gien lặn trong máu của họ đã kết hợp lại ở đời sau càng lúc càng nặng nề!” Cố Hề Hề thấp giọng nói: “Bá tước Phillips nói với con, mặc dù dòng máu của Cố Miểu có sự pha trộn huyết thống người Châu Á, nhưng cơ thể thằng bé vẫn mang những khiếm khuyết di truyền của gia tộc Phillips, mà những khiếm khuyết đó có thể sẽ khiến thân thể thằng bé dần dần suy yếu và tử vong. Con muốn hỏi ba một chút về lĩnh vực này, có phải nếu nam và nữ cùng họ hàng thân thuộc không quá ba thế hệ mà kết hôn, chuyện này cứ lặp đi lặp lại trong thời gian dài thì gia tộc đó sẽ dần dần chết đi, không còn hậu nhân?”
Sắc mặt Vân lão gia càng lúc càng trở nên nghiêm túc: “Con vừa nói gia tộc Phillips hơn trăm năm nay luôn tuân theo truyền thống kết hôn cận huyết?”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
“Theo lý thuyết mà nói, quả thật sẽ dẫn đến hậu quả như vậy.” Vân lão gia thâm trầm nói: “Đây là một quy luật rất nghiêm khắc trong việc sinh tồn, những cá thể mạnh nhất sẽ sống sót (*). Khi nam và nữ là con cháu của họ hàng trong vòng ba thế hệ kết hôn với nhau, khả năng đứa trẻ sinh ra bị dị tật là rất lớn, nhưng xác suất để sinh ra một thiên tài cũng cực kỳ cao. Điều này đã được chứng minh trong lịch sử của nhân loại. Tuy nhiên với những gia tộc lớn hoặc hoàng tộc vua chúa thời xưa, việc kết hôn cận huyết chỉ duy trì trong vòng vài chục năm, nếu cố chấp tuân theo truyền thống này đến cả trăm năm, chắc chắn sẽ mang lại nhiều mối lo ngại tiềm ẩn.”
(*) Nguyên văn của bản convert là “Khôn sống mống chết”, nghĩa là khôn ngoan thì sống, ngu dại thì chết.
Nét mặt Cố Hề Hề lập tức biến sắc: “Vậy Cố Miểu…”
Vân lão gia nhẹ nhàng xua xua tay, nói: “Tạm thời chưa thể khẳng định điều gì, chờ sau khi chúng ta cho Cố Miểu làm chút kiểm tra mới có thể phán đoán được. Viện nghiên cứu của Vân gia nhất định sẽ kiểm tra được tình trạng của thằng bé. Nhưng con đừng gấp gáp, sự việc có lẽ không xấu như con tưởng tượng.”
“Vậy, ba có biện pháp gì để ngăn chặn trong trường hợp thằng bé thật sự có bệnh không?” Cố Hề Hề tiếp tục hỏi: “Vì sao bá tước Phillips lại nói chỉ cần Cố Miểu trở lại Anh quốc thì có thể giải quyết vấn đề này?”
“Không phải không có cách.” Vân lão gia suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Con đã biết về bí dược của Vân gia chúng ta, tác dụng của nó là áp chế tất cả những chất xâm hại cơ thể từ bên ngoài. Nếu Vân gia làm được thì gia tộc Phillips có lẽ cũng làm được, dù sao gia tộc của họ vẫn là đại quý tộc Anh quốc, truyền thừa cả trăm năm, ít nhất đã qua bốn đời con cháu. Bất quá, con cũng đừng nghĩ nhiều, không chừng Cố Miểu chính là trường hợp ngoại lệ, bởi vì đến thế hệ của thằng bé đã có sự pha trộn của gien Châu Á, không phải dòng máu thuần tuý của người Châu Âu nữa.”
Cố Hề Hề gật gật đầu nói: “Con muốn trở về gặp Cố Miểu và hỏi ý kiến thằng bé một chút, nếu được thì con sẽ tự mình đến Anh quốc một chuyến, không giải quyết ổn thoả chuyện của Cố Miểu thì con không thể yên tâm.”
“Được.” Vân lão gia dĩ nhiên tán thành: “Nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với ba.”
Lúc này Cố Hề Hề mới nói tiếp: “Ba, con muốn thương lượng với ba một chút. Nếu Cố Miểu thật sự xảy ra chuyện thì con mong ba có thể sử dụng bí dược của Vân gia để cứu lấy thằng bé. Giống như năm đó con gặp nguy hiểm thì bí dược đã giúp con giữ lại được mạng sống. Hiện tại sức khoẻ của Cố Miểu rất tốt, nên hẳn là không có vấn đề gì.”
Vân lão gia suy tư một chút, rồi gật gật đầu: “Được, việc này ba có thể giúp con.”
Nghe thấy Vân lão gia đồng ý thì Cố Hề Hề mới mỉm cười yên tâm.
Bỗng nhiên di động bên cạnh cô reo lên, đây là chiếc di động sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, chỉ trong tình huống đặc biệt thì mới có người dám gọi số này cho cô. Vừa nghe tiếng chuông reo thì sắc mặt Cố Hề Hề tức khắc tái nhợt, cô vội vàng bắt máy.
Người gọi là thím Trương, giọng nói bà vô cùng hớt hãi bất an: “Thiếu phu nhân, cô mau trở về đi! Cố Miểu thiếu gia bị sốt, mãi mà không có dấu hiệu hạ sốt, giờ thì đã bị hôn mê!”
Cái gì!? Cố Miểu phát sốt? Tại sao lại như vậy?
Cố Hề Hề sợ hãi đến mức ngây người, ngay sau đó vừa định thần lại đã hoảng loạn kêu lên: “Mọi người chăm sóc thằng bé như thế nào vậy? Sao đang yên đang lành lại bị sốt?”
Ở đầu dây bên kia là thanh âm nức nở của thím Trương: “Tôi thật sự không biết nữa! Hôm qua Cố Miểu thiếu gia còn rất mạnh khoẻ, chỉ là sáng hôm nay cậu bé mới nói trong người hơi mệt, lúc đó bác sĩ đo nhiệt độ là 38 độ. Nhưng chưa đến nửa giờ sau thì cơ thể Cố Miểu đã sốt cao, bây giờ đã lên tới 42 độ, mê man bất tỉnh, nếu không phải trong nhà luôn có bác sĩ túc trực sẵn thì chỉ sợ…”
“Được, tôi sẽ lập tức trở về!”
Cố Hề Hề cúp điện thoại, ngay sau đó liền gọi điện cho Doãn Tư Thần và nói lại mọi việc. Doãn Tư Thần cũng nói sẽ sắp xếp trở về ngay.
Tiếp theo, Cố Hề Hề nhìn sang Vân lão gia, nói: “Ba, Cố Miểu bị sốt cao! Chúng ta phải nhanh chóng trở về! Ba đi chuẩn bị đồ đạc trước đi, chúng ta sẽ khởi hành trong chốc lát nữa!”
Vân lão gia gật gật đầu đồng ý.
Cố Hề Hề chạy như bay ra ngoài, cô lao vào phòng của Hirayama Jiro, sợ hãi túm lấy cổ áo của Hirayama Jiro mà toàn thân run rẩy: “Theo tôi trở về! Cố Miểu bị sốt! Thằng bé đột nhiên phát sốt mà mãi không thể hạ sốt được, có phải…”
Lời còn lại Cố Hề Hề không dám nói ra.
Hirayama Jiro quay sang nhìn Cố Hề Hề, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Việc này tôi phải trực tiếp kiểm tra mới xác định được, nhưng khả năng đó quả thật rất cao.”
Một câu này tựa như sét đánh ngang tai! Sao lại có thể đột ngột như thế này!?
Cố Hề Hề cảm thấy linh hồn mình dường như đang rời khỏi thể xác…
Mấy ngày trước bá tước Phillips chỉ vừa nói chuyện với cô, tại sao lại xảy ra nhanh như vậy?
“Thật sự không còn cách nào khác…?” Cố Hề Hề cảm giác được môi cô đang run lẩy bẩy, lời nói không thể rõ ràng.
“Trở về xem sao rồi mới nói được.” Hirayama Jiro nghiêm túc nói: “Viện nghiên cứu Vân gia sở hữu dược tề học tốt nhất trên thế giới, có lẽ các chuyên viên của viện nghiên cứu cũng nên đến kiểm tra. Việc này không nên chậm trễ, trở về càng sớm càng tốt!”
Nghe thấy đến Hirayama Jiro cũng nói vậy thì Cố Hề Hề vội vàng xoay người đi tìm Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na nghe nói Cố Miểu xảy ra chuyện thì lập tức gác hết mọi ưu sầu của bản thân qua một bên, tức tốc thu dọn đồ đạc. Giờ chỉ chờ Doãn Tư Thần trở lại thì tất cả sẽ cùng lên chuyên cơ bay trở về.
…
Khi trời vừa chạng vạng tối thì mọi người đã trở lại biệt thự ở thành phố N.
Bởi vì đã thông báo sớm cho viện nghiên cứu Vân gia, nên khi vừa về thì mọi người đã thấy các chuyên viên nghiên cứu đều đến đông đủ và chờ sẵn ở đó.
Cố Hề Hề nhanh chân bước vào nhà, vừa mở cửa phòng nghỉ thì cô đã thấy gương mặt nhỏ bé của Cố Miểu đỏ bừng, nằm mê man bất tỉnh trên giường. Nhìn thấy Cố Miểu trong tình trạng này mà trái tim cô như bị ai đó hung hăng xé nát thành từng mảnh.
“Cố Miểu, Cố Miểu…! Con tỉnh lại đi, con mở mắt nhìn mommy một cái đi được không? Cố Miểu, Cố Miểu…!” Mặc cho Cố Hề Hề gọi như thế nào nhưng Cố Miểu vẫn không nhúc nhích, nếu không phải trên máy điện tâm đồ vẫn còn nhịp tim thì có lẽ Cố Hề Hề sẽ thật sự cho rằng Cố Miểu không còn sống nữa.
Hirayama Jiro thay quần áo khử trùng, cậu dùng một ống tiêm lấy máu Cố Miểu để kiểm tra, các dụng cụ nghiên cứu của cậu cũng đã được đưa đến đây. Các chuyên viên trong viện nghiên cứu Vân gia và Hirayama Jiro giao lưu vài câu đơn giản, sau đó tất cả đều tập trung trong phòng thí nghiệm.
Mỗi người một việc, lực lượng rất hùng hậu nên chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ sau thì đã có kết quả.
Gương mặt Hirayama Jiro sắc lạnh, nhàn nhạt nói: “Lượng tiểu cầu trong máu bị giảm đột ngột, làm cho khả năng đề kháng bị suy yếu, phát sốt là hiện tượng do hệ miễn dịch bị ảnh hưởng. Sau khi kiểm tra thì phát hiện thêm các nguyên tố vi lượng trong cơ thể cậu bé đã bị biến đổi kỳ lạ, nếu cứ tiếp tục thì sợ rằng cơ thể sẽ không chịu nổi, trong vòng chưa đầy nửa năm có thể mắc phải những biến chứng như bệnh tim, bệnh gan…”
Cố Hề Hề cảm thấy tay chân cô lạnh lẽo, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, cô chỉ có thể chống đỡ bằng cách dựa vào người Doãn Tư Thần. Toàn thân cô run lên: “Dùng bí dược của Vân gia thì liệu có thể áp chế được không?”
“Có thể, nhưng tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, dược tính của bí dược Vân gia lại quá mạnh, sẽ khiến cậu bé bị rơi vào trạng thái ngủ sâu như người thực vật. Dù không tử vong nhưng cũng sẽ không tỉnh lại.” Một nghiên cứu viên lên tiếng.
Cố Hề Hề cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, toàn thân vô lực tưởng như muốn chết đi.
Cố Miểu, con trai của mẹ…!
Cầu xin con, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Một khắc khi bước vào phòng nhìn thấy Cố Miểu nằm bất động, Cố Hề Hề lập tức nhớ lại đêm ở vùng ngoại ô Paris khi Cố Miểu không màng đến bản thân mà lao ra cứu cô. Cô biết thời điểm đó, trong mắt Cố Miểu thì cô là duy nhất, vì vậy mà Cố Miểu đã bỏ mặc tất cả, liều chết để bảo vệ cô.
Giờ thì cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình nằm đó…
Cố Miểu, Cố Miểu…!
Edited by Cún
Beta by Airy