Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 53: Chap-53




Chương 53: Đêm nay sao anh chưa đi?

Doãn Tư Thần không nhìn đến Cố Hề Hề, anh bắt đầu ăn cơm.

Người đàn ông này còn đến bệnh viện ăn tối, anh muốn mình nhìn anh ăn? Thật đúng là chưa từng thấy ai như thế.

Cố Hề Hề đưa đũa muốn gắp món thịt băm bọc trứng cút hấp dẫn kia, chưa gắp được đã bị Doãn Tư Thần đè đũa.

“Nóng trong người, không được ăn thịt.” Doãn Tư Thần lạnh như băng nói. Hôm nay cô còn dám hét lại anh, lá gan cô nhóc này gần đây lớn thật.

Cố Hề Hề muốn rút đũa, nhưng bị đũa của anh đè xuống, sao cũng không rút nổi. Cô liền thả lỏng tay, từ chỗ ngồi đứng lên: “Tôi no rồi, anh từ từ ăn. Tôi phải đi tản bộ một lát, bác sĩ nói phải hoạt động phơi nắng nhiều mới tốt cho đứa bé.”

“Bây giờ mặt trời lặn rồi.” Doãn Tư Thần lành lạnh trả lời.

“Phơi trăng sáng cũng được.” Cố Hề Hề thấy dáng vẻ Doãn Tư Thần, thật là có cảm giác giận không có chỗ phát tiết. Rõ ràng là cô lo nghĩ cho anh, kết quả một câu khích lệ cũng không có, còn bị anh mắng một trận. Cảm giác này thật sự tệ hại.

Doãn Tư Thần đột nhiên buông đũa, ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề: “Muốn ra ngoài tản bộ đến vậy?”

“Phải.” Cố Hề Hề một lời không đổi. Dù sao đi đâu cũng được, chính là không muốn thấy anh.

“Được rồi.” Doãn Tư Thần đứng lên, dùng nước trà súc miệng Tiểu A đưa đến, rồi nói với Cố Hề Hề: “Tôi đi cùng em.”

Anh… đi cùng mình? Cố Hề Hề trừng mắt. Doãn Tư Thần hôm nay không bị sốt đó chứ? Cô cần anh đi cùng?

“Nếu là bác sĩ nói, vậy thì cứ làm đi.” Doãn Tư Thần không nói lời nào nữa, kéo cánh tay Cố Hề Hề đi ra ngoài hành lang.

“Chờ một chút…” Cố Hề Hề lập tức rút tay mình ra. Cô cảm thấy Doãn Tư Thần hôm nay là lạ. Sáng hôm nay rất bình thường, sao đến trưa lại biến thành người khác?

“Thế nào?” Doãn Tư Thần nhíu mày: “Không phải em nói muốn tản bộ sao?”

Tôi chỉ muốn yên lặng tản bộ một mình. Cố Hề Hề muốn trả lời vậy lắm nhưng không có dũng khí. Ôi có trời mới biết đầu óc Doãn Tư Thần hôm nay có bình thường chút nào không?

“Không có gì. Cả ngày hôm nay anh rất mệt, hay là anh ăn cơm đi. Một mình tôi đi lòng vòng một chút là được.” Cố Hề Hề thấp giọng trả lời. Dù sao cũng đang nương nhờ người ta, không cúi đầu cũng không được mà. Để có thể sớm về nhà thăm mẹ thì cho dù ủy khuất cũng phải nhịn.

“Thật không?” Khóe miệng Doãn Tư Thần vô thức khẽ nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển, lướt qua mặt Cố Hề Hề, ngừng lại ở mắt cô. Thời điểm tầm mắt những phụ nữ chung quanh rơi vào trên người Doãn Tư Thần thì giống như bị dính keo vậy, làm thế nào cũng không rời khỏi anh.

Nhưng Doãn Tư Thần chỉ nhìn một mình Cố Hề Hề. Những phụ nữ đó lại chuyển tầm mắt đến trên người cô. Cái gì? Một người đàn ông hoàn mỹ như thế cùng cô tản bộ, cô lại cự tuyệt? Đầu óc cô có bị sao không?

Cố Hề Hề cảm nhận ánh mắt từ những phụ nữ chung quanh. Đám phụ nữ này có bệnh sao? Cô không quen biết họ? Họ làm gì mà dùng ánh mắt oán hận đó nhìn cô? Rất nhanh, Cố Hề Hề không chống đỡ được nữa, chỉ có thể đưa tay kéo kéo Doãn Tư Thần, nói: “Đi thôi đi thôi!”

Khóe mắt Doãn Tư Thần nheo lại, nhìn bóng lưng Cố Hề Hề đang đi trước anh, nở nụ cười. Nụ cười của anh trong nháy mắt đám khiến phụ nữ kia ngây người.

“Tốt… Thật mê người…”

“Thật đẹp trai.”

“Đẹp trai.”

Đám phụ nữ ngơ ngác nhìn bóng lưng Doãn Tư Thần rời đi. Cố Hề Hề đi phía trước, anh đi theo sau, ung dung không vội vã. Tiểu A đi theo phía sau hai người, cảm giác dư thừa như mình không tồn tại.

Đến khi ra tới nơi thoáng đãng, đi đến ven đường, Cố Hề Hề mới dừng bước chân lại. Doãn Tư Thần chậm rãi đến bên cạnh cô, tùy ý hỏi: “Sao không đi?”

Cố Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Doãn Tư Thần: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Doãn Tư Thần vẫn dáng vẻ thư thái đáp lại.

“Tôi… Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?” Cố Hề Hề cảm thấy bực bội gần chết.

Doãn Tư Thần không trả lời câu hỏi của cô, mà lại tường trình xế chiều nay anh làm gì. “Sau khi em đi, chủ tịch thông báo chính thức ký hợp đồng với Tập đoàn Doãn thị, hiệu lực hợp đồng đến mười năm. Tập đoàn Doãn thị nhờ hợp đồng này có thể lời mấy triệu đô la hằng năm, chi nhánh ở Hàn quốc cũng được khuếch trương. Tổng thống Hàn quốc còn đồng ý trao tặng chi nhánh Tập đoàn Doãn thị ở Hàn Quốc vinh dự như đại sứ.” Doãn Tư Thần chậm rãi nói.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ. Đây là chuyện tốt nha! Mà không đúng, liên quan gì đến cô? Không phải buổi trưa anh nói rất rõ sao? Đó là chuyện của anh, cô là thứ gì? Có tư cách hỏi chuyện này?

“Phu nhân nói bà rất cảm ơn em đã giải thích.” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Lần này không kịp tham quan những nơi đẹp em giới thiệu, lần sau đến nhất định mời em làm hướng dẫn viên du lịch.”

Cố Hề Hề ngây ngốc một hồi, buồn rầu trả lời: “Lần sau? Không có lần sau, chờ sinh đứa bé này, hợp đồng giữa chúng ta liền kết thúc…”

Doãn Tư Thần tựa như cố ý không nghe câu sau, tiếp tục nói: “Bà nội nghe báo cáo rất hài lòng, quyết định ba ngày sau cho em về thăm nhà một chút.”

Vốn Cố Hề Hề đang ngượng ngùng, nhưng nghe được lời này thì ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh. Doãn Tư Thần vừa vặn cúi đầu, liền thấy ánh mắt mong đợi của cô.

“Thật không? Tôi có thể về thăm nhà sao?” Cố Hề Hề kích động, đưa tay nắm tay Doãn Tư Thần, ánh mắt mong đợi nhìn anh.

Tầm mắt Doãn Tư Thần lập tức rơi vào bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình. Thật kỳ quái, anh không bài xích cô chạm vào anh. Ngược lại có chút thích, thích cô chủ động như vậy…

“Ừa.” Giọng nói Doãn Tư Thần kéo thật dài, thấy Cố Hề Hề cao hứng nhảy cỡn lên, không nhịn được nói thêm: “Nhưng phải ở lại bệnh viện ba ngày, mới có thể trở về.”

Nụ cười trên mặt Cố Hề Hề cứng đờ lại.

Ba ngày. Cũng được. Ba ngày thì ba ngày. Ba ngày không dài, chỉ cần chịu đựng qua ba ngày, cô có thể về nhà một chút rồi. A, đúng rồi, phải nhanh chóng đi xem mình còn bao nhiêu tiền. Lần này trở về, muốn cho mẹ chút tiền, như vậy lúc bà nội làm khó hành hạ thì mẹ sẽ không quá cực khổ.

Thấy Cố Hề Hề vừa rồi biểu tình thở phì phò tức giận giờ lại biến thành vô cùng vui vẻ, tâm tình Doãn Tư Thần cũng tốt theo. Cố Hề Hề cao hứng một hồi, mới phát hiện cô đang nắm tay anh.

Hốt hoảng vội buông ra, không được tự nhiên vuốt tóc nói: “Cái đó… cảm ơn anh! Bất kể nói thế nào, tôi cũng phải cảm ơn anh! Cái đó… không còn sớm, anh về nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi nghỉ ngơi.”

“Ừ.” Doãn Tư Thần chỉ đáp một tiếng, nhưng thân thể không nhúc nhích.

Cố Hề Hề vừa muốn tiếp tục nhắc nhở Doãn Tư Thần về biệt thự nghỉ ngơi, Tiểu A bên cạnh rốt cuộc tìm được cảm giác tồn tại, lập tức báo cáo: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, phòng đã bố trí xong, có thể nghỉ ngơi.”

Bố trí xong? Những lời này có ý gì?

“Còn tiếp tục tản bộ sao?” Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề.

Tản bộ… Còn tản bộ gì nữa? Tức giận cũng đã tiêu tan rồi mà.

Cố Hề Hề xoay người vui vẻ đi về phòng bệnh, Doãn Tư Thần đi theo sau, không nhanh không chậm trở lại phòng bệnh. Vừa bước vào phòng, cô còn tưởng mình đi nhầm phòng nên vội lui lại, ngẩng đầu nhìn số phòng, không sai, đây là phòng bệnh của cô.

Tại sao chỉ đi ra ngoài tản bộ một lát, căn phòng đã thay đổi? Sao giường bệnh ngủ một mình thành giường lớn hai người? Đây là ý gì?

Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn Doãn Tư Thần. Doãn Tư Thần gật đầu với Tiểu A, Tiểu A lập tức dẫn theo những người khác đi ra ngoài.

Này này… đừng đi mà. Giải thích rõ rồi đi không muộn a!

Doãn Tư Thần cởi nút áo sơ mi, từ trong tủ lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

“Chờ chút.” Cố Hề Hề lập tức vọt đến trước mặt Doãn Tư Thần, giơ cánh tay ra, trên mặt biểu tình kinh hãi nhìn anh: “Anh đừng nói cho tôi là tối nay anh ngủ lại ở đây chứ?”

“Nếu vậy thì sao?” Doãn Tư Thần khẽ nhếch miệng.

“Không được… Nơi này là bệnh viện, đây là phòng bệnh.” Cố Hề Hề nhắc nhở Doãn Tư Thần lần nữa. Cô ở đây vì muốn dưỡng thai, cô phải ở đây kiểm tra. Doãn Tư Thần ở đây làm gì? Biệt thự của anh cách nơi này cũng không xa, lái xe về nghỉ ngơi mới phải.

“Chủ tịch và phu nhân vẫn còn ở thành phố S.” Doãn Tư Thần hiếm khi kiên nhẫn giải thích.

Vậy thì sao? Hả? Những lời này có ý gì? Cố Hề Hề đầy mờ mịt.

“Diễn thì phải diễn cho trót.” Doãn Tư Thần bỏ lại câu này, vòng qua Cố Hề Hề đi vào phòng tắm.

Diễn thì phải diễn cho trót? Là ý gì? A, hiểu rồi! Doãn Tư Thần ở lại vì muốn cho chủ tịch và phu nhân nhìn a! Đúng vậy, buổi chiều vừa mới ký hợp đồng, buổi tối liền trở mặt, quả thật sẽ khiến người khác hoài nghi.

Nhưng dù diễn xuất, anh cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Lại đến phòng bệnh của mình mà ngủ.

Lát sau, Doãn Tư Thần từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nghe điện thoại: “A lô?… Cái gì?… Biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tư Thần ngồi xuống trước bàn mở máy vi tính xách tay ra tiếp tục làm việc. Vừa quay đầu lại, anh liền thấy Cố Hề Hề đứng bên cạnh nên tiện tay đưa khăn lông cho cô, nói: “Lau tóc cho tôi.”

Lau… tóc…

Cố Hề Hề cầm khăn Doãn Tư Thần đưa, trừng mắt.

Anh đây là có ý gì? Đặc biệt vào ở phòng bệnh trong bệnh viện, là để cho mình phục vụ anh.

(bản chưa beta)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.