Chương 522: Bí mật của gia tộc Phillips
Cố Hề Hề sửng sốt: “Ý của cậu là gì?”
“Vừa rồi lúc tôi nói chuyện phiếm với tên điên kia thì vô tình biết được một tin tức rất thú vị.” Hirayama Jiro vốn dĩ là một kẻ cuồng khoa học, nói đến đây thì ánh mắt cậu ta loé lên một cách kỳ quái: “Cô có biết vì sao gia tộc Phillips có ba người con trai, nhưng chỉ có tam thiếu gia của họ, tức là bá tước Phillips lại là người bình thường hay không?”
Cố Hề Hề trợn tròn mắt, chuyện này thì cô làm sao mà biết được cơ chứ!?
“Nói tiếp thì đây chính là điều thú vị. Đó là vì huyết thống của gia tộc Phillips bị dính phải một lời nguyền vô cùng kỳ lạ. Tất cả các đứa trẻ sinh ra trong cùng một thế hệ thì chỉ có duy nhất một người bình thường, những đứa trẻ còn lại cho dù an toàn ra đời và sống sót thì vẫn sẽ gặp vấn đề khiếm khuyết.” Đôi mắt Hirayama Jiro sáng lên: “Đây chính là nguồn tư liệu sống cực kỳ tốt cho việc nghiên cứu!”
Cố Hề Hề lập tức từ chối thẳng thừng: “Vậy sao cậu không lấy máu của vị nhị thiếu gia kia mà nghiên cứu, hai người đều là kẻ điên thì có thể tự nghiên cứu lẫn nhau mà!”
Hirayama Jiro lắc đầu nói: “Vô dụng, máu của anh ta quá thuần.”
Hả? Câu này nghĩa là gì?
Hirayama Jiro nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Cố Hề Hề thì mới bắt đầu giải thích: “Cô có biết vì sao gia tộc Phillips lại kiên quyết muốn đưa Cố Miểu trở về hay không? Là bởi vì máu của Cố Miểu không thuần khiết, dòng máu của thằng bé là sự pha trộn giữa gien của người Châu Âu và người Châu Á.”
“Nói thế nào cho dễ hiểu hơn đi.” Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Tôi chả ngại nói thật với cậu, khi học cao trung thì kết quả môn sinh học của tôi chỉ vừa đủ đạt điểm trung bình lên lớp thôi.”
“À, có nghĩa là, gia tộc Phillips đã lưu truyền hậu đại qua nhiều thế hệ, vì để đảm bảo một huyết thống thuần khiết nên đối tượng kết hôn của họ đều là họ hàng thân thuộc không quá ba thế hệ. Dù cô có dở môn sinh học tới đâu thì hẳn cũng phải biết việc kết hôn cận huyết sẽ dẫn đến hậu quả gì?” Hirayama Jiro nghiêng đầu qua nhìn Cố Hề Hề: “Trong lịch sử thì người Trung Quốc hay thích kiểu gọi là thân càng thêm thân, và thường lựa chọn kết hôn với họ hàng gần, nhưng bởi vì vậy mà để lại hậu quả thế nào, chắc là cô biết rất rõ?”
Cố Hề Hề tức khắc hiểu ra vấn đề!
Nháy mắt thì một loạt cái tên đã hiện ra trong đầu cô, nào là Darwin, Da Vinci, Einstein!
Kết hôn cận huyết, đây thật sự là một con dao hai lưỡi!
Đứa trẻ sinh ra sẽ có hai khả năng, hoặc là một thiên tài xuất chúng hơn người, hoặc là một người gầy yếu khuyết tật. Hôn nhân cận huyết sẽ khiến các gien ưu tú được kết hợp một cách hoàn hảo, nhưng đồng thời lại khiến những khiếm khuyết ẩn mình dưới dạng gien lặn sẽ bộc lộ ra ngoài.
Xem ra với trường hợp của gia tộc Phillips, thì bá tước Phillips chính là một cá thể thành công, còn hai người anh trai lại là cá thể thất bại. Người anh cả thì mang theo cơ thể suy tàn bệnh tật, người anh thứ hai thì lại bẩm sinh khuyết tật về mặt tinh thần.
Được duy nhất mỗi người con thứ ba là một người bình thường, nếu không muốn nói là hoàn hảo bởi vì bá tước Phillips quả thật là một người đàn ông ưu tú với trí thông minh vượt trội. Bất quá do chịu ảnh hưởng từ gia đình và trở nên chán ghét ý niệm phải kết hôn để duy trì huyết thống, từ đó bá tước Phillips đã tuyên bố không muốn kết hôn!
Khó trách bá tước Phillips lại kháng cự hôn nhân đến vậy…
Thử nghĩ mà xem, bản thân rõ ràng thông minh khoẻ mạnh, xuất chúng hơn người, nếu sinh ra một đứa con ngờ nghệch hoặc thân thể bị nhược khuyết gì đó… chuyện này nếu bất kỳ ai gặp phải cũng khó mà cảm thấy thoải mái dễ chịu!
Mà bá tước Phillips muốn đưa Cố Miểu trở về với gia tộc cũng là hợp lý, bởi vì trong máu của Cố Miểu là hỗn hợp gien của người Châu Âu và người Châu Á. Xét về mặt sinh học, gien của những chủng tộc có sự cách biệt về mặt địa lý, khi kết hợp với nhau sẽ tạo ra một thế hệ hậu đại thừa kế những ưu điểm vượt trội của cả hai.
Cố Miểu chính là một ví dụ sống điển hình!
Cố Hề Hề cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu.
Hirayama Jiro lại tiếp tục nói: “Trên thế giới có không ít gia tộc lựa chọn kết hôn cận huyết để đảm bảo sự thuần khiết trong huyết thống, cũng như tránh việc tài sản bị rơi vào tay người ngoại tộc. Ví như gia tộc Rothschild, họ cũng làm như vậy.”
“Vậy thì sao?” Cố Hề Hề nhíu mày.
Mặc kệ lý luận là gì, nhưng nếu có chủ ý nhắm vào Cố Miểu thì đều không thể chấp nhận được!
Hirayama Jiro bừng bừng khí thế nói: “Tôi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, không biết gien của Cố Miểu có tồn tại một khiếm khuyết nào hay không? Cô phải biết một điều rằng dòng máu của gia tộc Phillips rất thuần khiết, bởi vì gien của họ chưa từng bị pha trộn với bất kỳ dòng máu ngoại tộc nào khác. Trong cơ thể Cố Miểu có cả gien của người Châu Âu và người Châu Á, nhưng chắc chắn gien của người Châu Âu là gien trội nên thằng bé mới có đôi mắt màu hồng bảo thạch đặc trưng như vậy. Nếu gien Châu Á trong cơ thể Cố Miểu có thể khắc chế được những khiếm khuyết của gia tộc Phillips thì đó thật sự là một thành tựu vĩ đại tuyệt vời cỡ nào chứ!”
“Đừng có mơ!” Cố Hề Hề thẳng thắn từ chối: “Vừa rồi bá tước Phillips còn định lừa tôi, nói cái gì mà sức khoẻ của Cố Miểu sẽ có vấn đề. Ha hả, cơ thể Cố Miểu rất khoẻ mạnh, sao lại có vấn đề gì được? Tưởng rằng tôi là kẻ ngu ngốc sao?”
Hirayama Jiro im lặng nhìn Cố Hề Hề như đang nhìn một kẻ đại ngốc.
“Sao lại nhìn tôi?” Cố Hề Hề lập tức bất mãn, trừng mắt đáp lại đối phương.
Hirayama Jiro lại tiếp tục nhìn Cố Hề Hề với ánh mắt đó.
Rốt cuộc Cố Hề Hề chịu không được nữa, liền lo lắng nói: “Chẳng lẽ lời nói đó là thật?”
“Tôi đã nói với cô rồi, huyết thống của gia tộc Phillips đã bị nguyền rủa qua nhiều thế hệ, cô còn có thể tự lừa dối bản thân ảo tưởng đến mức độ này.” Hirayama Jiro là người thẳng ruột ngựa, chưa bao giờ biết ăn nói khéo léo là gì, một lời mở miệng là đủ khiến người khác tức chết: “Tôi đã nói gien trong cơ thể Cố Miểu bất thường, cô vậy mà còn cho rằng người khác ngu ngốc? Rõ ràng là cô còn ngu ngốc hơn!”
Cố Hề Hề bị Hirayama Jiro chỉ trích, tức muốn hộc máu.
Này, sao cậu lại mắng tôi? Sau này tôi sẽ không cho cậu kỳ phổ nữa!
“Nhưng như vậy cũng không thể chứng minh gien của Cố Miểu có vấn đề…” Cố Hề Hề vẫn nuôi một hy vọng mong manh.
Hirayama Jiro gật gật đầu: “Đúng là chưa thể khẳng định, hơn nữa Vân gia còn có viện nghiên cứu riêng, nếu Cố Miểu thật sự ngỏm củ tỏi thì đã có dược tề cực mạnh của Vân gia, chắc sống đến tầm ba mươi hay năm mươi tquổi cũng không phải chuyện khó.”
Sắc mặt Cố Hề Hề tức khắc trắng bệch tái nhợt, nghĩ đến viễn cảnh Cố Miểu tuổi còn trẻ mà phải rời khỏi thế gian này, điều này khiến cô sực nhớ đến Vân Nặc và rùng mình run rẩy.
Không được! Tuyệt đối không được! Đó là con trai của cô, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Cố Hề Hề nhớ lại đêm ở ngoại ô Paris tại nước Pháp, khoảnh khắc Cố Miểu không màng tất cả mà lao đến lấy thân che chắn cho cô rồi ngã gục xuống, tận mắt chứng kiến cảnh đó đã làm trái tim cô tan nát đau đớn đến không thở được.
Cái cảm giác trơ mắt nhìn đứa con trai bé bỏng chết ngay trước mặt mình, cô sẽ không bao giờ để nó xảy ra lần thứ hai!
Cố Hề Hề đấu tranh nội tâm một lúc thật lâu, sau đó mới nhìn Hirayama Jiro và nói: “Có phải nếu cho cậu máu của Cố Miểu, cậu sẽ có cách để giải quyết vấn đề?”
Hirayama Jiro nghiêm túc trả lời: “Được, tôi có thể làm được! Nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian.”
“Bao lâu?” Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên, tràn ngập hy vọng.
“Tầm hai mươi hay ba mươi năm gì đó…” Hirayama Jiro thản nhiên trả lời.
Cố Hề Hề: “…”
Từ lúc quen biết Hirayama Jiro thì cô cảm thấy dường như mình đã đổi tính, càng lúc càng hung bạo, có nhiều lần chỉ muốn đánh tên này một trận nhừ tử cho xong, làm sao bây giờ?
Xem ra, lần này không thể không đến Anh quốc một chuyến!
Có lẽ là ý trời!
Doãn Tư Thần, nếu là anh thì anh có cách nào tốt hơn không?
Sao thời điểm quan trọng thế này mà anh lại không ở bên cạnh em…?
Cố Hề Hề thầm than một tiếng trong lòng, cố gắng che giấu sự bi thương và âm thầm rời đi, để lại Hirayama Jiro ngồi đó tiếp tục đeo tai nghe chơi cờ trên mạng. Để có thể phá giải các kỳ phổ mà Cố Hề Hề đã đưa thì Hirayama Jiro rất nghiêm túc mày mò tìm hiểu.
…
Lễ khai mạc diễn ra trong vòng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng đã kết thúc.
Sau khi chấm dứt buổi lễ, tất cả mọi người giống như bạn bè lâu năm không gặp, xôm tụ vui vẻ trò chuyện rất náo nhiệt. Nhóm học sinh đại diện cho các trường học và học viện sôi nổi làm quen nhau, cùng khoe khoang thành tích của bản thân, ai nấy đều cố gắng nâng cao hình tượng của mình, đồng thời đè bẹp người khác xuống.
Cố Hề Hề nhìn thấy Mộc Nhược Na ăn mặc rất xinh đẹp đứng bên cạnh giáo sư Mộc để giúp ông phiên dịch, cô lập tức đi thẳng về phía Mộc Nhược Na. Vừa bước đến gần thì cô mới biết hoá ra Mộc Nhược Na đang phiên dịch cho đối phương là một chuyên gia nghiên cứu người Đức.
Mộc Nhược Na nhìn thấy Cố Hề Hề thì liền nói: “Cậu đến thật đúng lúc, phiên dịch giúp tôi đi, việc nghiên cứu của ba tôi sử dụng nhiều từ ngữ chuyên ngành quá, tôi không dịch được!”
Không để Cố Hề Hề kịp từ chối thì Mộc Nhược Na đã kéo tay và đẩy cô về phía trước.
Cố Hề Hề nhận ra Mộc Nhược Na đã cố hết sức rồi thì nhanh chóng tiếp nhận lại công việc phiên dịch, nhiệt tình hỗ trợ cho giáo sư Mộc. Quả nhiên có sự giúp đỡ của cô thì việc trao đổi giữa giáo sư Mộc và nghiên cứu viên người Đức trở nên thuận lợi lưu loát hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn tất việc phiên dịch cho giáo sư Mộc, lúc này Cố Hề Hề mới có thể dành ít thời gian để nói chuyện riêng với Mộc Nhược Na: “Có chuyện xảy ra rồi Nhược Na, có khả năng Cố Miểu thật sự phải đến Anh quốc một chuyến.”
Tiếp theo, cô đã kể lại toàn bộ nội dung câu chuyện mà cô và Hirayama Jiro vừa nói cho Mộc Nhược Na nghe.
Có vẻ như Mộc Nhược Na không hoàn toàn ngạc nhiên, cô gật gật đầu nói: “Việc gia tộc Phillips kết hôn cận huyết là truyền thống có hơn trăm năm qua rồi, không phải chuyện gì kỳ lạ. Gia tộc Phillips là một gia tộc lớn nhưng lại không có nhiều con cháu, một phần là vì nguyên nhân này. Nghe nói vợ của ngài công tước Phillips là chị họ của ông ấy ở dòng tộc bên ngoại, kết hôn với họ hàng gần như vậy thì gien không xảy ra vấn đề mới là lạ. Tuy dòng họ của thiên tài Darwin cũng lựa chọn kết hôn cận huyết, nhưng họ lại không kết hôn với họ hàng gần nhiều lần trong cùng một thế hệ như vậy.”
Cố Hề Hề nhịn không được mà oán giận lên tiếng: “Vì sao bọn họ cứ cố chấp lẩn quẩn trong cái vòng lặp lại đó? Nhất định phải kết hôn với họ hàng mới được hay sao?”
Mộc Nhược Na liếc xéo Cố Hề Hề một cái, vòng tay khoanh lại dưới bộ ngực cúp G mà đĩnh đạc trả lời: “Đừng nói người ta như vậy, chúng ta cũng chỉ mới thoát khỏi phong tục đó được vài thập niên mà thôi. Thậm chí trước thời kỳ dân quốc thì kết hôn cận huyết còn được coi là một trào lưu. Người dân bình thường thì không nói, nhưng ở trong hoàng thất thì huyết thống rất quan trọng, gia tộc vua chúa nào mà chẳng lựa chọn kết hôn với họ hàng trong tộc? Nếu không thì sao họ sinh con cái nhiều như vậy, nhưng cuối cùng chỉ còn lại vài người có thể sống sót?”
À, lời nói của cô bạn ngực bự rất chí lý, cô quả thật không còn lời nào để nói.
Trong các triều đại phong kiến thì việc kết hôn với họ hàng rất phổ biến, phải đến sau khi chính quyền hiện tại của Trung Quốc được thành lập thì mới dần dần bãi bỏ và cấm hẳn truyền thống nối dõi tông đường quái lạ như vậy.
Trong thời đại này, chỉ còn vài gia tộc ở Châu Âu vì cố chấp muốn giữ huyết thống thuần khiết nên vẫn duy trì việc kết hôn với họ hàng. Không nói đâu xa, gia tộc Rothschild là một trong số đó! Vậy nên, gia tộc này đã sinh ra không ít thiên tài trên thế giới, dĩ nhiên những đứa trẻ khiếm khuyết bị chết đi thì họ sẽ không công bố!
Từ từ đã, nghĩ nhiều để làm gì, rốt cuộc vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề của Cố Miểu!
“Hề Hề, cậu đã hỏi ý kiến của Cố Miểu chưa?” Mộc Nhược Na đột nhiên hỏi: “Cậu muốn bảo vệ Cố Miểu, điều này mọi người đều hiểu rất rõ. Nhưng cậu có nghĩ tới rằng Cố Miểu thật ra cũng muốn bảo vệ cậu hay không?”
“Hả? Cậu nói vậy là có ý gì?” Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Mộc Nhược Na.
“Khi ở Paris, Cố Miểu đã lao vào che chắn bảo vệ cậu, ai cũng nhìn thấy được. Cậu cảm thấy đau lòng cho Cố Miểu thì thằng bé cũng rất đau lòng cho cậu.” Mộc Nhược Na nhẹ nhàng nói.
Hình ảnh Cố Miểu bất chấp tất cả lao đến bảo vệ cô sau cuộc đấu súng đêm đó ở Paris đã khắc sâu vào tâm trí Cố Hề Hề, cô vĩnh viễn không thể nào quên được!
“Cậu nên hỏi qua ý của Cố Miểu trước đi, lắng nghe tâm tư của thằng bé một chút, biết đâu cậu sẽ có quyết định khác?” Mộc Nhược Na than nhẹ một tiếng: “Cố Miểu là đứa bé thông minh hiểu chuyện, thật là làm người khác xót xa!”
Cố Hề Hề tức khắc ngẩn người.
Đúng vậy, cô theo bản năng làm mẹ đã tự quyết định chuyện này thay cho Cố Miểu, ở trong tiềm thức của cô thì cậu bé chỉ là một đứa con trai bé bỏng. Bất luận là chuyện gì, chỉ cần cô cho rằng điều đó là đúng, là tốt cho con trai của mình thì cô sẽ ra quyết định ngay lập tức.
Bây giờ nghe Mộc Nhược Na nói như vậy, chẳng lẽ suy nghĩ của cô đã sai?
Cố Miểu sẽ lựa chọn khác?
Đúng vậy, nếu Cố Miểu không muốn đến Anh quốc… có phải cô nên tôn trọng sự lựa chọn của Cố Miểu hay không?
Edited by Cún
Beta by Airy