Chương 520: Mặc Tử Huyên giúp đỡ
Ngay lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Thiếu gia, Vân gia nhị tiểu thư, tôi mang nước trà đến.”
Cố Hề Hề nhân cơ hội này vội vàng rút tay về khiến đôi mắt Mặc Tử Hân tối sầm lại.
Cửa mở ra, người hầu tiến vào đặt khay trà lên bàn rồi cung kính cúi chào rời khỏi.
Cố Hề Hề đành giả vờ như đang uống trà, cô bưng tách trà lên, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ chỗ của cô có thể nhìn thấy đường phố nhộn nhịp phồn hoa. Chỉ là, ngược lại với vẻ hoa lệ rộn ràng tấp nập bên ngoài thì trong nhà lại quá yên tĩnh.
“Tử Hân, làm ơn hãy cho em thời gian.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng lên tiếng: “Em sẽ cố gắng hết sức để cho mọi người một câu trả lời vừa lòng trước ngày sinh nhật của em.”
Mặc Tử Hân cười khẩy, chua xót mà lại có phần tự giễu, anh không tin Cố Hề Hề có cách nào để giải quyết vấn đề này, nếu có thì không phải cô đã sử dụng từ lâu rồi sao?
Bây giờ cùng lắm là kế hoãn binh mà thôi, nhưng anh sẽ không vạch trần để tránh làm cô khó xử. Yêu một người là yêu mọi thứ thuộc người đó, dù là những vụng về nhỏ nhặt hay suy tính mưu kế gì thì đều có thể chấp nhận.
“Được!” Thanh âm Mặc Tử Hân trầm thấp: “Anh sẽ chờ câu trả lời của em.”
Mặc Tử Hân hiếm khi trở về căn biệt thự này, mặc dù vậy thì phòng của anh vẫn được trang hoàng vô cùng quyền quý, làm nổi bật phong cách nam tính của anh. Hiện tại không khí trong căn phòng như ngưng trọng lại, Cố Hề Hề ngồi trên sofa mà đáy lòng hơi bồn chồn, cô vắt óc suy nghĩ cũng không biết nên nói gì với anh.
Trái ngược với vẻ thấp thỏm của cô thì Mặc Tử Hân lại rất thanh nhàn thư thái, anh ngồi đối diện cô, nhâm nhi tách trà và nhìn vào Ipad xem vài thông tin.
Trong khi Cố Hề Hề đang đau đầu vì không biết phải lấy đề tài gì để nói chuyện thì vị đại cứu tinh của đời cô đã xuất hiện.
“Mẹ! Có phải Hề Hề đến rồi đúng không? Cậu ấy đâu rồi?” Giọng nói Mặc Tử Huyên vang lên từ bên ngoài.
Cố Hề Hề mừng đến thiếu chút nữa là phát khóc!
Tử Huyên, rốt cuộc cậu đã về!
Tôi hứa sẽ không bao giờ chọc ghẹo chuyện của cậu và Cảnh Dung đâu! Thật đó, lời hứa của tôi còn thành thật trong sáng hơn cả trân châu nữa! Hai chúng ta là chị em tốt, là người đồng cảnh ngộ mà, phải không?
Một lúc sau thì có tiếng gõ cửa phòng: “Anh hai! Hề Hề!”
Giây tiếp theo thì không đợi ai trả lời, Mặc Tử Huyên đã mặt dày đẩy cửa bước vào, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề, nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng: “Anh hai, chuyện của em…”
Mặc Tử Hân bất lực nhìn thoáng qua cô em gái của anh, rồi tiếp tục nhìn xuống Ipad, đạm mạc nói: “Giờ biết sợ rồi sao?”
“Anh hai, em biết là chỉ có anh thương em nhất! Làm ơn đi mà anh hai!” Mặc Tử Huyên chắp tay trước ngực van nài, bộ dáng rất thành khẩn.
Cố Hề Hề thấy vậy thì tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại cầu xin anh ấy?”
Mặc Tử Huyên thở dài một tiếng: “Giống như cậu thôi, bị thúc giục chuyện kết hôn đó!”
Quả nhiên có đồng đội ở bên cạnh thì Cố Hề Hề lập tức cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.
“Anh hai, em nghe nói ngoại trừ Cảnh Dung ra thì Cảnh gia vẫn còn người khác mà, phải không?” Vẻ mặt Mặc Tử Huyên khổ sở giãi bày: “Anh có thể nói chuyện với ba mẹ và ông nội dùm em được không? Năm đó rõ ràng mọi người hứa hẹn đính ước chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi, vả lại Cảnh gia đâu có đưa cho em vật gì để đính ước, từ nhỏ em cũng chẳng biết anh ta là ai, hôn ước kia đương nhiên đâu thể xem là thật, đúng không?”
Mặc Tử Hân vẫn cúi nhìn Ipad, không ngẩng đầu lên: “Người của Mặc gia từ trước đến nay nói lời giữ lấy lời. Giống như năm xưa, tằng tổ mẫu đã nói dù sống hay chết đều phải bảo hộ người của Vân gia được an toàn, vậy nên dù ở trên chiến trường phải hy sinh ba mạng người thì Mặc gia cũng nhất định thực hiện bằng được lời hứa này.”
Lời nói của Mặc Tử Hân lần nữa khiến Cố Hề Hề chột dạ, cảm thấy đắng miệng.
Mặc Tử Huyên bất đắc dĩ nhìn sang Cố Hề Hề, liền vòng tay ôm lấy cô.
Hu hu hu! Chị em tốt, số chúng ta thật là khổ!
Nhưng mà tôi lại rất hy vọng cậu sẽ trở thành chị dâu của tôi, còn tôi thì không muốn lấy tên Cảnh Dung kia đâu, tên ẻo lả đó thì sao có thể so sánh với anh hai của tôi cho được cơ chứ?
Cố Hề Hề thà rằng để đề tài câu chuyện chuyển sang Mặc Tử Huyên còn hơn cứ xoáy vào hôn ước của cô, vậy nên cô đã quay sang hỏi: “Cảnh Dung không phải là một công tử phong lưu ăn chơi suốt ngày hay sao? Anh ta sao có thể đến tham dự lễ hội giao lưu văn hoá này?”
“Tôi thật sự chẳng muốn nói đến chuyện này.” Dù vẻ mặt không tình nguyện nhưng Mặc Tử Huyên vẫn phối hợp trả lời: “Ai mà ngờ tên Cảnh Dung kia lại đi cùng một nhóm nghiên cứu văn hoá đến đây, trùng hợp là kinh phí hoạt động của nhóm chuyên viên nghiên cứu kia lại do Cảnh gia tài trợ. Cho nên, Cảnh Dung đến đây với tư cách là người đầu tư của nhóm nghiên cứu.”
Kiểu giao lưu văn hoá này đúng là chỉ dành cho người có tiền.
“Vậy Cảnh Dung với người của Cảnh gia đến tìm cậu sao?” Cố Hề Hề lại tiếp tục xát muối lên vết thương của Mặc Tử Huyên: “Cậu định từ chối người của Cảnh gia như thế nào?”
“Tôi có thể từ chối được sao?” Mặc Tử Huyên kêu lên: “Cũng giống cậu thôi, cậu có từ chối được không?”
Chị em tốt này, không phải đang nói chuyện của cậu sao? Tự nhiên lại chĩa mũi vào tôi?
Mặc Tử Hân nhìn cô em gái của anh với Cố Hề Hề cứ bứt rứt như đang ngồi trên lò than thì nhàn nhạt mở miệng: “Đừng vội vàng phỏng đoán hay ra quyết định gì cả, thời gian Cảnh Dung còn ở Anh quốc thì đã bí mật liên lạc với Doãn Tư Thần.”
“Hở? Sau đó thì sao?” Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đồng thanh lên tiếng.
“Sau đó…” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hề Hề, em hẳn là hiểu rõ con người Doãn Tư Thần nhất, người như anh ta trước giờ nếu không có lợi ích thì sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì. Có thể khiến cho anh ta chủ động liên lạc với Cảnh Dung, thì cũng đủ hiểu được ở Cảnh gia có một thứ mà anh ta muốn.”
Cố Hề Hề nghi hoặc: “Ý anh là… Tư Thần cùng Cảnh Dung liên thủ với nhau để nuốt chửng Cảnh gia?”
“Chuyện như vậy đâu phải chưa từng xảy ra.” Mặc Tử Hân điềm nhiên đáp.
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ lại, quả thật là vậy.
Trước đây khi cô mang thai, Doãn Tư Thần đã lợi dụng Nhiễm Tịch Vi để thâu tóm cổ phần của các cổ đông khác trong tập đoàn, từ từ khống chế toàn bộ tập đoàn Doãn thị trong lòng bàn tay. Thậm chí anh đã giúp Thượng Kha đoạt được cổ phần của Thượng lão gia tử, từ đó Thượng Kha mới thay đổi được địa vị và tiếng nói của mình để trở thành chủ nhân thật sự của Thượng gia.
Và dĩ nhiên ngoại trừ hai câu chuyện trên, chắc chắn anh đã giúp không ít người thực hiện những mưu đồ đảo chính như thế này. Có thể nói, so về bày mưu tính kế thì không ai qua mặt được anh!
“Cho nên anh cảm thấy Cảnh Dung thật ra không phải là một công tử phong lưu ăn chơi trác táng?” Cố Hề Hề nói đến đây thì bỗng nhiên hăng hái hẳn lên: “Nếu nói vậy, một khi Cảnh Dung nắm được toàn bộ Cảnh gia, lúc đó có thể chứng minh anh ta không phải là một kẻ ngu ngốc, ngược lại rất thông minh. Tử Huyên này, cậu có nghĩ đến việc thử tìm hiểu anh ta một chút không?”
Mặc Tử Huyên lấy tay búng nhẹ lên trán Cố Hề Hề: “Nè! Cậu bàn về chuyện của tôi mà có vẻ sung sướng quá nhỉ? Anh hai của tôi thì kém cạnh gì ai? Trên thế giới này không có mấy ai so sánh được với anh hai của tôi đâu, vừa đẹp trai mạnh mẽ nam tính, lại ôn nhu dịu dàng, rất ân cần, còn cực kỳ giàu có. Mấu chốt nhất là quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hài hoà, lại không hề có màn mâu thuẫn chị dâu em chồng. Thế nào? Có muốn suy nghĩ một chút rồi gả vào làm dâu nhà tôi hay không?”
Trời ạ! Cô đúng là lại tự rước họa vào thân rồi!
Cố Hề Hề cảm thấy đắng nghẹn trong cổ họng, không nói được gì.
Mặc Tử Hân cực kỳ tán thưởng những lời nói của cô em gái ngoan.
Cũng may, Mặc Tử Huyên không dây dưa chủ đề này để làm khó Cố Hề Hề, cô chỉ thở dài một tiếng: “Lễ hội giao lưu văn hoá lần này, tôi sẽ đi cùng với cậu, nhất định không cho tên Cảnh Dung kia một cơ hội nào!”
“Được.” Cố Hề Hề trả lời gọn lỏn, không dám nói gì thêm kẻo lại tự mang họa.
Điều lo lắng tiếp theo của cô chính là bữa cơm chốc lát nữa đây, cô sẽ bị vợ chồng Mặc lão gia tấn công dồn dập về chuyện hôn lễ… bất quá, cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Trong bữa cơm, bao nhiêu bom đạn của Mặc lão gia và Mặc phu nhân đều oanh tạc về phía Mặc Tử Huyên, nói ra nói vào toàn là răn dạy cảnh cáo Mặc Tử Huyên không được cư xử theo cảm tính, càng không được ương ngạnh làm mất mặt Cảnh Dung ở chỗ đông người.
Nghe Mặc lão gia và Mặc phu nhân dạy bảo Mặc Tử Huyên mà Cố Hề Hề thầm thở dài một tiếng.
Ôi… thật sự đồng cảm với cậu đó, chị em tốt!
Nắm tay cái nào, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên!
Cả bữa cơm Mặc Tử Huyên giống như mắc nghẹn nuốt không trôi, cô chỉ ăn qua loa đại khái cho xong. Không để ba mẹ kịp nói gì nữa thì cô đã nắm tay lôi kéo Cố Hề Hề rời khỏi, kế hoạch giải cứu Cố Hề Hề xem như thành công!
Trước khi Cố Hề Hề ra về, cô còn được Mặc phu nhân gửi tặng rất nhiều quà đáp lễ, dù muốn từ chối cũng không được.
Mặc Tử Hân theo lời dặn đưa Cố Hề Hề trở về, cho nên anh cũng bị Mặc Tử Huyên bắt cóc đi luôn.
Vừa ra khỏi cổng biệt thự, Mặc Tử Huyên quay sang nhìn Cố Hề Hề mà cười hì hì: “Thế nào? Thấy tôi tốt với cậu chưa? Vì cứu cậu mà tôi suýt nữa kẹt lại nơi núi đao biển lửa rồi!”
Cố Hề Hề bật cười khúc khích: “Phải, phải, phải! Đại tiểu thư của tôi là vĩ đại nhất!”
Mặc Tử Hân nhìn thoáng qua Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên, dịu dàng nói: “Vừa rồi ăn không no đúng không? Muốn ăn gì? Để anh chở hai em đi ăn.”
Mặc Tử Huyên như một chú cún ngoan ngoãn vẫy đuôi, ôm lấy tay Mặc Tử Hân, giọng điệu nịnh nọt: “Anh hai, chỉ có anh thương em nhất!”
Nịnh anh trai xong rồi, Mặc Tử Huyên quay sang nhìn Cố Hề Hề, nói: “Hiếm có dịp đến Đế Đô này, đương nhiên phải ăn những món ăn đặc trưng ở nơi đây rồi! Không phải cậu luôn nói muốn nếm thử các món điểm tâm ở Đế Đô sao? Chúng ta đến phố Vương Phủ Tỉnh đi, ở đó có món hồ lô ngào đường rất ngon!”
Mặc Tử Hân lái xe chở Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Huyên đến Vương Phủ Tỉnh, nhưng ba người họ không đường đường chính chính bước vào quán ăn như những người khác, mà để trợ lý mua vài món điểm tâm mang về một phòng ở khách sạn gần đó.
Cả ba người cùng ngồi trong phòng thư giãn, dùng điểm tâm và trò chuyện đến tận lúc trời tối mịt. Không có các vị trưởng bối ở đây nên cũng không ai nghĩ đến những chuyện phiền lòng, chỉ đơn giản là cùng nhau hàn huyên thoải mái tâm sự. Dường như đã lâu rồi, tâm trạng của họ chưa được thả lỏng như lúc này.
Sau khi ăn xong thì trời đã khuya, Mặc Tử Hân đưa Cố Hề Hề trở về trang viên.
Lúc dừng xe lại trước cổng, Mặc Tử Hân trầm ngâm nhìn Cố Hề Hề, anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bất quá Cố Hề Hề đã cảm giác được sự lưỡng lự của đối phương nên quay đầu lại nhìn anh.
“Yên tâm, anh sẽ thay em gánh vác mọi trách nhiệm.” Cuối cùng thì Mặc Tử Hân đã mở miệng: “Mặc kệ là áp lực đó đến từ đâu, cho dù từ ba mẹ của anh thì anh cũng sẽ nói với họ rằng anh không muốn kết hôn, chứ không phải em không nhận lời lấy anh.”
Trái tim Cố Hề Hề bỗng trở nên ấm áp.
“Có đôi lúc em thật sự hy vọng anh có thể trở thành anh trai của em cả đời này.” Cố Hề Hề buột miệng nói: “Vậy thì em có thể nhận được tất cả tình cảm ấm áp của anh. Nhưng em biết, mình suy nghĩ như vậy quả thật rất ích kỷ, sự dịu dàng ân cần của anh nên dành cho một cô gái tốt biết trân trọng nó. Nhưng làm người chính là luôn mâu thuẫn như vậy, có phải em đã quá tham lam rồi không?”
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Hề Hề: “Không sao, anh cho phép em được tham lam như vậy. Chỉ duy nhất một mình em!”
Nước mắt Cố Hề Hề tức khắc rơi xuống.
“Đừng khóc, trông sẽ rất xấu!” Mặc Tử Hân thở dài một tiếng, lấy khăn giấy ra đưa cho cô: “Anh không nói vậy để em phải rơi nước mắt, điều anh muốn chỉ là có thể đối xử tốt và chăm sóc em cả đời này.”
Cố Hề Hề chỉ biết yên lặng, cô đã khóc không thành tiếng.
“Được rồi, em mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai là lễ khai mạc, em thân là giám đốc học viện thì không thể xuất hiện với đôi mắt sưng vù được.” Mặc Tử Hân liền chọc ghẹo cô: “Nếu không người khác sẽ hỏi em mua mỹ phẩm ở đâu mà tốt quá đấy!”
Quả nhiên Cố Hề Hề bị anh chọc nên đã nín khóc và mỉm cười.
“Tối nay thật sự cảm ơn anh. Ngủ ngon!” Cố Hề Hề chậm rãi nói, cô không biết mình nên khóc hay nên cười.
“‘Ngủ ngon.” Mặc Tử Hân ôn nhu xoa xoa đầu cô.
Cố Hề Hề xuống xe, nhìn theo bóng dáng chiếc xe của Mặc Tử Hân rời khỏi thì cô mới xoay người lại. Giây tiếp theo thì một thân hình cao gầy từ phía sau thiếu chút nữa đã làm cho cô bị dọa đến chết khiếp.
Edited by Cún
Beta by Airy