Chương 518: Khởi hành đến Đế Đô
Cho dù Cố Hề Hề có cự tuyệt khiến trái tim Mặc Tử Hân tan nát thì anh vẫn không bao giờ muốn làm tổn thương cô. Anh biết nếu anh nói sự thật với gia đình thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Vân gia và Mặc gia, vậy nên anh lựa chọn nhận toàn bộ trách nhiệm quy về bản thân mình.
Anh thà chịu đựng sự trách mắng của người nhà, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy Cố Hề Hề bị chỉ trích!
Một chữ tình có thể khiến con người ta đau đớn tột cùng!
Cũng một chữ tình, lại có thể khiến người ta hạnh phúc vô vàn!
Chỉ là, hạnh phúc không dành cho anh…
Mặc Tử Hân nhận lấy toàn bộ lỗi lầm trách nhiệm là vì anh không muốn bất kỳ ai nghĩ xấu về Cố Hề Hề. Giả sử có một ngày nếu Cố Hề Hề dùng dao đâm vào anh, anh vẫn sẽ mỉm cười và nói với tất cả mọi người rằng là tự anh vô ý, chuyện không liên quan gì đến cô.
Trên thế giới này, người yêu Cố Hề Hề chân thành sâu đậm không phải chỉ có một mình Doãn Tư Thần, bởi vì tình yêu mà Mặc Tử Hân dành cho cô cũng là khắc cốt ghi tâm không hề thua kém. Nhưng trong chuyện tình cảm lại chẳng thể đong đếm so đo, anh hận bản thân mình đã chậm một bước so với Doãn Tư Thần, để rồi anh chỉ có thể trơ mắt mà bỏ lỡ cô cả đời này…
Trong đầu Mặc Tử Hân luôn có một câu hỏi, nếu trước đây anh gặp Cố Hề Hề trước Doãn Tư Thần thì có phải kết cuộc ngày hôm nay sẽ khác hay không?
Tuy nhiên, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ!
Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, là thứ làm con người ta thấy hối hận nuối tiếc nhất!
Anh chỉ là chậm chân hơn Doãn Tư Thần một bước, nhưng lại bỏ qua cả một đời… Anh thật sự không cam lòng!
Nhưng anh lại không thể dùng quyền lực hay thủ đoạn với Cố Hề Hề để buộc cô khuất phục… Bởi vì khi Cố Hề Hề nói cô sẽ lấy một mạng để bồi thường cho Mặc gia thì anh thật sự đã mất kiểm soát!
Trong lúc Mặc Tử Hân đang trầm ngâm trong suy nghĩ thì trợ lý chậm rãi lên tiếng: “Vâng, Mặc tổng!”
Thân là trợ lý của Mặc Tử Hân thì dĩ nhiên hiểu rõ anh hơn ai hết. Mặc tổng là người toàn diện hoàn hảo về mọi mặt, duy nhất ở phương diện tình cảm lại lao đao mù quáng. Cả cuộc đời Mặc tổng chỉ nhận định tiểu thư của Vân gia, dù chết cũng không thay lòng.
Trước đây là đại tiểu thư Vân Nặc, giờ là nhị tiểu thư Vân Hề. Tuy cả hai vị tiểu thư của Vân gia đều là cô gái tốt, nhưng không phải là đối tượng tốt nhất trên thế giới này. Bất quá đó là nói về mặt lý trí, cho dù Mặc tổng biết rõ thì anh vẫn chưa từng để mắt đến bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Bây giờ thì chính là ngược tâm, rõ ràng lỗi là của Vân gia nhị tiểu thư, nhưng Mặc tổng lại nhận hết trách nhiệm về mình. Mỗi lần nghe phu nhân răn dạy Mặc tổng thì trợ lý rất muốn thay anh giải thích, nhưng Mặc tổng lại không cho phép, lần nào cũng tự nhận hết phần lỗi cho bản thân, sống chết gì vẫn không nói câu nào liên quan đến Cố Hề Hề!
Mặc tổng si tình như thế này liệu có đáng hay không?
…
Sau cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ đó thì Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân đều tránh né đụng mặt đối phương. Cho đến tận ngày khởi hành đến Đế Đô thì hai người cũng không có liên lạc với nhau.
Cố Hề Hề thân là giám đốc học viện quý tộc San Diego, đích thân dẫn đầu một nhóm gồm các học sinh ưu tú đại diện và vài giáo sư trong trường, còn thêm cả cái đuôi nhỏ Hirayama Jiro, tất cả cùng lên chuyên cơ riêng bay thẳng đến Đế Đô.
Đây là đặc quyền của học viện San Diego khi trực thuộc tập đoàn Doãn thị, có thể đáp ngay tại sân bay riêng ở Đế Đô mà không cần phải đến sân bay chung. Thời gian bay thẳng từ thành phố N đến Đế Đô chỉ mất tầm hai tiếng đồng hồ.
Ở trên máy bay, Hirayama Jiro biết được kỳ nghệ của Vân lão gia còn cao tay hơn so với Cố Hề Hề thì liền đổi mục tiêu tấn công, cậu lập tức quấn lấy Vân lão gia đòi chơi cờ.
Lúc đầu Vân lão gia chỉ định giết thời gian nên mới đồng ý, nhưng sau hai ván cờ liên tiếp thì ông lại thay đổi ý định. Ông nhận thấy Hirayama Jiro đánh cờ chủ yếu dựa vào trí nhớ siêu phàm cùng với óc tư duy cực kỳ logic thì vô cùng hứng thú, vậy nên ông bắt đầu nghiêm túc tập trung vào ván cờ, cứ vậy mà đánh cờ suốt hai giờ liền.
Trò chuyện dăm ba câu với đối phương thì Vân lão gia mới biết, hoá ra con gái cưng của ông khi ở Nhật Bản đã lôi kéo được chuyên gia nghiên cứu hoá sinh này về đây. Ông kích động hào hứng đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên ra khỏi máy bay: “Này tiểu tử, Vân gia chúng tôi có một viện nghiên cứu chuyên thực hiện các thí nghiệm về dược tề, cậu có hứng thú muốn làm nghiên cứu với tôi không?”
“Không hứng thú.” Mặc kệ sự lôi kéo của Vân lão gia, Hirayama Jiro vẫn nhìn chăm chăm bàn cờ mà trả lời: “Cố Hề Hề không cho tôi máu của cô ấy, cũng không cho máu của con cô ấy luôn!”
Không có máu của họ thì cậu nghiên cứu cái cọng lông gà gì đây? Đâu phải gien của ai cũng được đâu!
Vân lão gia tiếp tục tươi cười lôi kéo hết mình: “Gien của tôi rất tốt! Cậu xem con gái của tôi không phải rất thông minh giống tôi sao?”
Hirayama Jiro không thèm nể nang kiêng kỵ gì, trả lời thẳng thừng: “Gien của Cố Hề Hề tốt là bởi vì bẩm sinh đã có thể chất mạnh khoẻ vượt trội, hơn nữa từng trải qua quá trình thấm thụ độc tố và giải dược quý hiếm nên càng khiến gien trở nên hoàn hảo. Con trai của cô ấy có gien tốt là vì phối hợp với gien của người cha cũng rất hoàn mỹ.”
Lời của Hirayama Jiro là trực tiếp chê bai gien của Vân lão gia.
Mà nghĩ lại cũng đúng…
Ngoại trừ trí óc thông minh, các vấn đề về tâm linh và bề dày lịch sử của gia tộc ra thì Vân lão gia không có điểm gì nổi trội, vóc dáng của ông không cao lắm, không phải tuýp người có ngoại hình bắt mắt. Nhìn bề ngoài thì ông không có ưu điểm gì thật!
Còn Doãn Tư Thần thì lại khác, dung mạo của anh có tính khiêu chiến mọi ranh giới, dù là nam nữ già trẻ, bất luận chủng tộc hay dân tộc nào cũng đều choáng ngợp trước anh. Con trai của anh, Doãn Ngự Hàm lại kế thừa toàn bộ ưu điểm của cả cha lẫn mẹ, tuy tuổi còn nhỏ mà đã trêu hoa ghẹo nguyệt biết bao nhiêu cô gái bất phân tuổi tác, có máu yêu nghiệt bẩm sinh. Ngoài ra, cơ thể của Doãn Ngự Hàm rất khoẻ mạnh, sức đề kháng cực kỳ cao, theo nhận xét của Hirayama Jiro thì cậu nhóc chính là một cá thể tiến hoá hoàn mỹ nhất trong tự nhiên.
Cho nên làm sao Hirayama Jiro có thể đánh giá cao gien của Vân lão gia được?
Không chờ cho Vân lão gia tiếp tục lôi kéo thì Cố Hề Hề đã trừng mắt nhìn ông: “Ba, ba định để cho Hirayama Jiro lai tạo vô tính một phiên bản khác của ba sao? Con có một mình ba là đủ rồi! Hirayama Jiro là chuyên gia hoá sinh, không phải chuyên gia sinh vật!”
Vừa nói xong thì Cố Hề Hề mới tự hỏi thầm, chuyên gia hoá sinh và chuyên gia sinh vật có gì khác nhau nhỉ?
“Ngu ngốc!” Hirayama Jiro không ngần ngại bóc mẽ Cố Hề Hề: “Sinh vật học và hoá sinh học có liên quan mật thiết với nhau. Hơn nữa, sao cô biết tôi không nghiên cứu sinh vật học? Nếu không nghiên cứu sinh vật học thì sao tôi có thể tạo ra một con người mới được?”
Cố Hề Hề méo mặt nhìn cậu ta, rõ ràng cô đang bị coi thường mà!
Mà thôi, ở lĩnh vực này thì cô đúng là mù tịt, chả trách lại bị đối phương vặn vẹo.
Mọi người xung quanh chỉ có thể che miệng cười cười trước cuộc đấu khẩu này, không ai dám cười lớn tiếng.
Vân lão gia lại tiếp tục màn lôi kéo: “Hay là cậu làm nghiên cứu với tôi đi? Chỉ cần không phải là các nghiên cứu cấm kỵ thì Vân gia sẽ chu cấp cho cậu tất cả tài liệu và nguyên liệu cần thiết!”
Cố Hề Hề thấy ánh mắt Hirayama Jiro nhìn mình thì liền từ chối: “Cậu đừng mơ tưởng đến gien của tôi và con trai tôi! Cậu không có cửa thắng tôi đâu!”
Hirayama Jiro rối rắm nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, lại ủ rũ cụp đuôi tiếp tục đánh cờ.
Cố Hề Hề bỗng nhiên nhớ đến Cố Miểu, lại nghĩ đến bá tước Phillips thì nhịn không được mà hỏi Hirayama Jiro: “Cậu nghĩ lần này nhị thiếu gia của gia tộc Phillips có đến Đế Đô không?”
“Tôi cũng đến thì sao anh ta lại không đến chứ?” Hirayama Jiro không ngẩng đầu, nhìn vào bàn cờ mà trả lời.
Nghe được câu trả lời này, lần đầu tiên Cố Hề Hề thấy kẻ điên Hirayama Jiro lại thuận mắt đến thế. Được, vậy thì cô sẽ không đuổi cậu ta về nước, vẫn còn xài được nha!
Nếu có thể thành công trong việc thuyết phục nhị thiếu gia của gia tộc Phillips và giải quyết vấn đề của Cố Miểu, thì sau đó cô sẽ giúp đỡ Vân lão gia để lôi kéo Hirayama Jiro về viện nghiên cứu Vân gia.
Ha hả ha hả! Ý tưởng này không tệ chút nào, tuy nhiên Hirayama Jiro là một người rất kiêu ngạo, để dụ dỗ xem ra phải tốn không ít công sức.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Lần này lễ hội giao lưu văn hoá ở Đế Đô quy tụ không ít người, tất cả mọi người đều sẽ phải chạm mặt nhau, tốt nhất cô nên nghĩ cách xem phải làm gì để đối mặt với người của Mặc gia đã…
Vốn dĩ cô muốn nhờ Mặc Tử Hân giúp đỡ, kết quả chưa kịp nói câu nào thì đã bị chuyện cầu hôn khiến hai người phải rời khỏi với tâm trạng không vui. Đến giờ gặp mặt nhau còn không được thì nói gì đến việc cậy nhờ?
Haizzz…. Thật là muộn phiền…!
Không biết bá phụ và bá mẫu ở Mặc gia đã biết hay chưa, liệu có bất mãn gì với cô và Vân gia hay không? Lễ hội giao lưu văn hoá là do Mặc gia cố tình tổ chức để trợ giúp Vân gia trên con đường chấn hưng, nhưng cô lại gây chuyện như thế này…
Nhưng cô không thể lừa dối bản thân để nhận lời cầu hôn của Mặc Tử Hân, cô thật sự không làm được!
Cho dù Mặc bá mẫu có trách mắng thì cô cũng phải cắn răng chấp nhận!
Suốt hai tiếng đồng hồ trên chuyến bay thì Cố Hề Hề luôn phập phồng trong tâm trạng bất an. Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh thì cô lại cảm thấy áp lực trên vai mình càng lúc càng nặng trĩu…
Người của học viện San Diego được sắp xếp ở trong một trang viên tư nhân tại Đế Đô thay vì khách sạn như dự kiến ban đầu, trang viên này là tài sản riêng của Doãn Tư Thần. Trước giờ anh ít khi ở nơi này, chỉ vì Cố Hề Hề đến đây nên anh mới bắt đầu sử dụng trang viên này, những người đi cùng có thể nói là được hưởng ké ánh hào quang của Cố Hề Hề.
Sân bay mà máy bay vừa hạ cánh nằm trong khu đất thuộc trang viên, có thể sở hữu một trang viên tư nhân có sẵn sân bay nhỏ bên trong tại Đế Đô là điều không phải ai cũng làm được. Đương nhiên trang viên này không nằm trong nội thành, bởi vì nội thành Đế Đô là tấc đất tấc vàng, bất quá mặc dù ở ngoại thành cũng là thể hiện quyền lực và tài phú của chủ nhân.
Lễ hội giao lưu văn hoá sẽ chính thức diễn ra sau buổi tiệc rượu gặp mặt. Mà ngày mai chính là lễ khai mạc và tiệc rượu cho các đại diện đến từ nhiều nước trên thế giới, vậy nên tất cả mọi người đều rất thoải mái thư giãn.
Việc giao lưu lần này khác với các cuộc thi, vì điều được chú trọng là giao lưu và trao đổi chứ không phải cạnh tranh. Từng nhóm người đại diện sẽ bước lên trình bày về công trình nghiên cứu của mình, những người ngồi dưới sẽ lắng nghe, các phóng viên sẽ ghi chép lại thông tin và chụp ảnh.
Tuy việc giao lưu thế này khá buồn tẻ, nhưng bù lại doanh thu do các đơn vị đăng ký tham gia rất cao, bởi vì đối tượng tham gia đều là các chuyên gia học thuật hàng đầu thế giới. Mặc dù học viện quý tộc San Diego có học sinh đại diện tham dự, nhưng chỉ là đến xem, người báo cáo và diễn thuyết là nhóm các giáo sư, ví dụ như Vân lão gia.
Hiện tại vừa đến Đế Đô sau gần hai tiếng liền trên máy bay, nên mọi người đều ở lại trang viên nghỉ ngơi chứ không đi đâu khác.
Hirayama Jiro không ngừng quấn lấy Vân lão gia, giờ thì trong mắt cậu không còn Cố Hề Hề nữa mà mục tiêu đã chuyển sang Vân lão gia, cậu không ngừng yêu cầu ông chơi cờ, cờ tướng, cờ vây, cờ vua, cờ đam, cờ Shogi… đủ hết tất cả loại cờ trên đời, không có loại cờ nào cậu không thích.
Cố Hề Hề lắc đầu chán nản, sao trước kia cô không phát hiện ra cái tên Hirayama Jiro này lại thích chơi cờ đến vậy? Hay là cậu ta đang luyện tập để có thể đánh bại cô rồi lấy gien của cô? Thật không biết cậu ta định chấp nhất về chuyện lấy gien của cô và Doãn Ngự Hàm đến chừng nào nữa đây?
Nhưng nếu Hirayama Jiro không đeo dính lấy cô thì càng tốt, đỡ gặp rắc rối. Ba của cô thích lôi kéo Hirayama Jiro vậy thì cứ để ông chơi cờ với cậu ta, cũng là một cách lấy lòng, không phải sao?
Trong khi Cố Hề Hề đang mừng thầm vì không bị Hirayama Jiro bám dính nữa thì di động của cô vang lên, là Mặc phu nhân đích thân gọi điện thoại cho cô.
“Hề Hề, con bé này thật là! Tới Đế Đô rồi sao không gọi cho bá mẫu? Cũng tại Tử Hân không nói với bá mẫu cụ thể thời gian khi nào con đến cả! Nếu không phải nhìn thấy danh sách báo cáo có mặt của học viện San Diego thì bá mẫu vẫn không biết con đã đến.” Thanh âm Mặc phu nhân niềm nở qua điện thoại: “Nếu đã đến rồi thì tối nay con tới nhà dùng cơm đi!”
Edited by Cún
Beta by Airy