Chương 511: Ba mẹ Vân gia tới
Doãn Tư Dược bất đắc dĩ nói: “Nếu sau này mẹ còn đòi tiền thì em cứ nói mình không có! Để mẹ đến tìm anh là được rồi!”
Mã Anh Anh chỉ có thể cúi đầu, không trả lời, bộ dáng này của cô ta lại khiến Cố Hề Hề cảm thấy thương xót.
“Không sao đâu, chỉ cần em luôn nỗ lực vươn lên thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp!” Cố Hề Hề dịu dàng vỗ về mu bàn tay của Mã Anh Anh để trấn an: “Em còn có một người anh trai luôn thương yêu em hết mực mà!”
Mã Anh Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Hề Hề.
Cô ta cảm thấy càng ngày càng ghen tỵ với Cố Hề Hề!
Vì sao trên đời này lại có một người phụ nữ như vậy?
Có được mọi thứ tốt nhất trên thế giới, có được khí chất ung dung cao quy, có được tri thức và nguồn cội thư hương thế gia nho nhã, có được một người chồng đẹp trai si tình quyến rũ bậc nhất, con con trai thông minh hiểu chuyện lại rất đáng yêu, còn có bao nhiêu thiếu gia hào môn si mê theo đuổi…
Thậm chí còn có rất nhiều, rất nhiều người đều yêu quý Cố Hề Hề!
Ngay cả người anh trai mà cô ta kính trọng nhất cũng thích Cố Hề Hề!?
Tại sao toàn bộ những điều tốt đẹp trên đời đều bị Cố Hề Hề chiếm hết?
Nếu như… nếu như thế giới này không tồn tại Cố Hề Hề… có phải mọi chuyện sẽ khác?
Mã Anh Anh bị ý nghĩa đáng sợ táo bạo này làm cho bản thân hoảng loạn!
Sao cô ta lại có thể nghĩ như vậy? Cô ta không thể?
Cố Hề Hề đã giúp đỡ cô ta rất nhiều lần, cô ta không thể vong ân bội nghĩa!
Nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh kia… cô ta thật sự thèm khát có được người đàn ông đó!
Cô ta nên làm gì? Cô ta ghét ân nhân của mình! Hơn nữa còn ham muốn chồng của ân nhân!?
Mã Anh Anh thình lình bị chính tà niệm của mình làm cho sợ hãi, sắc mặt tức khắc tái nhợt!
Doãn Tư Dược nhận ra vẻ mặt khó coi của Mã Anh Anh thì lập tức hỏi: “Có phải mẹ đã nói gì với em không?”
“Không, không có việc gì! Em không sao!” Mã Anh Anh hoảng hốt lắc đầu liên tục.
Cố Hề Hề tưởng rằng cơ thể Mã Anh Anh không khoẻ nên liền nói: “Nếu trong người mệt thì em cứ xin nghỉ phép một ngày để nghỉ ngơi đi.”
Doãn Tư Thần nãy giờ luôn ngồi yên, an tĩnh nắm lấy tay Cố Hề Hề và mân mê chơi đùa với từng ngón tay của cô, hoàn toàn không nhìn tới Mã Anh Anh. Đối với anh mà nói thì việc của người phụ nữ khác, anh tuyệt nhiên không có hứng thú.
Anh chỉ hứng thú với Cố Hề Hề mà thôi, người khác tốt hay xấu vốn dĩ không liên quan đến anh.
Doãn Tư Dược cho rằng Mã Anh Anh mệt trong người nên vội vàng đứng lên: “Anh hai, chị dâu, thật xin lỗi! Em đưa Anh Anh về nghỉ ngơi trước!”
Cố Hề Hề mỉm cười, gật gật đầu.
Gương mặt Mã Anh Anh càng biến sắc hơn, cô ta không muốn rời khỏi nơi này, không muốn rời khỏi nam thần của cô ta nhanh như vậy… Nhưng Doãn Tư Dược đã kéo tay cô ta ra ngoài, cô ta chỉ kịp quay đầu liếc nhìn Doãn Tư Thần một cái.
Cô ta thấy được Doãn Tư Thần đang dịu dàng vén vài sợi tóc phất qua bên má Cố Hề Hề, ánh mắt đó sao lại ôn nhu, đầy thương yêu và trân trọng…? Hoá ra vị đế vương cao cao tại thượng kia không phải là không có tình cảm, chỉ là anh vô tình với người khác. Bởi vì tất cả mọi tình cảm của anh đều chỉ dành cho một mình Cố Hề Hề…
Mã Anh Anh bị Doãn Tư Dược kéo đi mất, trong phòng chỉ còn lại Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề không nhận ra sự khác thường của Mã Anh Anh, cô quay sang nói: “Tư Thần, em muốn thương lượng với anh một việc, được không?”
“Ừ, em nói đi.” Doãn Tư Thần vẫn mải mê ngắm nghía ngón tay của Cố Hề Hề, trong lòng âm thầm suy tính phải tìm được cơ hội phù hợp đặt một bộ nhẫn cặp để trói buộc cô cả đời, không cho cô chạy thoát.
“Vừa rồi em có gọi điện thoại về nhà, em muốn mời ba làm giáo sư thỉnh giảng cho học viện San Diego, anh thấy thế nào?” Cố Hề Hề cắn môi, cẩn thận dò hỏi: “Lễ hội giao lưu văn hoá lần này diễn ra ở Đế Đô thì đại diện của học viện cũng cần phải đi. Bây giờ em đột nhiên tiếp nhận chức vụ giám đốc học viện thì sẽ không thể nào tham dự với thân phận là người của Vân gia. Nhưng mà ba em thì khác! Ông có thể dùng thân phận giáo sư thỉnh giảng mà giảng giải về văn hoá tàng thư của Vân gia tại lễ hội. Anh thấy được không?”
Doãn Tư Thần nở nụ cười tà mị, cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, bỗng chốc dựa sát vào người cô: “Em thích là được.”
Cố Hề Hề không nghĩ ở nơi này mà Doãn Tư Thần lại bỗng dưng thân mật với cô như vậy, theo phản xạ tự nhiên thì cô liền muốn tránh né. Chỉ là cánh tay của anh đã vòng qua eo cô và ôm cô cứng ngắc, buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh.
Một giây sau thì chóp mũi của hai người gần như đã dính lại với nhau.
“Mọi chuyện đều có thể, nhưng anh có một điều kiện.” Dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng ăn thì ánh mắt Doãn Tư Thần càng trở nên si mê: “Điều kiện là anh sẽ dọn về biệt thự ở với em.”
OANH ——
Mang tai Cố Hề Hề đã ửng đỏ như trái cà chua!
Ý của anh là muốn… ở chung với cô?
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cắn vào môi của Cố Hề Hề, ngụ ý trừng phạt: “Em có biết anh đã nhẫn nhịn bao lâu rồi không?”
Gương mặt Cố Hề Hề lúc này quả thật giống như bị đốt cháy, đỏ rực và nóng bừng!
Ở đây là nhà hàng cơ mà! Anh ấy sẽ không ở đây…
“Em đã tiền trảm hậu tấu rồi mà còn không chịu cho anh trở về biệt thự sao?” Doãn Tư Thần tiếp tục cắn môi Cố Hề Hề, nỉ non nói: “Đồ đạc của anh đã chuyển qua rồi, đêm nay chúng ta sẽ…”
Đại não Cố Hề Hề tức khắc trống rỗng, cả người đều choáng váng.
Á… Đêm nay… phải xảy ra chuyện đó sao…? Ba năm… ròng rã ba năm rồi…
Chính cô dường như cũng không kháng cự lại chuyện đó với anh…
Doãn Tư Thần dĩ nhiên không bỏ qua tình ý nồng nàn trong đôi mắt của Cố Hề Hề, thấy cô ngây ngẩn như vậy thì anh càng hài lòng, tức thì nhấp nhám vành tai của cô và thấp giọng nói: “Đêm nay anh sẽ thể hiện thật tốt…”
Cố Hề Hề thật sự quá thẹn thùng, mặt cô đã đỏ gay lên.
A a a, thật là quá mất mặt mà!
Nhìn gương mặt xuân tình thanh tú mơn mởn của Cố Hề Hề mà Doãn Tư Thần đã không thể chờ đến buổi tối được nữa. Anh lập tức đứng dậy kéo Cố Hề Hề rời khỏi, bỏ lại nhóm trợ lý mà trực tiếp ngồi lên ghế lái đưa cô trở về biệt thự.
Thím Trương vừa mở cửa thì chỉ kịp nhìn thấy đại thiếu gia ôm thiếu phu nhân gấp gáp xông lên lầu. Bà còn chưa kịp phản ứng hỏi han câu nào thì cửa phòng ngủ chính ở trên lầu đã bị đóng lại và cạch một tiếng khoá chốt!
Người hầu ngơ ngác nhìn nhau, trên tay họ đang cầm ly sữa, rõ ràng thiếu phu nhân chưa uống sữa mà?
Chỉ trong thoáng chốc thì thím Trương đã hiểu, bà lấy tay che miệng tủm tỉm cười cả buổi, xua xua tay ra hiệu cho người hầu tạm rời khỏi, chút nữa hẵng quay lại hầu hạ sau.
Đại thiếu gia và thiếu phu nhân là… đang muốn sinh đứa nữa đây!
Hẳn là con gái, vậy thì bà nhất định sẽ chăm sóc cô tiểu thư nhỏ thật tốt!
Doãn Tư Thần bồng Cố Hề Hề đặt lên giường lớn, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, đem tất cả khát vọng và sự ẩn nhẫn của anh truyền đạt qua nụ hôn nồng cháy. Gương mặt Cố Hề Hề ửng hồng, cô dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh, sự đáp lại của cô đã cho anh dũng khí và cỗ vũ rất lớn.
Bên ngoài cửa sổ là ánh mặt trời, trong phòng chính là cảnh xuân vô hạn.
Đàn ông đã chịu đói khát ba năm quả nhiên là không nên trêu chọc!
Đến khi cơn xuân tình mây mưa kết thúc, Cố Hề Hề nhìn lại bên ngoài thấy trời đã tối!
Vậy mà đã tối rồi!
A a a, hai bánh bao nhỏ còn ở trường học!?
Cố Hề Hề muốn đứng lên thì phát hiện toàn thân bủn rủn, không có chút sức lực nào để nhúc nhích!
Doãn Tư Thần nằm bên cạnh với vẻ mặt hài lòng thoả mãn, anh mỉm cười tà mị xoay người ôm lấy Cố Hề Hề, trong khoảnh khắc hai cơ thể lần nữa tiếp xúc với nhau thì làn da mịn màng của cô khiến anh lại nhịn không được mà muốn động tay động chân chiến đấu thêm một hiệp!
Cố Hề Hề hoảng hồn vo viên lấy chăn quấn quanh người mình, đẩy anh ra rồi lảo đảo bỏ chạy vào toilet, có trời mới biết lúc này người cô mỏi nhừ bủn rủn cả chân.
Nhìn động tác vụng về của cô mà Doãn Tư Thần thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Chuột đồng nhỏ của anh đúng là lúc nào cũng đáng yêu!
Cố Hề Hề lấy di động trốn vào toilet, cô gọi điện thoại mới biết Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đã được đón về, bất quá không phải về biệt thự của cô mà là về đại trạch Doãn gia với Doãn lão phu nhân.
Xem ra một đêm xuân này sẽ không ai có thể quấy rầy hai người họ quay cuồng…
…
Sau khi Cố Hề Hề gọi điện thoại cho Vân lão gia thì chỉ ba ngày sau, Vân lão gia đã dẫn Vân phu nhân từ hòn đảo nhỏ ở Indonesia trở về đại lục. Dịp này nghênh đón hai trưởng bối thì Doãn Tư Thần đã dành rất nhiều thành ý, anh chuẩn bị sẵn một căn biệt thự cực kỳ hoành tráng để làm nơi nghỉ ngơi cho vợ chồng Vân lão gia, thậm chí an bài rất nhiều người hầu kẻ hạ đến để phụ trách chăm sóc cho ba mẹ vợ tương lai.
Chừng này việc đã nói lên sự chân thành của chàng rể tương lai!
Trước đây anh là một Doãn tổng ngạo mạn lãnh khốc bao nhiêu, thì bây giờ lại trở thành một chàng rể họ Doãn nhiệt tình chu đáo bấy nhiêu.
Ban đầu Vân lão gia và Vân phu nhân còn nghĩ rằng việc đầu tiên họ làm khi đến thành phố N, là phải ra oai phủ đầu trước với Doãn Tư Thần để bảo vệ cô con gái cưng của mình. Kết quả là vừa xuống máy bay thì Doãn Tư Thần đã đích thân đến đón, tự mình lái xe đưa hai ông bà đến biệt thự, dặn dò các trợ lý đến chăm sóc, rồi an bài quản gia và người hầu đến bố trí lại hành lý của hai người.
Nhìn thấy Doãn Tư Thần bận rộn tối tăm mặt mày như một con quay không ngừng xoay tròn thì hai vợ chồng Vân lão gia liền mềm lòng, rốt cuộc một lời khiển trách cũng chẳng nỡ nói ra.
Người ta thường nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại!
Doãn Tư Thần đường đường là đế vương đứng đầu cả một đế chế kinh tế, giờ lại hạ mình để lấy lòng ba mẹ vợ tương lai, thật là khiến người khác phải run rẩy thụ sủng nhược kinh!
Chỉ là mọi người đều hiểu rõ, Doãn chủ tịch đây chính là vô cùng nghiêm túc thành tâm. Nhìn điệu bộ của anh giống như lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, nếu không phải sợ ba mẹ vợ không hài lòng thì là sợ bà xã nhà anh không vừa ý, chỉ hận không thể đem hết tim gan ruột phổi ra mà chứng minh quyết tâm của bản thân!
Vân lão gia và Vân phu nhân đưa mắt nhìn nhau, thôi thì coi như nể mặt ái nữ thì hai ông bà sẽ tha cho anh một lần!
Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện thì Doãn Tư Thần lại dặn dò đầu bếp trong nhà chuẩn bị đồ ăn rồi mới nói trợ lý đi đón Cố Hề Hề từ công ty về thẳng đây.
Cố Hề Hề định sẽ đến sân bay đón ba mẹ của cô, ai ngờ còn chưa ra khỏi công ty thì nhận được tin hai người họ đã đến, hơn nữa đã về biệt thự riêng rồi!? Vậy nên Cố Hề Hề cứ nghệt mặt ra, bước lên xe để tài xế và trợ lý đưa cô đến căn biệt thự của vợ chồng Vân lão gia.
Cố Hề Hề tiến vào biệt thự, nhìn mọi thứ xung quanh đã trang bày ổn thoả, nhìn bộ dáng Doãn chủ tịch bình thường cao ngạo mà bây giờ lại mang vẻ mặt nịnh nọt ngoan hiền thì cô thật sự cạn lời. Phải một lúc thật lâu sau đó cô mới mở miệng hỏi: “Ba mẹ, sao hai người đến đây mà không báo với con một tiếng?”
Vân lão gia thở dài: “Ba cũng muốn nói, nhưng làm gì có thời gian?”
Đúng vậy, vừa đáp máy bay, di động của ông còn chưa kịp mở máy thì cả hai vợ chồng ông đã bị Doãn Tư Thần nhiệt tình lôi kéo lên xe đưa đón về biệt thự, hai ông bà cứ xoay vòng vòng theo anh đến chóng cả mặt.
Vẻ mặt Doãn Tư Thần như muốn kể công trạng, anh kéo tay Cố Hề Hề ngồi xuống bàn ăn, vui vẻ cười nói: “Ba mẹ vất vả đến thành phố N một chuyến, đương nhiên con phải chăm sóc ba mẹ thật tốt rồi!”
Ba mẹ…?
Ba mẹ ở đâu sẵn cho anh gọi vậy?
Cố Hề Hề: “…”
Vân lão gia: “…”
Vân phu nhân: “…”
Đã nói là xuống máy bay thì phải giáo huấn anh mà?
Đã nói là lần này nhất định phải cho anh đẹp mặt mà?
Đã nói là tuyệt đối không để anh bắt cóc ái nữ của ông bà một cách dễ dàng vậy mà?
Nhưng Vân lão gia và Vân phu nhân chưa kịp giảng đạo thì hai vị thần trợ công tí hon đã bay đến!
“Bà ngoại! Ông ngoại!” Từ ngoài cửa, bóng dáng bụ bẫm của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhảy phốc lao tới, sà vào lòng của Vân lão gia và Vân phu nhân.
Edited by Tiểu Vũ
Beta by Airy