Chương 420: Quyết định trở về
Anh đây là muốn gì chứ?
Buộc cô phải thừa nhận mình là Cố Hề Hề?
Cố Hề Hề, Cố Hề Hề, lại là cái tên này…!
Rốt cuộc thì cái tên này ẩn chứa bao nhiêu bí mật?
Khiến cho nhiều người tựa như muốn mở miệng nói ra với cô, nhưng lại thôi?
Hề Hề theo phản xạ liền rút tay về, ngón tay không ngừng run rẩy, hình ảnh này khiến khoé mắt Doãn Tư Thần thâm trầm, anh biết nội tâm của cô đang tự giao chiến kịch liệt… Thừa nhận hay phủ nhận?
Nếu cô thừa nhận, vậy thì cô sẽ phải chịu trách hết tất thảy mọi việc liên quan đến Cố Hề Hề, có thể là tốt, cũng có thể không, nhưng cô liệu có chấp nhận được hết mọi việc trong quá khứ không?
Nếu cô một mực cự tuyệt và phủ nhận, vậy thì có phải cô và hai con trai sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách ở bên bờ đại dương, cả đời sẽ không thể gặp nhau nữa? Đó là con trai của cô, là con do cô dứt ruột đẻ ra…
Cô có thể chịu được sự chia lìa này?
Không! Không được, cô không thể chấp nhận được kết cuộc này!
Doãn Tư Thần không nói gì, anh sẽ kiên nhẫn cho Hề Hề đủ thời gian để suy xét, nhưng không phải quá nhiều thời gian, bởi vì chần chừ càng lâu thì con người ta càng mất đi dũng khí.
Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bàn tay run run nắm chặt lại, cố gắng bình tĩnh và mở miệng nói: “Thật xin lỗi, hiện tại tôi không thể thừa nhận mình là Cố Hề Hề. Nhưng xin hãy nói cho tôi biết anh mang bọn nhỏ về nơi nào, Trung Quốc lớn như vậy, thật sự tôi không biết có thể đi đâu kiếm được mọi người.”
Khoé mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh sáng trong mắt hơi loé lên.
Rốt cuộc cô đã chấp nhận thoả hiệp, bằng lòng trở về Trung Quốc?
Doãn Tư Thần biết, Hề Hề đã bị bức bách đến đường cùng, không thể chịu thêm áp lực nào nữa, thật đáng tiếc, mọi thứ chỉ cần thêm một bước tiến mấu chốt cuối cùng nữa mà thôi… Cô quả nhiên không thay đổi!
Mặc cho bản thân đã mất đi toàn bộ ký ức, nhưng cô vẫn là một người cẩn trọng trên từng bước đi, không bao giờ dễ dàng ra bất kỳ quyết định hay hứa hẹn nào. Căn nguyên đều vì thời thơ ấu của cô quá đau thương u ám, vậy nên theo bản năng của tiềm thức, cô luôn tạo ra bức tường tự bảo vệ chính mình.
Thanh âm Doãn Tư Thần hơi trầm đi một chút, mang theo vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ: “Chúng tôi ở thành phố N, em chỉ cần đến đó hỏi thăm về Doãn gia thì sẽ biết chúng tôi ở đâu.”
Nói xong, Doãn Tư Thần không có bất luận thái độ lưu luyến gì, lập tức xoay người rời khỏi. Nhóm trợ lý theo sau cùng hướng về Hề Hề cúi người hành lễ, rồi vội vàng theo sau Doãn Tư Thần.
Hề Hề đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh cao lớn của Doãn Tư Thần từ từ khuất khỏi tầm mắt cô, cô suy sụp ngồi phịch xuống ghế sofa, im lặng thật lâu không nói gì.
Ba mẹ, con xin lỗi! Con không thể thực hiện được lời hứa…
Con thật sự không yên lòng về hai con trai của mình, một đứa bị bệnh nặng, một đứa đang bị thương…
Về sau con sẽ gặp ba mẹ để thỉnh tội, xin tha lỗi cho con, là một người mẹ thì con không thể ngồi yên mặc kệ hai đứa bé được. Dù phải trả giá như thế nào thì con cũng phải bảo vệ con trai của mình bình an vô sự.
Ánh mắt Hề Hề tức khắc sáng lên, dứt khoát kiên quyết đứng lên bước ra ngoài.
Cô lấy di động gọi đến một số lưu sẵn trong danh bạ: “Alô, làm phiền đặt gấp giúp tôi vé máy bay, tôi cần một chuyến bay thẳng đến Trung Quốc.”
Hề Hề vừa nhận được vé máy bay điện tử qua tin nhắn điện thoại, chưa đến mười phút sau thì tin tức này đã lan truyền đến nhiều người, mỗi đối tượng đều có phản ứng khác nhau.
Ở nơi nào đó, Doãn Tư Thần nhìn hai con trai của anh, khoé miệng hơi hơi mỉm cười: “Được rồi, giờ thì chúng ta có thể yên tâm trở về.”
Đôi mắt to tròn của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhìn Doãn Tư Thần tràn ngập vẻ chờ mong.
“Mommy của hai con đã đặt vé máy bay về Trung Quốc. Tin chắc cả nhà chúng ta sẽ gặp nhau khi về nước.” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười: “Hai con trai ngoan, làm tốt lắm!”
Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu nghe được tin này thì vui vẻ reo lên, hai cậu nhóc hưng phấn tung tăng nhảy nhót tại chỗ. Rốt cuộc mommy đã chịu về nhà rồi!
Lúc này ở Châu Úc, Mặc Tử Hân nhận được tin Hề Hề chuẩn bị về nước. Thoạt đầu là sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì đôi mắt màu lam đã nặng nề âu lo, anh đương nhiên sẽ không thể tự tin rằng Hề Hề trở về là vì đồng ý lấy anh. Bởi vì suốt ba năm qua, Hề Hề luôn cự tuyệt lời cầu hôn của anh, không thể có chuyện chỉ mấy ngày ngắn ngủi lại đột nhiên thay đổi chủ ý nhận lời làm vợ anh!
Vậy thì chỉ còn một khả năng, chính là trở về phục hưng Vân gia!
Doãn Tư Thần đã ra tay? Xem ra Doãn Tư Thần đã thừa nước đục thả câu!
Bất quá thì hươu chết về tay ai còn chưa biết!
Mặc Tử Hân quay sang nói với trợ lý: “Nhanh chóng xử lý hết mọi việc ở đây, đặt vé máy bay gấp, trở về Trung Quốc!”
Ở Italy xa xôi, Mộc Nhược Na nhận được tin Hề Hề thật sự quyết định trở về, cô chung quy vẫn không nhịn được mà đặt vé trở về nước ngay.
Thượng Kha luôn theo sát hành tung của Mộc Nhược Na, dĩ nhiên không thể không biết việc cô đặt vé về Trung Quốc, anh không chần chừ một phút nào, lập tức đặt ngay một vé tức tốc trở về.
Bởi vì Hề Hề lựa chọn trở về, mà tất thảy mọi người đang lưu lạc khắp nơi tứ phương tám hướng, đều không hẹn mà cùng nhau trở lại đại lục, tựa như những đứa con xa nhà bao lâu đều phải có ngày quay lại quê hương.
Một nhóm người ở trong giới thượng lưu tại Trung Quốc cũng bí mật dò la được tin này, kết quả là có không ít nhận định trái chiều. Tất nhiên phần lớn trong số họ không đủ tư cách biết đến thân phận của Hề Hề, cho nên hãy còn mơ tưởng đến Doãn Tư Thần.
Quả là một đám người hồn nhiên đến ngu ngốc, nữ chủ nhân thật sự đã sắp trở về!
…
Hề Hề không có nhiều thời gian chuẩn bị hành lý, cô chỉ mang theo một ít đồ để vào vali nhỏ kéo ra cửa chuẩn bị lên đường.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, thời điểm mở cửa ra thì Hề Hề thấy một người trợ lý ăn mặc âu phục tươm tất, cung kính cúi chào: “Hề Hề tiểu thư, đây là thiệp mời tiểu thiếu gia dặn dò tôi gửi cho cô.”
Thiệp mời?
Hề Hề nhận lấy, mở tấm thiệp ra mà vẻ mặt không giấu được sự nôn nóng.
Thiệp mời dự tiệc mừng đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân, còn là hai tấm thiệp!
Nhớ tới Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, ánh mắt Hề Hề trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nói với bọn nhỏ, tôi nhận thiệp mời này, cảm ơn hai đứa.” Hề Hề mỉm cười gật gật đầu với đối phương: “Còn nữa, hãy nói với bọn nhỏ, tôi rất yêu chúng.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời.” Trợ lý cúi chào hành lễ, sau đó xoay người rời khỏi.
Hề Hề nhìn tấm thiệp trong tay mà hốc mắt đỏ ửng lên, cô hít một hơi thật sâu cố kiềm nén nước mắt, sau đó nhanh chóng kéo vali ra khỏi nhà, đến thẳng sân bay.
Chỉ chớp mắt một cái, mọi thủ tục đã xong xuôi, máy bay đã khởi hành. Hề Hề ngồi yên vị trên máy bay, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, giai đoạn khi máy bay cất cánh khiến cơ thể cô cảm nhận một vài cú sốc nhỏ và sự thay đổi áp lực làm thân thể hơi khó chịu, nhưng tất cả đều chẳng là gì với cảm giác bức thiết tận đáy lòng lúc này.
Trung Quốc, tôi đang trở về…
Quá khứ của tôi, ký ức của tôi, nơi tôi đã từng thuộc về!
…
Ở góc nào đó của thành phố N, một bóng dáng vội vã vừa vào cửa đã kêu lên: “Cô ấy sắp trở về! Rốt cuộc cô ấy đã sắp trở về!”
Mã Anh Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh trai của mình: “Anh hai, trở về gì chứ?”
Doãn Tư Dược vừa khóc vừa cười, vọt đến ôm chặt Mã Anh Anh vào lòng, lẩm bẩm nói: “Cô ấy đã trở lại, thật sự quay lại!”
Mã Anh Anh bị ôm mà ngây ngốc mờ mịt, không nhúc nhích.
Ba năm, suốt ba năm! Mã Anh Anh đã chứng kiến anh trai của mình thay đổi thành một người hoàn toàn khác, làm việc như điên để cật lực khống chế toàn bộ chi nhánh Đằng Hạo. Mã Anh Anh luôn không hiểu vì lý do gì mà Doãn Tư Dược lại liều mạng như vậy, cả hành động khó hiểu hiện tại cũng vậy!?
“Anh hai, anh sao vậy? Có phải công ty có chuyện gì?” Mã Anh Anh cẩn thận dò hỏi: “Hay là mẹ lại làm phiền anh?”
Doãn Tư Dược chậm rãi buông lỏng Mã Anh Anh ra, chậm rãi lắc đầu, gương mặt anh tuấn vẫn còn vương nước mắt.
“Không có gì, anh không sao!” Doãn Tư Dược xoay người lảo đảo rời khỏi, chạy ra khỏi cổng liền nhảy lên chiếc xe thể thao, nhấn ga rời đi.
Mã Anh Anh nghi hoặc nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Dược, không thể hiểu được anh trai của mình bị làm sao.
Cùng lúc đó, người của Tưởng gia cũng biết tin Hề Hề sắp về nước.
Tưởng Dật Hải đang ở trong nhà kính tỉa hoa lan, thời điểm nghe được tin này thì ngón tay khẽ run lên, con dao nhỏ lập tức cắt phạm vào tay, nhưng anh lại không hề phát hiện.
Cô ấy, cuối cùng đã trở lại?
Ba năm…! Anh đã yên lặng chờ đợi ba năm!
Anh luôn biết cô ở đâu, biết cô đang làm gì, nhưng trước nay đều không dám đi tìm cô, không dám đứng trước mặt cô nói một câu xin lỗi, bởi vì anh sợ! Anh sợ khi đối diện cô thì sẽ không kiềm chế được!
Bởi vì Hề Hề lúc này không chỉ đơn thuần là Cố Hề Hề, mà chính là sự hợp nhất giữa khí chất của Vân Nặc và Cố Hề Hề, anh sợ bản thân mình sẽ không khống chế được tình cảm… Ba năm trước đây là Tưởng gia có lỗi với cô, hiện tại anh không thể ích kỷ mang đến bất kỳ tổn thương nào cho cô!
“Thiếu gia, tay của cậu!?” Quản gia ở bên cạnh hốt hoảng: “Người đâu, mang hộp thuốc lại đây mau lên!”
Gương mặt tuấn dật của Tưởng Dật Hải dường như không có chút phản ứng nào với lời của quản gia, chỉ nhàn nhạt lẩm bẩm: “Lần này trở về, liệu mọi chuyện có thể quay lại như xưa?”
Trong khi mọi người đang rối rắm đủ suy nghĩ, chuyến bay của Hề Hề đã hạ cánh tại lãnh thổ Trung Quốc, ở sân bay chính của thành phố S. Thời điểm chuyến bay dần dần hạ độ cao chuẩn bị đáp, thì Hề Hề cảm nhận được một tiếng gọi sâu thẳm trong đáy lòng đang kêu gào… tựa như bản thân cô vốn thuộc về nơi này!
Hoàn tất các thủ tục hải quan cho việc nhập cảnh, Hề Hề chậm rãi kéo vali bước đi, bỗng dưng có người vội vã vô tình va chạm vào vai cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Đối phương là nữ, luôn miệng xin lỗi.
“Không sao.” Hề Hề mỉm cười trả lời.
Người phụ nữ kia lỡ đãng nhấc đầu, lúc ánh mắt cô ta nhìn thấy gương mặt của Hề Hề, đột nhiên gắt gắt nhìn chằm chằm, cả thân thể run rẩy vì sợ hãi, lắp bắp nói: “Cô… cô…!”
Một giây sau thì mặc kệ cả đống hành lý còn đang ở trên đất, đối phương liền hét lên một tiếng rồi quay đầu lật đật bỏ chạy, giữa đường còn té lăn trên mặt đất.
Hề Hề đưa tay sờ lên mặt mình, không lẽ cô xấu xí đến mức làm cho người ta nhìn thấy là sợ hãi sao? Cô muốn gọi người phụ nữ đó quay lại nhưng đối phương chạy quá nhanh, thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng.
“Thật là một người kỳ quái.” Hề Hề vô ngữ lắc đầu, cô lấy điện thoại báo cho nhân viên của quầy thất lạc hành lý ở sân bay để họ xử lý đống đồ của đối phương.
Còn người phụ nữ kia chạy như điên thật nhanh, vừa chạy vừa kêu lên kinh hãi: “Cô ta đã trở lại, thật sự đã trở lại!”
Edited by Airy
Beta by Airy