Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 406: Chap-406




Chương 406: Tiểu thư Clarence

Không lâu sau bữa cơm trưa thì quả nhiên đã có người mang lễ phục đến cho Hề Hề tuỳ ý lựa chọn. Ướm thử từng bộ thì đáy lòng Hề Hề càng thêm nghi hoặc, vì cái gì mà cả hai lần nhận lễ phục đều vừa vặn đến như vậy…?

Các bộ lễ phục dạ hội này đều là đặt may thủ công, hoàn toàn không giống kích thước thông thường, hơn nữa không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn ngủi có thể hoàn thành được, mà từng đường kim mũi chỉ đều rất chi tiết, chứng tỏ các nhà thiết kế đã phải mất rất nhiều thời gian.

Chỉ là sự trùng hợp thôi sao?

Các người hầu trong lâu đài giúp Hề Hề mặc thử tuần tự các bộ lễ phục, một lúc sau mới chọn được bộ ưng ý. Trong lúc chuyên gia thẩm mỹ đang trang điểm cho Hề Hề thì Tiểu A gõ cửa tiến vào.

“Tổ trưởng, yến tiệc đêm nay sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, thân là nữ chủ nhân thì cô cần phải có mặt đứng cạnh chủ tịch để nghênh đón khách quý. Các lễ phục đều được đặt may theo cặp, không biết tổ trưởng đã chọn xong lễ phục chưa, để tôi thông báo cho chủ tịch mặc lễ phục tương ứng.”

Hề Hề gật gật đầu nói: “Đã chọn được rồi. À khoan đã, cậu nói lễ phục của tôi và anh ấy là một cặp, nhưng sao mọi người biết số đo của tôi?”

Tiểu A ứng phó cực kỳ trôi chảy, nói dối mà mặt rất tỉnh: “Chúng tôi lấy số đo từ công ty cũ của cô, trước kia đồng phục của cô đều là công ty may theo dáng người của từng nhân viên, cho nên họ có số đo của cô cũng không phải chuyện gì lạ.”

Hề Hề nghẹn họng, tuy câu giải thích này rất hợp lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì không đúng…

“Nếu tổ trưởng không còn gì căn dặn, tôi sẽ đi bẩm báo với chủ tịch.” Tiểu A vui vẻ nói: “Chủ tịch nhất định rất thích hình ảnh của cô đêm nay.”

“Hở?” Hề Hề mờ mịt, chưa hiểu rõ ý tứ của Tiểu A, vì cái gì mà Doãn Tư Thần sẽ thích hình ảnh của cô đêm nay? Lễ phục và cách trang điểm này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?

Sau khi trang điểm xong, cô đứng dậy bước vào phòng trong thay lễ phục, đây là một bộ váy dài phết đất ôm trọn lấy vóc dáng, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ. Nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cô thấy hình ảnh này quen quen, nhưng nghĩ mãi lại không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.

Thời gian không còn sớm, các người hầu liền dẫn Hề Hề đến cửa chính của sảnh lớn trong lâu đài.

Hề Hề bước đi chậm rãi, dưới chân cô là ánh nắng chiều hoàng hôn, phần vai trần mảnh mai cùng xương quai xanh quyến rũ, tựa như một bức tranh an tĩnh tươi đẹp.

Doãn Tư Thần đang đứng tại cửa lớn, lễ phục anh bận hôm nay là một cặp với lễ phục của Hề Hề. Khoảnh khắc nhìn thấy cô thì ánh mắt anh trở nên nhu hoà dịu dàng, cầm lòng không đặng mà buột miệng thốt lên: “Hề Hề, rốt cuộc em đã tới.”

Hề Hề, vợ của anh, tình yêu của anh…!

Đây là bộ váy mà em đã mặc trong lễ cưới của chúng ta ba năm trước.

Anh luôn trân quý giữ gìn suốt ba năm qua…

Hôm nay, cuối cùng đã có thể nhìn thấy em mặc chiếc váy này một lần nữa!

Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, thời điểm anh gọi tên cô đã khiến trái tim nhỏ bé nhộn nhạo không yên. Thanh âm người đàn ông này luôn trầm ấm mị hoặc, một tên gọi bình thường nếu phát ra từ miệng anh lại trở nên ý nhị ấm áp. Giọng nói đã vậy, còn phối hợp cùng ánh mắt ôn nhu sủng nịch kia… thật đủ để khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cam tâm tình nguyện chết ở trong lòng anh!

Nhưng mặc cho đáy lòng rung động kịch liệt, Hề Hề vẫn cảm giác chua xót… rõ ràng sự dịu dàng đó hoàn toàn không thuộc về cô! Anh là đang nhìn cô để tưởng nhớ một người phụ nữ khác! Đó là ai? Là vợ trước của anh sao?

Đúng rồi, hình như từng nghe nói vợ trước của Doãn chủ tịch tập đoàn Doãn thị và cô có cùng tên, không lẽ vì vậy anh lại nhìn cô để tưởng nhớ người đó!?

Hề Hề nhanh chóng rũ mắt xuống, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô đột nhiên ghen ghét với một người!

Doãn Tư Thần lịch lãm vươn tay đến đón Hề Hề, cô do dự một chút, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh. Lòng bàn tay tinh xảo nóng ấm, lại to lớn khiến người khác cảm thấy được che chở… nhưng không phải thuộc về cô!

Hàng mi dài của Hề Hề thoáng run rẩy, nháy mắt trấn tĩnh, thời điểm ngước mắt nhìn lên thì cô đã khống chế được cảm xúc trên gương mặt mình.

“Đêm nay em đẹp lắm.” Khoé mắt hẹp dài liễm diễm nhu tình nhìn ngắm Hề Hề, không kém phần nghiêm túc: “Vẫn xinh đẹp như mọi khi.”

“Cảm ơn.” Hề Hề nở một nụ cười máy móc, cật lực áp chế dao động tận đáy lòng.

Anh cũng chỉ khen ngợi xã giao thôi mà, không phải sao?

Đây là nghi thức thông thường của quý tộc, sao cô phải rung động?

Đôi mắt hẹp dài nheo lại, nghiền ngẫm, nhưng không tỏ thái độ gì khác. Hiện tại chưa phải thời cơ chín mùi, chuột đồng nhỏ của anh chưa có dũng khí đối mặt với lòng mình. Nhưng không sao, anh có đủ kiên nhẫn chờ đợi cô!

Doãn Tư Thần nắm chặt tay Hề Hề, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay anh không ngừng trêu chọc linh hồn nhỏ bé của cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ… Cô sợ mình không kiềm chế được nên sợ hãi muốn rút tay ra, nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào thì vẫn không thoát khỏi tay anh.

“Đừng rộn, khách khứa sắp tới rồi.” Doãn Tư Thần nhận ra sự phản kháng của cô, lập tức nhẹ nhàng lên tiếng. Thanh âm mềm mại ôn nhu này không giống lời của ông chủ nói với nhân viên, ngược lại nghe như một người chồng dỗ dành cô vợ đang giận dỗi.

Thân thể Hề Hề khẽ run lên, cô nhanh chóng quay mặt đi tránh né, cũng không có giãy giụa nữa, chính lúc này đây cô cảm nhận được tâm mình rối bời, trái tim thật sự đã bị trầm luân. Thôi thì thêm một lần này nữa thôi, cô sẽ để cho mình phóng túng một chút… bởi lẽ tâm của cô không thể bình tĩnh nổi trước những lời dịu dàng của anh.

Doãn Tư Thần nghiêng nghiêng mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh, khoé miệng nhếch lên ý cười nhộn nhạo. Tốt lắm, chuột đồng nhỏ bắt đầu sập bẫy rồi!

Hai người đứng ở cửa không bao lâu thì các vị khách lần lượt kéo tới. Doãn Tư Thần giới thiệu từng người cho Hề Hề, đồng thời cũng trịnh trọng giới thiệu cô với đối phương.

Khách được mời đến đây hôm nay không nhiều lắm, chỉ tầm mười mấy người, nhưng đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở Vương Quốc Anh. Nhiều người trong số đó còn là những tay tài phiệt nắm quyền khống chế nền kinh tế đa quốc gia, thời điểm những vị khách này nhìn thấy dung mạo của Hề Hề, tức khắc đều hiểu lý do vì sao Doãn Tư Thần lại chọn nơi này để tổ chức tiệc chiêu đãi.

Dư luận bên ngoài có lẽ sẽ không nhớ vợ trước của Doãn Tư Thần trông như thế nào, nhưng những vị khách đến đây tối hôm nay thì khác! Khoan nói đến chuyện ba năm trước đây Doãn Tư Thần ở trước mặt họ luôn một câu đầu nhắc đến Hề Hề, câu thứ hai vẫn là Hề Hề, gần như khi nói chuyện với họ thì không câu nào anh không nhắc đến tên vợ của mình. Ngay cả khi họ không biết anh từng kết hôn, thì mạng lưới tình báo cũng dư sức đào bới mọi tin tức về cuộc hôn nhân ba năm trước.

Hiện tại thấy Doãn Tư Thần tay trong tay với người vợ trước, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, tức thì có rất nhiều người ý vị thâm trường tiến đến vỗ vỗ bả vai của anh, đều động viên một câu: “Ngãi Doãn, cố lên!”

Theo đuổi vợ trước quả là nhiệm vụ khó khăn nha!

Bất quá những người này sau khi hiểu tường tận mọi chuyện, còn khéo léo dẫn chuyện: “Nghe nói anh còn mời tiểu thư Clarence?”

Doãn Tư Thần mỉm cười gật gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu tôi chưa gặp tiểu thư Clarence.”

Vẫn nụ cười nhã nhặn tôn quý, điềm đạm vô hại, nhưng khi nghe đến cái tên này thì ngón tay Hề Hề đột nhiên run rẩy, cả thần kinh căng thẳng. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết một điều, tiểu thư Clarence này tuyệt đối không bình thường!

Quả nhiên tầm sáu giờ, một chiếc xe sang trọng của dòng siêu xe Lotus đã dừng lại trước cổng lâu đài. Một bóng dáng cao gầy mỹ miều bước ra, nhanh như chớp đã vọt đến cửa lớn chủ động ôm chầm lấy Doãn Tư Thần: “Ngài Doãn, em rất nhớ ngài đó!”

Hề Hề hoàn toàn bị đối phương làm lơ!

Doãn Tư Thần đứng yên, không từ chối cũng không đáp lại, ánh mắt khẽ nhìn về hướng Hề Hề tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Để tôi giới thiệu hai người một chút. Vị này chính là tiểu thư Clarence, người thừa kế thứ ba của gia tộc Clarence. Gia tộc Clarence chủ yếu kinh doanh và phát triển trong ngành kiến trúc xây dựng.” Doãn Tư Thần một thân lịch lãm hướng về phía Hề Hề nói.

Hề Hề liền mỉm cười, đưa tay về phía trước: “Xin chào tiểu thư Clarence, hoan nghênh cô đại giá quang lâm.”

“Vị này chính Hề Hề tiểu thư, là trợ lý đặc biệt kiêm phiên dịch viên của tôi.” Doãn Tư Thần tiếp tục giới thiệu Hề Hề: “Đồng thời cô ấy là bạn gái của tôi đêm nay, nữ chủ nhân của lâu đài này.”

Trái ngược với thiện ý của Hề Hề, vị tiểu thư Clarence này cực kỳ ngạo mạn, cô ta nhíu mày nói: “Thì ra là một phụ nữ phương Đông! Ngài Doãn, ngài là quý tộc của Vương Quốc Anh, sao lại để một phụ nữ da vàng ở bên cạnh?”

Doãn Tư Thần nở nụ cười máy móc: “Tiểu thư Clarence hình như đã quên tôi là người Trung Quốc?”

“Nhưng ngài và cô ta không giống nhau~!” Tiểu thư Clarence tức khắc lên giọng nũng nịu: “Ngài là do chính nữ hoàng Anh phong tước quý tộc, huống hồ căn cơ của Doãn gia không phải ở Trung Quốc cơ mà! Sao ngài có thể hạ mình đánh đồng bản thân với người phụ nữ thấp kém này?”

Hề Hề cảm thấy xấu hổ, muốn rút tay về, chỉ là cô vừa khẽ động đậy thì Doãn Tư Thần càng nắm chặt tay cô hơn.

“Tiểu thư Clarence, tôi mang họ Doãn, dù ở bên ngoài có được thân phận hiển hách ra sao thì tôi vẫn là người Trung Quốc, sự thật này vĩnh viễn không thể thay đổi! Các vị khách đều đã đến đông đủ, xin mời vào trong!” Doãn Tư Thần mỉm cười nhẹ nhàng đối đáp.

Clarence hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hề Hề một cái, sau đó mới lộp cộp sải bước trên đôi giày cao gót bước vào sảnh.

Tuy nhiên sực nhớ ra mình phải tuyên thệ chủ quyền, Clarence lập tức xoay người níu tay Doãn Tư Thần, làm bộ dáng thân mật: “Ngài Doãn này, nghe nói ngài đã mang chiếc Aston Martin One-77 của mình đến Châu Âu đúng không? Nó ở đâu rồi? Lần này ngài có thể tặng cho em không? Đổi lại, em sẽ tặng cho ngài chiếc xe mới nhất của dòng xe Aston Martin, được không~?”

Ngón tay Hề Hề lần nữa cứng đờ… Aston Martin One-77?

Vậy ra chiếc xe đó là muốn tặng cho cô tiểu thư Clarence này?

Thế thì vì cái gì anh còn tặng cho cô?

“Aston Martin có rất nhiều dòng xe, vì sao tiểu thư Clarence lại thích dòng One-77?” Doãn Tư Thần không né tránh việc Clarence bám sát anh, thanh âm mang vẻ suy ngẫm chậm rãi lên tiếng: “Chiếc xe này cơ bản vẫn chưa được sử dụng, từ lúc mua đến giờ tôi luôn để ở trong bộ sưu tập xe của mình.”

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.