Chương 384: Ai nói tiếng Pháp của tôi không tốt?
Nơi làm việc của Hề Hề gần ngay quảng trường đông đúc, chỉ tuỳ ý dừng xe là có thể tìm được một quán cà phê thoải mái rồi. Cô lấy chìa khoá xe ra đưa lại cho Doãn Tư Thần, nhưng anh lại không nhận.
“Xe này đã cho em rồi.” Doãn Tư Thần thản nhiên nói những lời nhẹ nhàng quá đỗi, sau đó ung dung bước xuống xe.
Gương mặt Hề Hề mờ mịt khó hiểu, một chiếc siêu xe đẳng cấp như vậy nói cho là cho?
Có cần phải hào phóng vậy không? Rốt cuộc tập đoàn Doãn thị có bao nhiêu tiền chứ?
Giá trị xe này không phải nhỏ, nói một câu tặng là giây tiếp theo đã đưa cho người ta? Mà hôm nay lại là ngày đầu tiên gặp nhau nữa?
Hề Hề vẫn ngồi ở vị trí ghế lái, nét mặt suy tư khó hiểu, đột nhiên cửa xe bị mở ra, bàn tay thon dài đã xuất hiện trước mặt cô. Tầm mắt cô ngẩn ngơ dừng ở ngón tay của đối phương, đây đúng là một bàn tay đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy, từng ngón tay rắn chắc hoàn mỹ, lòng bàn tay hồng hào mang lại cảm giác ấm áp.
Con người ta có sở thích nhìn ngắm cái đẹp, dĩ nhiên Hề Hề cũng không ngoại lệ.
Ngây ngốc nhìn lòng bàn tay đối phương, Hề Hề theo bản năng tự nhiên liền đặt tay cô vào tay anh, đến khi anh nhẹ nhàng nắm lấy thì cô mới nhận ra mình vừa làm gì…
Ôi trời…
Đáy lòng Hề Hề ảo não thầm rên một tiếng!
Cô trước kia đâu có dại trai đến vậy, sao đối với người đàn ông này lại không có một chút sức lực nào để kháng cự? Ánh mắt cô hơi hoảng loạn, không dám ngước nhìn anh, chỉ xoay người muốn xuống xe.
“Dây an toàn.” Doãn Tư Thần nhướng mày, anh hiển nhiên nhận ra sự bối rối của cô. Chuột đồng nhỏ của anh vẫn vậy, nếu không phải quên thắt dây an toàn, thì sau đó sẽ là quên tháo dây an toàn.
“Hả?” Hề Hề ngớ ra, chưa định thần được anh đang nói gì.
Giây tiếp theo thì Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cúi xuống, gương mặt tuấn mỹ hạ gần xuống thân thể của Hề Hề, khiến cô cảm thấy mình như bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp này.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng… thậm chí đến hơi thở của anh thì cô cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng, một mùi hương nam tính trầm ấm bao quanh khiến đáy lòng cô kinh hoàng!
Hai bên mang tai bất giác đỏ lên!
Anh ấy… anh ấy muốn làm gì vậy chứ?
Ở đây nhiều người như vậy…
Ah… không phải, không phải ý tứ này… vấn đề không phải là nhiều người hay ít người, mà là…
Trong khi linh hồn cô còn đang giãy giụa thì ‘tách’ một tiếng, dây an toàn buộc trên người cô đã được cởi ra. Doãn Tư Thần nhìn cô bằng một ánh mắt nghi hoặc, đôi mắt liễm diễm mang theo nhu tình, còn có chút gì đó… nghiền ngẫm.
Hề Hề lúc này mới phản ứng lại, thì ra là anh đang giúp cô tháo dây an toàn.
Trời ạ, khi nãy cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy!
Ahhh, thật là xấu hổ chết người…
Hề Hề thật chỉ muốn che mặt lại, cố gắng làm ra vẻ như không xảy ra chuyện gì.
Khoé mắt hẹp dài mang theo ý cười thâm thuý, anh nhẹ nhàng nắm tay Hề Hề và kéo cô ra khỏi xe: “Không sao, xe này đã cho em thì không cần lưu luyến không rời vậy đâu.”
Hề Hề hoảng loạn, ấp úng nói: “Tôi không phải…”
Lời chưa kịp nói xong thì cô đã bị ánh mắt tà mị của đối phương nhìn đến tê dại, hận không thể tự cắn lưỡi mình.
Ôi sao lại như thế này?
Tại sao ở trước mặt người đàn ông này thì cô lại trở nên vụng về lúng túng?
Cô rõ ràng là một cô gái hoạt bát thông minh… đúng là tà môn, gặp quỷ đi mà!
Hề Hề không dám nói gì nữa, bằng không thì chắc cô sẽ tự làm xấu mặt mình, đây đúng là lần đầu tiên trong đời cô bị mất mặt thế này.
Hai người bước vào quán cà phê, tuy chỉ là một quán nhỏ nhưng trang trí và bày biện cổ điển, nhìn rất đẹp mắt, lúc này ở bên trong quán cũng không có nhiều khách.
Nhân viên phục vụ khéo léo chọn cho hai người một bàn nhỏ gần cửa sổ, Hề Hề dùng tiếng Pháp gọi một ly cà phê, Doãn Tư Thần thuận miệng nói: “Cho tôi một ly giống cô ấy.”
[sử dụng tiếng Pháp]
Khẩu ngữ và âm giọng của Doãn Tư Thần đúng chuẩn, thể hiện trình độ tiếng Pháp của anh không tệ, Hề Hề liền ngạc nhiên hỏi: “Anh biết tiếng Pháp?”
“Tôi có nói mình không biết tiếng Pháp sao?” Doãn Tư Thần cười khẽ: “Ai nói tiếng Pháp của tôi không tốt?”
Hề Hề há hốc miệng kinh ngạc.
Tiếng Pháp chuẩn và tinh thông như vậy, mà còn cần phiên dịch viên sao!?
Thật là… người có tiền đúng là hay làm chuyện khó hiểu nha!
Vài phút sau thì cà phê đã được đem ra, Doãn Tư Thần chỉ nhìn thoáng qua, không hề động đến.
Hề Hề nhẹ nhàng cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, trong lòng suy nghĩ xem nên kiếm đề tài gì để trò chuyện. Đối phương là một quý ông thượng lưu mà lại một hai phải mời cô đi uống cà phê, đến đây lại không uống, vậy là ý tứ gì?
Muốn nói chuyện với cô? Cô chỉ là một nhân viên phiên dịch bình thường, công ty cũng không phải công ty lớn, có gì để nói chứ?
Ngay lúc Hề Hề căng não suy nghĩ thì Doãn Tư Thần một tay chống cằm, tay còn lại lấy thìa nhỏ khuấy tách cà phê, ung dung nói: “Ở Châu Phi tôi có một đồn điền cà phê.”
“Hở?” Hề Hề ngẩn ra, đề tài về cà phê tới quá đột ngột rồi.
“Nếu em thích uống cà phê thì cứ nói với trợ lý của tôi, bất cứ lúc nào thì họ cũng có thể đem đến cho em những hạt cà phê chất lượng được gieo trồng ở Châu Phi.” Doãn Tư Thần phong thái ưu nhã, điềm đạm: “Tôi không dám nói cà phê của mình là ngon nhất thế giới, nhưng chắc chắn hương vị không tệ.”
Hề Hề lúc này mới hiểu ý tứ đối phương, hơi ngượng ngùng nói: “À thật ra không cần phiền vậy đâu, vì tôi rất ít khi uống cà phê.”
“Tôi biết, em thích nhất là uống trà.” Doãn Tư Thần rũ mắt, phảng phất như đang nhớ đến điều gì, khoé mắt hơi nhíu lại, từ trong đáy mắt có thể thấy được sự dịu dàng quen thuộc.
Hề Hề lại hơi sửng sốt: “Sao anh biết tôi thích uống trà?”
“Vân gia có tam bảo, chính là thư, dược và trà. Thân là Vân gia nhị tiểu thư thì sao lại không am hiểu và yêu thích trà chứ?” Doãn Tư Thần cười nhạt, nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào đối phương.
“Anh điều tra tôi sao?” Nét mắt Hề Hề hơi biến sắc: “Từ ba năm trước thì Vân gia đã rút khỏi Trung Quốc hoàn toàn, ngài Doãn đây làm sao có thể biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy?”
“Là bởi vì em.” Doãn Tư Thần trả lời như thể đương nhiên.
“Đây là có ý tứ gì?” Sắc mặt Hề Hề lại lần nữa thay đổi.
“Vân gia đã thoái lui ba năm nay, liệu có cân nhắc đến việc trở lại Trung Quốc?” Doãn Tư Thần không trả lời vấn đề mà Hề Hề hỏi anh, ngược lại khéo léo chuyển đề tài: “Tuy rằng Vân gia đang là chủ nhân của một hòn đảo nhỏ tại Indonesia, nhưng vẫn là một gia tộc không thuộc đất nước đó. Cả ngàn năm thừa truyền mới làm nên một gia tộc mang theo tinh hoa gần năm trăm năm qua, cứ vậy mà rời khỏi Trung Quốc thì không cảm thấy đáng tiếc sao? Văn hoá và bản sắc của Vân gia chính là lấy nền nền tảng từ lịch sử của Trung Quốc.”
“Doãn chủ tịch có vẻ hiểu biết không ít về Vân gia chúng tôi thì phải?” Hề Hề nhất thời rùng mình cảnh giác, cô bắt đầu tỉnh táo nghiêm túc nhìn Doãn Tư Thần.
Đúng là nam sắc làm lung lạc lòng người mà!!
Thiếu chút nữa cô đã bị sập bẫy nam nhân kế rồi!
Doãn Tư Thần nở nụ cười ôn tồn: “Nghe nói tổ tiên của Vân gia đã có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, thời điểm đó vẫn luôn ẩn nhẫn bình lặng cho đến tận mấy ngàn năm. Nhưng vào bốn trăm bảy mươi ba năm trước, Vân gia đột nhiên quật khởi, vươn lên trở thành một hào môn quý tộc. Dĩ nhiên khó tránh có người đặt nghi vấn về gia tộc này, Vân gia đã nhẹ nhàng chứng minh cho cả thế giới thấy về thực lực gia tộc cùng tinh hoa ngàn năm thừa truyền. Từ đó bắt đầu có tác động đến chính trị, và góp phần vào việc thúc đẩy kinh tế, trực tiếp góp sức cho triều đình. Nhưng sau đó thì Vân gia đột nhiên lựa chọn rời khỏi quan trường, chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật và dược tề, thái độ này đã làm các bậc vua chúa thời đó hài lòng và cho phép Vân gia tồn tại.”
“Trải qua nhiều thế kỷ, sở dĩ Vân gia có thể thuận lợi giữ gìn được bản sắc truyền thừa mấy ngàn năm, chính là vì lựa chọn năm xưa của các bậc tiền bối. Tôi nghe nói tổ tiên của Vân gia từng là một nhà Nho học uyên thâm, là bạn của Khổng phu tử, từng chu du nhiều nơi và giải giảng về học thuật cho thiên hạ.” Mỗi một câu của Doãn Tư Thần đều khiến Hề Hề ngưng trọng.
Những điều này chỉ có người thừa kế của Vân gia mới biết được, tại sao Doãn Tư Thần lại biết!? Người bình thường chỉ biết lịch sử gần năm trăm năm nay của Vân gia, nhưng không ai biết thật ra Vân gia đã tồn tại từ thời Xuân Thu Chiến Quốc!
Tại sao người đàn ông này lại có thể tra rõ tường tận đến vậy?
Sản nghiệp của Vân gia đã thu hồi toàn bộ, tất cả chỉ còn lại hòn đảo nhỏ ở Indonesia, chỉ có cô từ hai năm trước đã chủ động rời khỏi và một mình đến nước Pháp.
Mấy năm qua cô chưa từng nhắc với bất kỳ ai về gia tộc của mình, sao đối phương lại biết được?
Nhìn thấy biểu tình của Hề Hề, đáy lòng Doãn Tư Thần không khỏi thở dài một tiếng… quả nhiên người của Vân gia quyết tâm muốn cô cắt đứt mọi quan hệ với anh…!
Hiện giờ sức khoẻ và tinh thần của Hề Hề đã ổn định, cô sẽ không dễ bị xúc động dẫn đến tâm thần phân liệt như trước, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc sẽ không dễ dàng để thuyết phục cô, đúng là khó hơn lên trời mà!
Bất quá, khó thì đã sao, anh nhất định không buông tay!
“Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn tặng em một phần cà phê tại đồn điền của tôi thôi.” Doãn Tư Thần không muốn để lại ấn tượng không tốt từ lần gặp đầu tiên khiến cô phải cảnh giác với anh, đành nhoẻn miệng cười: “Bằng không thì Hề Hề tiểu thư, em cảm thấy tôi có thể có mưu đồ gì với em?”
Doãn Tư Thần tất nhiên biết vẻ mặt điển trai lịch lãm của mình có khả năng gây chết người cỡ nào, ở những thời điểm mấu chốt thì anh cũng không ngại sử dụng món vũ khí lợi hại này!
Đặc biệt là khi đối phương là Hề Hề!
Một nụ cười của anh tựa như dòng sông ấm áp giữa trời xuân tươi mát, toàn bộ quán cà phê nhỏ này, mặc kệ nam hay nữ đều bất giác nhìn anh chăm chú. Thậm chí có cả vài phụ nữ to gan, chủ động đến gần muốn trao đổi số điện thoại, nhưng các vệ sĩ đã lập tức ngăn cản.
Vui đùa cái gì vậy! Người phụ nữ có thể đến gần chủ tịch của tập đoàn Doãn thị thì trên toàn thế giới này chỉ có duy nhất Cố Hề Hề!
Hề Hề quả nhiên bị nụ cười của đối phương làm lung lạc ý chí, sự cảnh giác của cô tức khắc biến mất. Cô suy nghĩ lại một chút, có lẽ bản thân đã quá nhạy cảm rồi, dù sao người ta vẫn chưa có nói gì quá đáng?
Vân gia vốn dĩ chính là một danh môn chi hậu, hoàn toàn không phải gia đình bình thường, nếu người ngoài tò mò ngưỡng mộ, sau đó tìm hiểu về Vân gia thì cũng không phải chuyện lạ. Huống chi người đó lại là một vị đế vương thiên chủ mánh khoé thế này!
Nếu đối phương đã không có ác ý gì, vậy thì cô càng không cần suy nghĩ quá nhiều. Vợ chồng Vân lão gia nhiều năm nay đều không cho cô trở về nước, lại không nói rõ nguyên nhân, nhưng cô tin tưởng ba mẹ mình có lý do chính đáng để làm vậy.
Chỉ là vấn đề mà Doãn Tư Thần vừa hỏi, trở về mà giúp Vân gia quật khởi, liệu ý tưởng này sẽ khiến ba mẹ cô thay đổi quyết định?
Nhưng mà thôi, không nghĩ nữa, nên lo chuyện trước mắt đã!
Không biết hai tiểu quỷ kia ở nhà như thế nào rồi, một mình Nhược Na có quản nổi không nhỉ?
Hề Hề nghĩ đến hai bánh bao nhỏ thì đáy lòng liền trở nên ấm áp, đặc biệt là cậu nhóc tên Doãn Ngự Hàm kia, cái miệng nhỏ chu chu đúng là trông rất giống cô…
Edited by Airy
Beta by Airy