Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 334: Chap-334




Chương 334: Người thông minh làm chuyện thông minh

Lời này của Cố Hề Hề không có một chút khách khí, nhưng không thể phủ nhận điều cô nói chính là sự thật!

Thời điểm Doãn Tư Dược trở về Doãn gia, trong lòng ôm ấp bao nhiêu mộng tưởng hoài bão. Chính là đến khi chứng kiến thủ đoạn của Doãn Tư Thần, và biết được kết cuộc thảm khốc của Nhiễm Tịch Vi thì Doãn Tư Dược đã nghẹn họng trân trối, tự nhốt mình ở trong nhà suốt ba ngày ba đêm.

Từ đó đến nay, ánh mắt Doãn Tư Dược nhìn Doãn Tư Thần đã thay đổi, sự sợ hãi không những không biến mất, mà tăng lên bội phần.

Rốt cuộc vị đế vương này là người như thế nào?! Phảng phất tựa như cả thành phố N đều nằm gọn trong tay anh, chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì không thể không thành.

Hiện tại Cố Hề Hề đã nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, Doãn Tư Dược đương nhiên sẽ không cho rằng lời của cô là vô ý.

Căn phòng VIP mà Doãn Tư Dược đặt không quá xa, chỉ đi xuyên qua khúc cua của hành lang đầu tiên là đã đến. Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược vào phòng, Tiểu Vương cũng đi theo vào, những người khác ở bên ngoài.

Thân thể Cố Hề Hề ngày càng bất tiện, nên luôn luôn phải có người bên cạnh chăm sóc.

Doãn Tư Dược nhìn bụng Cố Hề Hề, ánh mắt hơi sáng lên một chút.

Cố Hề Hề cúi đầu nhìn bụng mình, trầm ngâm một chút rồi nói: “Nguyên nhân vì sao cậu có thể trở về Doãn gia, hẳn là cậu đã biết?”

Nét mặt Doãn Tư Dược lập tức trở nên cổ quái, ngưng trọng vài giây rồi gật gật đầu.

Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Về lý mà nói, ân oán của đời trước thì chúng ta không nên nhắc đến. Nhưng có rất nhiều chuyện nếu không nói thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật. Quả thật, Tư Thần để cậu trở về Doãn gia là có mục đích riêng, tôi không phủ nhận mục đích đó có liên quan đến tôi, mà nhờ vậy cậu đã thu được không ít lợi ích. Bữa cơm hôm nay cậu mời tôi và Tư Thần, có thể thấy được cậu là người thông minh. Tối hôm nay Tư Thần đồng ý đến đây là vì nguyên do gì, đại khái cậu cũng có thể đoán được.”

Sắc mặt Doãn Tư Dược tái đi, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Thời gian qua cậu đã lĩnh giáo không ít thủ đoạn của Tư Thần rồi. Những chuyện còn lại, tôi nghĩ mình không cần phải nhiều lời nữa?” Cố Hề Hề hơi hơi mỉm cười: “Chớp mắt một cái đã là cuối năm, sắp tới đã là ngày hai mươi ba tháng chạp, từng ngày cứ dần dần trôi qua. Ở Doãn gia thì chỗ dựa duy nhất của cậu chính là bà nội, cậu nghĩ mình còn đường lui sao? Cậu phải biết, không bao lâu nữa thì bà nội sẽ thật sự thoái vị, khi đó Doãn gia nằm trong tay ai, cậu hẳn đã rõ. Cho nên nếu là người thông minh, thì đừng làm điều ngớ ngẩn.”

“Cảm ơn chị dâu dạy bảo.” Ánh mắt Doãn Tư Dược loé lên, tựa như đã hạ quyết định: “Chị dâu có thể nói những lời này, có thể thấy chị không xem tôi là người ngoài, tôi biết mình nên làm gì.”

Nếu nói trước kia Doãn Tư Dược còn chưa biết thủ đoạn thâm độc của Doãn Tư Thần, thì chính cái chết của Nhiễm Tịch Vi cùng những tin tức ngầm nghe ngóng được, đã đủ làm cho Doãn Tư Dược rùng mình, run sợ từ trong cốt tuỷ.

Thì ra Doãn Tư Thần cho phép Nhiễm Tịch Vi làm nhiều trò quậy phá lâu như vậy, không phải bởi vì nể tình nghĩa trước kia, mà chính là muốn dùng Nhiễm Tịch Vi làm vũ khí để nhổ đi những cái gai trong mắt bấy lâu.

Đáng thương cho Nhiễm Tịch Vi, đến phút cuối còn tự cho mình đã thắng! Chẳng ngờ tất cả đều nằm trong kế hoạch của đối phương!

Cố Hề Hề nói xong, thoáng thấy gương mặt đầy tâm tư của Doãn Tư Dược, cô cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà liền đổi sang chủ đề khác: “Nghe nói gần đây cậu có nói chuyện với bà nội, muốn đi tiếp quản chi nhánh Đằng Hạo?”

Doãn Tư Dược gật gật đầu.

“Nếu là nhậm chức quản lý, thì ngoài phần tiền lương sẽ không có hoa hồng.” Cố Hề Hề cầm ly nước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Tôi biết.” Doãn Tư Dược rầu rĩ trả lời.

Không khí nhất thời trầm mặc, cả hai không biết nên nói gì. Ngay lúc này bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Giây tiếp theo, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Doãn Tư Thần đã đến, đi bên cạnh anh là Tiểu A.

“Hai người đều đến sớm vậy sao?” Doãn Tư Thần mỉm cười.

Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần tới, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Đáy mắt Doãn Tư Thần liễm diễm, mang theo ý cười ôn nhu, anh bước đến bên cạnh Cố Hề Hề, lấy tay dịu dàng vuốt ve đầu cô: “Vất vả cho em.”

“Không có gì.” Cố Hề Hề nắm tay Doãn Tư Thần, quả nhiên anh và cô rất hiểu nhau.

Những lời này, Doãn Tư Thần hiển nhiên sẽ không thể đích thân nói với Doãn Tư Dược, anh là người ngạo khí như thế nào chứ! Hơn nữa anh vốn không cần mượn sức của Doãn Tư Dược, với anh mà nói, Doãn Tư Dược chỉ là một cọng râu ria không quan trọng, có thể tuỳ tiện dẫm chết bất cứ lúc nào.

Nếu muốn nâng đỡ người em trai này thì nên thực hiện ngay, nhưng loại chuyện này anh tuyệt đối sẽ không mở lời. Nếu không phải anh, vậy thì người thích hợp nhất chính là Cố Hề Hề!

Thân là chị dâu, dạy bảo em chồng một chút cũng là chuyện nên làm.

Cho nên Doãn Tư Thần cố tình đến muộn, chính là để Cố Hề Hề nói ra những lời này. Nếu Doãn Tư Dược là người hiểu chuyện, tất nhiên biết nên làm như thế nào. Còn nếu không, Doãn Tư Thần sẽ không ngại tiễn đưa cậu em này đi làm bạn đồng hành với Nhiễm Tịch Vi.

Thời điểm Doãn Tư Thần bước vào, tầm mắt anh lướt nhìn qua Doãn Tư Dược, nhìn biểu tình cứng đờ và ánh mắt xấu hổ của đối phương, anh biết Cố Hề Hề đã nói những chuyện cần nói.

“Anh… anh hai!” Một khắc Doãn Tư Thần tiến vào, Doãn Tư Dược bị khí thế của anh áp đảo.

Mặc cho bản thân không phục, thì vẫn không thể phủ nhận khí phách hiên ngang đến từ linh hồn của vị đế vương này là điều mà Doãn Tư Dược không thể so sánh được. Cả thủ đoạn của Doãn Tư Thần, cũng là thứ mà Doãn Tư Dược khó có thể bắt kịp.

Doãn Tư Dược dù thừa nhận hay không, thì chú định cả đời này phải sống dưới bóng của Doãn Tư Thần.

Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười, càng làm Doãn Tư Dược sợ hãi cúi đầu.

“Được, có lòng.” Doãn Tư Thần thấp giọng trả lời, ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề.

Tiểu A và Tiểu Vương đứng lùi xa hơn một chút, để thuận tiện nhận lệnh từ chủ nhân khi cần.

Doãn Tư Dược lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, lắp bắp nói: “Em… em chỉ là nghĩ, đã sắp Tết rồi, chúng ta dù sao vẫn là người một nhà, nên mới muốn mời anh hai và chị dâu một bữa cơm.”

Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần nhẹ nhàng đánh nhịp vào lưng ghế, hơi hơi gật đầu, khoé mắt hẹp dài nhẹ nhàng híp lại. Dáng ngồi của anh thoải mái tự tại, chính là ở trong mắt Doãn Tư Dược lại tràn đầy uy nghi.

Một áp lực vô hình khiến Doãn Tư Dược cứng họng, không nói được gì nữa.

“Cậu đi tìm bà nội, nói muốn đi làm?” Doãn Tư Thần chủ động nhắc đến đề tài này.

“Đúng…” Doãn Tư Dược cảm thấy trán chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng lại không dám lấy tay lau.

“Chi nhánh Đằng Hạo chính là địa bàn của chú hai.” Doãn Tư Thần cười, ý vị thâm trường hướng về Doãn Tư Dược.

Doãn Tư Dược ấp úng nói: “Em… em chính là vì thấy đó là địa bàn của chú hai, nên mới muốn thay anh qua đó để kiểm soát.”

“Sao?” Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên: “Vậy ư?”

“Anh hai!” Doãn Tư Dược khẽ cắn môi, cố nén cảm giác ê ẩm ngứa ngáy sau lưng do đổ mồ hôi, lấy hết can đảm nói chuyện: “Em đã biết sai rồi! Em sẽ không bao giờ đối nghịch với anh nữa! Em biết, anh hai luôn bất mãn việc chú hai ở bên ngoài lấy danh nghĩa của Doãn gia diễu võ giương oai! Em nguyện ý làm người tiên phong đến địa bàn của chú hai để xử lý hết các chướng ngại!”

Ý cười trong đáy mắt của Doãn Tư Thần càng thêm đậm.

Chi nhánh Đằng Hạo từ mười mấy năm trước đã được giao cho chú hai quản lý. Nhưng người chú này không phải chú ruột của Doãn Tư Thần, mà là chú ở bên họ nội, nói cách khác là người của dòng thứ. Năm đó khi Doãn Tư Thần tiếp nhận tập đoàn Doãn thị, người này đã cùng các chú bác khác của dòng thứ liên thủ để cùng nhau chống lại đả kích Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần đã nổi trận lôi đình ra thủ đoạn khiến hai người trong số đó bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Sau đợt hành quân lặng lẽ đó, thì không còn ai dám ra mặt đối nghịch nữa, vì vậy Doãn Tư Thần đã thuận lợi tiếp quản điều hành tập đoàn Doãn thị.

Khi đó do mới bắt đầu công việc nên anh rất bận rộn, tập trung cho việc quản lý tập đoàn nên tạm thời bỏ qua không ra tay với những người còn lại. Hiện tại thì toàn bộ Doãn gia và tập đoàn Doãn thị đã nằm trong tay anh, đến lúc phải thanh lý môn hộ tất cả chướng ngại.

Không ngờ Doãn Tư Dược này quả nhiên thông minh, nhạy bén phát giác ra ý tứ của Doãn Tư Thần, còn chủ động tiên phong đi giết giặc.

“Em biết, trước kia bản thân nông nổi không tự lượng sức, thậm chí còn ảo tưởng… có thể khống chế tập đoàn Doãn thị. Mấy ngày nay em đã suy nghĩ kỹ, em hiểu tập đoàn Doãn thị khổng lồ đến cỡ nào, khả năng của em hoàn toàn không thể với tới. Cho nên em ý thức được mình đã quá ấu trĩ. Anh hai, nể tình chúng ta là người một nhà, xin anh cho em cơ hội này.” Doãn Tư Dược hạ quyết tâm, lập tức đứng lên rời khỏi ghế, sau đó quỳ xuống trước mặt Doãn Tư Thần.

Cả Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đều ngồi bất động.

Ở Doãn gia có một truyền thống, anh trai như cha, chị dâu như mẹ, cho nên Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề hoàn toàn có thể nhận cái quỳ này.

“Anh hai, chị dâu, em sẽ dùng hành động thực tế chứng minh tất cả!” Doãn Tư Dược không màng mồ hôi đang chảy trên trán, dập đầu trước hai người.

“Được, xem như cậu còn thông minh.” Thanh âm Doãn Tư Thần mang theo một tia réo rắt lạnh lẽo, lời tiếp theo đã khiến Doãn Tư Dược thở phào nhẹ nhõm: “Nể tình cậu biết phải trái, Mã Anh Anh sẽ không có việc gì.”

Cố Hề Hề liền quay đầu nhìn Doãn Tư Thần.

Ánh mắt Doãn Tư Thần lập loè, hướng nhìn Cố Hề Hề, ngụ ý nói cô khoan khẩn trương.

Còn Doãn Tư Dược, sau khi Mã Anh Anh kể lại chuyện ngày hôm nay đã khiến Doãn Tư Dược bừng tỉnh. Vốn tưởng việc của Mã Anh Anh đã được che giấu cẩn thận, nhưng ở thành phố N này thì chuyện gì có thể qua mắt Doãn Tư Thần?

Mã Anh Anh là con gái của Mã Diễm, nhưng không phải con gái của Doãn gia!

Doãn gia không nhận Mã Diễm là một chuyện, nhưng Mã Diễm dám bôi nhọ huyết thống của Doãn gia là chuyện khác! Chính vì vậy, Mã Anh Anh sẽ phải chết!

Trước kia có lẽ Doãn Tư Dược sẽ không nghĩ đến viễn cảnh này, nhưng chính là nhớ đến Nhiễm Tịch Vi đã bị Doãn Tư Thần xử lý ra sao, chặt đứt mọi đường sống của cô ta, đùa nghịch đến khi cô ta chết, khi đó Doãn Tư Dược mới bừng tỉnh… Mã Anh Anh thật sự sẽ gặp nguy hiểm!

Doãn gia tuyệt đối không bỏ qua cho Mã Anh Anh!

Nếu Mã Anh Anh vẫn luôn ở nông thôn của huyện thành, như vậy Doãn gia có thể sẽ phớt lờ xem như không biết! Chính là Mã Anh Anh đã tới thành phố N, lại đánh động đến người của Doãn gia, vậy Doãn gia sao có thể mặc kệ?

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mọi chuyện, Doãn Tư Dược quyết định vì bảo toàn tính mạng của Mã Anh Anh mà quy phục Doãn Tư Thần.

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.