Chương 300: Doãn Tư Dược trắng tay
Nếu Cố Hề Hề cho rằng vậy là xong? Ha ha, vậy thì cô quá là ngây thơ rồi!
Sau khi toàn bộ thực khách trong nhà hàng rời khỏi, lập tức có nhóm đầu bếp tiến vào, yêu cầu đầu bếp trong nhà hàng nghỉ làm sớm ngày hôm nay, vì ở đây đã có đầu bếp của Doãn gia.
Cố Hề Hề quay đầu ai oán nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần.
“Khoảng thời gian này rất quan trọng đối với sự phát triển của đứa bé, món ăn bên ngoài không thể đảm bảo sạch sẽ, phải là đầu bếp của nhà mình thì mới yên tâm được.” Doãn Tư Thần thong thả ung dung giải thích.
Cố Hề Hề trợn mắt liếc nhìn một cái, bây giờ vẫn đang cãi nhau, hừ, không để ý đến anh nữa!
Không lâu sau, nhóm đầu bếp đã sắp xếp đầy đủ các món ăn tinh mỹ tới, ngoại trừ bàn và ghế dựa có sẵn thì toàn bộ khăn trải bàn, chén đũa, thìa dĩa, khăn ăn đều là mang từ Doãn gia.
Cố Hề Hề chỉ cần giơ tay, lập tức có người mang đến khăn tay khử trùng cho cô, thật may là cô đã sớm có thói quen này nên không cảm thấy có gì không ổn, thoải mái làm lau lần lượt hết ba khăn tay.
Nhưng vừa ngẩng đầu thì liền thấy Kiều Kỳ nhìn cô với vẻ mặt quỷ dị: “Làm sao vậy?” Cố Hề Hề nhịn không được bèn hỏi.
“Doãn Tư Thần đã nuôi em thành như vậy sao?” Kiều Kỳ không nhịn được mà nói: “Trước khi ăn cơm phải dùng ba cái khăn để lau tay, quy củ khó chiều này mà em cũng học theo rồi?”
Vẻ mặt Cố Hề Hề ngơ ngác không hiểu: “Các anh không phải đều vậy sao?”
Kiều Kỳ và Thượng Kha cùng bật cười: “Đi rửa tay là được rồi, cần gì phải phiền phức?”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần… Ai da, vậy mà cả một thời gian dài vừa qua, cô đều nghĩ đây là thói quen của những người có tiền, hoá ra chỉ có Doãn Tư Thần mới có thói quen quá mức quý tộc như thế này!
Đúng vậy, mỗi lần trước khi ăn cơm đều dùng ba chiếc khăn lông mềm để lau tay, hơn nữa những chiếc khăn lông đó chỉ dùng một lần sau đó sẽ bị vứt đi.
Thật là lãng phí, à không, thật là phiền toái!
Kiều Kỳ và Thượng Kha đồng thời lắc đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay một lát rồi quay trở lại.
Doãn Tư Thần vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Những loại dung dịch vệ sinh đó sẽ làm hại làn da…”
Trong lòng Cố Hề Hề lại điên cuồng phun trào: Làm hại cái đầu anh ấy! Tôi bị anh hại tưởng rằng kẻ có tiền đều như vậy, hoá ra cầu kỳ đến mức này chỉ có anh thôi!
Nhưng Cố Hề Hề không thể phủ nhận da tay của cô quả thật được chăm sóc rất tốt, đến nỗi chính cô còn thích đôi tay của mình.
Doãn Tư Thần tự mình lột vỏ một con tôm lớn và bỏ vào dĩa của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề cứng đờ… Bọn họ đang cãi nhau? Đang còn chiến tranh mà? Con tôm này có nên ăn hay không đây?
Kiều Kỳ thấy Cố Hề Hề có vẻ không muốn ăn, anh liền đưa tay muốn gắp một con tôm trong dĩa chung, kết quả là đũa của anh chưa kịp chạm tới thì phát hiện tôm trong dĩa bị Doãn Tư Thần gắp hết trước đó.
“Đây là của Hề Hề, cô ấy rất thích ăn loại tôm được đánh bắt từ vùng biển sâu của Nga.” Doãn Tư Thần nói không chút khách khí.
Kiều Kỳ im lặng lên án, đáng tiếc Doãn Tư Thần một ánh mắt cũng lười không thèm nhìn.
Thượng Kha thở dài một tiếng: “Kiều Kỳ, từ từ rồi anh sẽ quen thôi, chỉ cần là món mà Cố Hề Hề thích thì anh đừng hy vọng có được phần nào.”
Nghe lời này Cố Hề Hề thật muốn tìm một khe đất chui vào, còn nói cái gì mà cãi nhau, chiến tranh lạnh chứ… Thôi được, cứ ăn đi, dù sao cô cũng đang đói bụng.
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề chịu ăn tôm mà anh đã bóc vỏ, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt tràn đầy ý cười. Kiều Kỳ và Thượng Kha chỉ biết im lặng lắc đầu.
Bữa tối này rất vui vẻ, ba người họ bàn về công việc, giờ đây Kiều Kỳ và Thượng Kha đã không còn xem Cố Hề Hề là người ngoài nữa, nên chuyện cơ mật thế nào đều nói trước mặt cô. Tất nhiên cô chỉ lo ăn uống chứ không quan tâm, tuỳ họ muốn bàn luận gì thì bàn.
Trong lúc bốn người đang thoải mái ăn tối thì ở một nơi khác lại có người ăn không ngon!
Doãn Tư Dược trợn mắt đỏ bừng bừng nhìn người quản lý: “Cậu nói cái gì? Chuyện này là thế nào? Cậu nói tiền của tôi đều không còn? Sao có thể không còn? Tôi có mười tỷ! Sao đến một đồng tiền đều không còn?”
Người quản lý bị ánh mắt của Doãn Tư Dược làm cho sợ hãi, chỉ có thể căng da dầu trả lời: “Đúng… đúng vậy… Nhiễm tiểu thư đã bị đối phương gạt… tất cả tiền đều không còn!”
Doãn Tư Dược không thể chấp nhận được sự thật này, lập tức lấy di động gọi cho Nhiễm Tịch Vi, nhưng mặc kệ gọi bao nhiêu cuộc thì đầu dây bên kia đều không nhấc máy!
“Khốn kiếp!” Doãn Tư Dược cảm thấy bản thân thật sự muốn phát điên rồi… Người đàn bà kia dám đem phần tài sản mà anh vất vả lắm mới có được toàn bộ đổ sông đổ bể, tiêu tùng hết… giờ còn biến mất dạng không tăm hơi?
Doãn Tư Dược đẩy quản lý ra, tức khắc lái xe trở về biệt thự của mình. Vừa vào đến cổng biệt thự thì thấy cửa lớn đang mở toang, trong lòng anh liền vang lên linh cảm bất an, khi bước vào nhà thì sợ đến ngây người…
Tất cả đồ cổ, tranh chữ trong biệt thự đều bốc hơi… Doãn Tư Dược cuống quýt chạy vào phòng ngủ, quả nhiên đồ vật đáng giá trong ngăn kéo đều không còn!
“Nhiễm Tịch Vi…”Doãn Tư Dược điên cuồng rống lên: “Khốn kiếp! Tôi nhất định không bỏ qua cho cô!”
Doãn Tư Dược suy sụp quỳ gối trên thảm, tâm trí vô cùng mờ mịt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh mới trở lại Doãn gia chưa bao lâu, nhưng tất cả của cải mà Doãn gia cho anh đều đã mất sạch! Đều là do Nhiễm Tịch Vi!
Cô ta hoa ngôn xảo ngữ lừa anh, đem toàn bộ tiền và đồ vật đều mang đi… Mười tỷ! Đó chính là toàn bộ gia tài của Doãn Tư Dược, giờ đã không còn, cái gì cũng đều không còn.
Nhiễm Tịch Vi… Nhiễm Tịch Vi… Tôi tuyệt đối không bỏ qua!
Doãn Tư Dược điên cuồng rống lớn, kéo chiếc ghế dựa ném vào vách tường, giờ trong căn biệt thự không còn một bóng người, không ai biết rốt cuộc Doãn Tư Dược đã phát điên bao lâu…
Hiển nhiên Nhiễm Tịch Vi cũng không biết, lúc này cô ta đang lo sợ bất an đi tìm cô bạn tốt Điệp Y.
“Điệp Y, phải làm sao đây? Tôi nên làm gì đây?” Nhiễm Tịch Vi khóc như mưa rơi ôm lấy Điệp Y mà khóc rống lên: “Tôi không ngờ tên Doãn Tư Dược kia phát rồ, lại muốn làm chuyện đó với tôi, tôi chỉ thấy anh ta bị vứt bỏ, lại đáng thương cho nên mới làm bạn với anh ta. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ phát sinh tình cảm gì với anh ta cả! Anh ta lại đối xử với tôi thành như vậy! Cậu xem, cậu xem, vết thâm trên người tôi đều do anh ta tổn thương mà thành! Tôi thật sự không chịu nổi nữa, tôi chỉ có thể thu dọn đồ đạc đến đây với cậu…”
Điệp Y thở dài một tiếng nói: “Ai có thể nghĩ tên Doãn nhị thiếu gia kia lại khốn nạn đến vậy chứ? Được rồi, đừng khóc, ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, không ai có thể tìm được cậu đâu! Chúng ta là bạn bè, tôi sẽ không để người khác xúc phạm tới cậu.”
Nhiễm Tịch Vi lau khô nước mắt, bày ra bộ dáng nhu nhược động lòng nói: “Trên đời này chỉ có cậu là tốt nhất với tôi! Điệp Y, may là còn có cậu, bằng không tôi không biết phải làm thế nào… Tư Thần đã bị con tiện nhân Cố Hề Hề câu dẫn mất hồn, cả Thượng Kha cũng bị người phụ nữ kia tẩy não, giờ không ai quan tâm đến tôi nữa! Điệp Y, tôi chỉ còn mỗi mình cậu, cậu sẽ không bỏ mặc tôi chứ?”
Điệp Y duỗi tay vỗ vỗ lưng Nhiễm Tịch Vi, nhẹ nhàng nói: “Sao có thể chứ? Tôi sao lại bỏ mặc cậu được, chúng ta là bạn tốt mà.”
Nhiễm Tịch Vi ôm Điệp Y, đáy mắt hiện ý cười giảo hoạt, nói: “Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt. Điệp Y, tôi cũng sẽ không để ai tổn thương cậu!”
Điệp Y buông lỏng Nhiễm Tịch Vi ra, nói: “Tôi bây giờ đang có thai, không biết Kiều Kỳ ở bên ngoài thế nào…”
Nhìn bộ dáng lo âu của đối phương, ánh mắt Nhiễm Tịch Vi lập loè một chút, nói: “Hay là để tôi giúp cậu đi giám sát anh ta? Xem anh ta có thừa dịp cậu mang thai mà đi ăn vụng hay không?”
Điệp Y bị nói trúng tâm sự, trên mặt có chút hơi khó coi, cô từng nghĩ bản thân mình đặc biệt cho nên Kiều Kỳ mới lựa chọn cô để kết hôn. Nhưng chỉ đến ngày thứ ba sau hôn lễ, khi mà vẫn còn trong tuần trăng mật thì lời nói của Kiều Kỳ lại như búa tạ đập vào đáy lòng cô.
Kiều Kỳ nói: “Tôi đã cho em những điều em muốn. Chỉ cần em an phận hiểu chuyện, không nhúng tay vào những chuyện không nên đụng vào, tôi sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nhưng nếu em dám can thiệp vào chuyện của tôi, tôi sẽ lấy lại tất cả.”
Điệp Y tức khắc lo lắng, cô cảm thấy Kiều Kỳ nhất định đang làm điều gì ở bên ngoài, còn cô đang mang thai, không thể lúc nào cũng kè kè đi theo bên cạnh.
Giờ lại nghe được Nhiễm Tịch Vi nói vậy, Điệp Y rất cảm kích: “Cậu sẽ thay tôi canh chừng anh ấy sao?”
Nhiễm Tịch Vi lập tức hé môi hồng hồn nhiên tươi cười: “Đương nhiên rồi! Tôi sẽ để ý anh ta, chúng ta là bạn bè, tôi giúp cậu là chuyện phải làm!”
Điệp Y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Được, đây là số điện thoại của Kiều Kỳ. Cậu có chuyện gì không ổn thì cứ tìm anh ấy, nể mặt quan hệ của chúng ta thì anh ấy sẽ không mặc kệ cậu đâu.”
Sau khi thuận lợi lấy được số điện thoại của Kiều Kỳ, Nhiễm Tịch Vi mới vừa lòng cười cười.
“Điệp Y, cậu yên tâm dưỡng thai, tôi sẽ thay cậu chăm sóc và giám sát Kiều Kỳ.” Nhiễm Tịch Vi lập tức nói: “Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước. Kỳ thật tôi cũng không thật yên tâm về Kiều Kỳ, rốt cuộc anh ta là công tử phong lưu nhiều năm, lại là người trong giới giải trí. Nghe nói lần này ở thành phố N tuyển diễn viên có không ít cô gái xinh đẹp, nói không chừng có nhiều người muốn dựa vào quy tắc ngầm để tiến thần.”
Lời nói này quả nhiên khiến vẻ mặt Điệp Y biến sắc: “Vậy cậu mau đi đi!” Điệp Y không hề do dự nói: “Mọi chuyện đều nhờ cậu.”
“Yên tâm đi!” Nhiễm Tịch Vi cười vô cùng sáng lán: “Tôi sẽ không làm cậu thất vọng!”
Nhiễm Tịch Vi cáo biệt rồi xoay người mau chóng rời đi, còn Điệp Y ở lại mà cảm xúc bất an lại càng thêm ngổn ngang.
…
Cố Hề Hề muốn bắt xe về Mộc gia, nhưng Doãn Tư Thần lại nói sẽ tự đưa cô trở về. Hai người cứ vậy giằng co rất lâu, đến khi thấy thời gian không còn sớm nữa thì cô mới đành thoả hiệp để anh đưa về. Dù sao cô cũng là khách, nếu đi về quá muộn thì thật thiếu lễ phép.
Cố Hề Hề ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn Doãn Tư Thần chậm rì rì lái xe đi về phía trước, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Nói gì bây giờ?
Bầu không khí hiện tại không phải quá quỷ dị sao?
Lần cuối cùng gặp nhau chừng mười ngày trước chính là long trời lở đất, bây giờ đột nhiên hoà hảo, không quỷ dị mới là lạ.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy