Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 273: Chap-273




Chương 273: Sự thật

Thì ra người mà Vân Nặc thích không phải Mặc Tử Hân, mà là Tưởng Dật Hải…! Vân Nặc nhận lời theo đuổi của Mặc Tử Hân, chỉ là vì cái tổ huấn này…

Người thương trong lòng Vân Nặc khi sinh thời, không phải Mặc Tử Hân, mà là Tưởng Dật Hải…!

Thì ra ý nghĩa chậu hoa mà Tưởng Dật Hải đưa cho cô, không phải ý muốn đem cô trở thành Vân Nặc, mà chỉ cậy nhờ cô như một cầu nối giúp gắn liền hai thế giới âm dương…

Vân Nặc ơi Vân Nặc, chị vì cái sứ mệnh này mà chấp nhận từ bỏ người đàn ông mình yêu thương, chị thật sự chưa từng hối hận sao? Một khắc kia khi đính hôn với Mặc Tử Hân, trong lòng chị có cảm thấy yên ổn thanh thản không?

Cố Hề Hề đột nhiên muốn bật khóc, cô khóc vì bản thân mình, vì Vân Nặc, và cũng là vì Vân gia. Hốc mắt cô đã nhoè đi nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, cô không thể khóc, cô còn rất nhiều chịu phải hỏi rõ ràng.

“Vân Nặc chị ấy… có tình cảm với Mặc Tử Hân không?” Cố Hề Hề cẩn thận dò hỏi.

Vân phu nhân lặng lẽ lắc đầu: “Chị của con chưa từng nói với ai về suy nghĩ của mình, không ai biết được con bé đang nghĩ gì. Con bé chỉ nói, nó muốn sống lâu hơn nữa, sống được một năm thì em gái nó sẽ không phải vất vả một năm, làm chị là phải có trách nhiệm đỡ đần và bảo vệ em gái. Lúc đó chúng ta cho rằng con bé sốt cao mơ hồ nên tâm thần rối loạn, hoàn toàn không nghĩ tới…”

Đôi mắt Cố Hề Hề thoáng buồn bã. Cô nhớ rõ lúc ở thành phố K, khi cô đến làm khách ở buổi tiệc của các quý phu nhân, vị tiểu thư họ Triệu kia từng nói với cô thời còn học đại học Vân Nặc đã nhiều lần bật khóc nức nở, mỗi lần như vậy là thời điểm cô ở trong gang tấc của sự sinh tử…

Không lẽ ngoài thần giao cách cảm của song sinh thì chị ấy đã biết gì đó?

Vân Nặc quả nhiên là người nhạy bén, mình không hề có cảm giác gì nhưng chị ấy lại có thể cảm nhận được tình cảnh của mình sao? Chẳng lẽ chỉ vì chị ấy là người tài hoa, quá thông minh nên mới phải yểu mệnh?

“Vân Nặc đã qua đời, nếu con trở về thì con là người phải thực hiện ước định với Mặc gia?” Cố Hề Hề thẳng thắn hỏi đến chuyện chính: “Mặc kệ dù con đã kết hôn hay không, kể cả đã có con thì đều phải ly hôn để gả cho Mặc Tử Hân?”

Vân lão gia gật đầu.

Cố Hề Hề bỗng nhiên nở nụ cười mỉa mai: “Thật khôi hài! Một Vân gia như vậy thì con trở về làm cái gì?”

Một gia tộc chỉ vì lời tiên tri hoang đường mà tổn thương đến con cháu của mình, ngang nhiên bức hôn. Một gia tộc như vậy thì trở về có ý nghĩa gì?

“Nhưng, Hề Hề… nếu con không trở về, Giản Tiếu sẽ…” Vân lão gia ngập ngừng.

Đôi mắt Cố Hề Hề loé loé, chậm rãi nói: “Con sẽ suy xét. Con xin lỗi, tâm trạng của con không tốt, con muốn được yên tĩnh. Khi con bình tâm lại thì sẽ liên lạc với hai người.”

Dứt lời, Cố Hề Hề liền đứng dậy rời khỏi ghế sofa, Tiểu A đã ngắt tín hiệu, lặng lẽ đứng một bên chờ chỉ thị.

Cô nhìn bóng lưng của Doãn Tư Thần, tựa như minh bạch điều gì đó, nhẹ nhàng bước ôm lấy anh từ phía sau, động tác này làm thân thể anh hơi cứng đờ.

“Anh biết chuyện này từ khi nào?” Cố Hề Hề bình tĩnh hỏi.

Doãn Tư Thần rũ mắt, đưa tay nắm lấy bàn tay của cô đang ôm lấy anh.

“Em nghĩ sao?” Anh không trả lời, mà ngược lại đặt câu hỏi với cô.

Cố Hề Hề ngẩn ra, vấn đề này chính bản thân cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu cô không trở về Vân gia, Giản Tiếu phải làm sao?

Nếu cô trở về Vân gia, Doãn Tư Thần phải làm sao?

Cố Hề Hề chỉ biết im lặng, còn ánh mắt Doãn Tư Thần đã đượm buồn, mây đen giăng đầy trong đáy lòng anh.

Vân gia đã dám bức ép buộc Cố Hề Hề phải lựa chọn, xem ra không còn gì để nương tình nữa, Doãn Tư Thần quả thật đã động sát khí.

Anh đột nhiên buông tay ra, quay người lại ôm Cố Hề Hề vào lòng, vòng tay anh siết chặt muốn giam cầm lấy cô.

“Cố Hề Hề, em nghe đây! Doãn Tư Thần này không phải người nói muốn là có, không muốn là vứt đi! Em đã cướp đi trái tim của anh thì đừng hòng rời bỏ anh! Đừng bao giờ ảo tưởng điều đó! Đừng ép anh, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!” Thanh âm Doãn Tư Thần mang theo tia âm lãnh ngoan cường, khiến Cố Hề Hề thấy lòng mình chùng xuống.

“Tư Thần…” Cô khẽ mở miệng.

Cố Hề Hề còn chưa nói xong thì Doãn Tư Thần đã cúi đầu, bá đạo hôn lấy cô, ngăn chặn mọi lời nói.

Không thể tha thứ! Dám uy hiếp Cố Hề Hề phải ly hôn với anh!

Tuyệt đối! Không thể tha thứ!

Doãn Tư Thần chậm rãi nhắm hai mắt để che giấu sát khí trong đáy mắt.

Vân gia đã đến lúc cần phải xử lý.

Doãn Tư Thần buông cô ra, quay sang nói với Tiểu A: “Kêu người chăm sóc thiếu phu nhân nghỉ ngơi.”

Cô vừa định nói gì đó thì anh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt tuyệt mỹ dung nhan này giờ đây chân thật, cực kỳ kiên quyết.

Cố Hề Hề trở nên ngập ngừng, lời muốn nói liền im bặt, Doãn Tư Thần trước mắt cô bỗng dưng có vẻ xa lạ.

Tiểu A lúc này bước tới mời Cố Hề Hề trở về phòng, cô không nói gì, chỉ yên lặng rời khỏi. Sau đó một nhóm trợ lý và người hầu đều lại đây, nói là chăm sóc Cố Hề Hề, nhưng thật ra là canh chừng cô.

Doãn Tư Thần và Tiểu A rời khỏi nhà, trong lòng Tiểu A thầm hiểu biểu tình này của anh. Mỗi khi tổng giám đốc muốn ra tay chỉnh một người nào đó, đây chính là thái độ đặc trưng dễ nhận ra nhất.

Tiểu A khẽ cầu nguyện cho Vân gia, phen này Vân gia e là xong rồi…

“Tiểu A, đi điều tra về sản nghiệp của Vân gia.” Giọng nói Doãn Tư Thần lãnh đạm: “Người phụ nữ của tôi thì không ai có thể đoạt đi, dù có là ba mẹ ruột của cô ấy cũng không!”

“Vâng.” Tiểu A lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Khi Doãn Tư Thần ngồi lên xe thì tất cả kết quả chi tiết, tư liệu về Vân gia đã xuất hiện đầy đủ trước mặt anh.

Doãn Tư Thần nhìn xấp tài liệu trên tay, giọng nói càng trở nên lạnh lùng: “Cho người xử lý toàn bộ! Trừ phần sản nghiệp ở nước ngoài thì ở trong đất nước này, tôi không muốn nhìn thấy sản nghiệp của Vân gia tồn tại nữa.”

Tiểu A hơi run run một chút, rồi gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc!”

Cố Hề Hề nằm trên giường ngủ, nhưng cô không sao chợp mắt được.

Tiểu Vương ở bên cạnh thấy chủ nhân của mình nặng nề tâm sự, tức khắc hỏi han: “Thiếu phu nhân nếu khó ngủ thì chi bằng lên mạng đọc vài thứ để giải khuây đi.”

Cố Hề Hề lắc đầu, cô không phải buồn chán, mà là bất an, trong lòng thấp thỏm như thể sắp có chuyện không hay xảy ra, nhưng cô không thể dự đoán được là chuyện gì!

Tại sao lại như vậy? Giác quan thứ sáu của cô trước giờ rất đúng! Cái linh cảm không lành cứ lởn vởn trong lòng, nhưng trí óc vẫn mờ mịt, cảm giác này thật khó chịu!

Cố Hề Hề nói những người khác ra ngoài, chỉ để một mình Tiểu Vương ở lại.

“Tiểu Vương, chị muốn hỏi em chuyện này.” Cố Hề Hề hiện tại không có ai để tâm sự, hai người bạn thân nhất của cô không ở đây, Mộc Nhược Na thì bận rộn với công việc ở Ody, Mặc Tử Huyên đã trở về thành phố K, người duy nhất bây giờ cô có thể nói chuyện chỉ có Tiểu Vương.

“Dạ, thiếu phu nhân, chị nói đi.” Tiểu Vương tích cực đáp lại.

“Nếu người em yêu và gia đình của em xảy ra mâu thuẫn, em sẽ đứng về phía ai?” Cố Hề Hề cẩn thận dò hỏi: “Em và người yêu rất yêu nhau, nhưng gia đình lại sống chết phản đối hai người bên nhau, hơn nữa… người nhà của em còn gây ra những chuyện không hay để bức ép em…”

Tiểu Vương có vẻ như hiểu rõ, khẳng khái trả lời: “Chuyện này à! Em sẽ nghe lời gia đình.”

“Tại sao?” Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.

“Bởi vì người yêu có thể thay đổi, không người này sẽ có người khác, nhưng ba mẹ chỉ có một trên đời!” Tiểu Vương cười tủm tỉm nói.

Trái tim Cố Hề Hề khẽ nhói lên một tiếng.

Người yêu có thể thay đổi, ba mẹ chỉ có một… Nhưng, cô làm sao có thể rời bỏ Doãn Tư Thần và đứa con trai của hai người… Vân gia đã tìm mọi cách để tính kế cô, cô đối với gia đình đó hoàn toàn không có tình cảm. Nếu có, thì chỉ là đối với ba mẹ ruột, hai người thân sinh vô tội cũng bị gạt như cô.

Người ta nói công sinh không bằng công dưỡng, Giản Tiếu đã vất vả nuôi cô trưởng thành, sao cô có thể mặc kệ sống chết của bà? Cả cuộc đời của Giản Tiếu chỉ là một quân cờ, cả đời bà đã chịu thua thiệt, cô sao có thể để bà đến chết vẫn không được yên bình?

Trong lòng Cố Hề Hề quả thật mâu thuẫn…

Lúc này ở biệt thự của Doãn Tư Dược tại thành phố N, Nhiễm Tịch Vi vừa sơn móng tay vừa khẽ gõ nhẹ nhàng lên bàn phím máy tính. Doãn Tư Dược từ trong phòng bước ra, còn đang gãi đầu ngái ngủ, thấy Nhiễm Tịch Vi thì anh ta liền đến gần âu yếm.

Nhiễm Tịch Vi lập tức không có chút do dự mà đẩy Doãn Tư Dược ra: “Những chuyện em nói anh làm, thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, chuyện của em chính là chuyện của anh, dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì anh đều không ngần ngại!” Ánh mắt Doãn Tư Dược mê luyến gương mặt xinh đẹp của Nhiễm Tịch Vi, tiếp tục nói: “Thật sự có thể ép Cố Hề Hề bán đi cổ phần trong tay sao?”

Nhiễm Tịch Vi đắc ý nói: “Chúng ta chỉ cần đợi xem kịch hay của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề là được. Một khi Doãn Tư Thần ra tay với Vân gia, Cố Hề Hề nhất định sẽ bán đi cổ phần của cô ta để cứu lấy Vân gia! Đến lúc đó, cô ta sẽ trắng tay, còn không ngoan ngoãn chịu thua chúng ta sao?”

Doãn Tư Dược sùng bái nhìn Nhiễm Tịch Vi: “Tịch Vi, em quả nhiên là tốt với anh nhất!”

Nhiễm Tịch Vi cười cười, không có trả lời, cô ta sao có thể đối xử tốt với Doãn Tư Dược? Cái cô ta muốn là vị trí phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị!

Một Cố Hề Hề không còn nắm giữ cổ phần thì chẳng là gì nữa! Còn cô ta khi đã sở hữu được cổ phần đó, không phải cánh cửa của hội đồng quản trị sẽ rộng mở với cô ta sao?! Với 5% cổ phần trong tay, cô ta không tin Doãn Tư Thần sẽ dám xem nhẹ cô ta!

Ha hả, Cố Hề Hề ơi Cố Hề Hề!

Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Dù tôi không gài bẫy cô thì cô cũng xong đời rồi! Với tính cách của Doãn Tư Thần thì Vân gia khẳng định không có kết quả tốt!

Không còn Vân gia làm chỗ dựa, không còn 5% cổ phần, để coi cô làm thế nào ở bên cạnh Doãn Tư Thần! Cố Hề Hề, tôi đã nói rồi, tôi chưa thua đâu! Chúng ta cứ chờ xem!

Ngón tay Nhiễm Tịch Vi nắm chặt lại, răng rắc, một cái móng giả gãy vụn, cô ta tựa hồ không quan tâm, chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái.

Cố Hề Hề, tôi sẽ làm cho cô giống như cái móng tay này, đứt đoạn!

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.