Chương 272: Bí mật của Vân gia
“Thuật chiêm tinh kỳ thật là một bộ môn khoa học thần kỳ, ba cảm thấy hổ thẹn vì vẫn không thể hoàn toàn lý giải được sự kỳ diệu này. Nhưng không thể phủ nhận, Vân gia sở dĩ bình yên vô sự là nhờ vào các vị tổ tiên đại chiêm tinh thế gia. Tới thế hệ của bà nội con, bà phỏng đoán Vân gia sẽ gặp phải nguy cơ to lớn. Mà một trong số những nguy cơ này xảy ra tại thế hệ con cháu thứ 1111. Đúng vậy, con và Vân Nặc chính là thế hệ thứ 1111 của Vân gia.”
“Cái con số này truyền thừa tới thế hệ nào thì có thể nói là điềm đại hung. Vân gia ắt sẽ bị huỷ trên tay thế hệ con cháu thứ 1111. Mệnh cách của con và Vân Nặc hoàn toàn bất đồng. Khi còn ở trong bụng mẹ, con đã mạnh mẽ hấp thụ hết các dưỡng chất khiến Vân Nặc phát triển không được ổn định. Theo lý thuyết thì đứa bé nào khoẻ mạnh hơn sẽ ra đời trước, nhưng Vân Nặc lại chào đời trước con. Còn con vừa sinh ra đã mang theo mệnh thiên sát cô tinh.”
“Kỳ thật, trước đây ba vốn không tin vào những lý do thoái thác này. Khi bà nội con nói đứa bé mà mẹ con đang mang thai chú định là đã mang theo mệnh cách thiên sát cô tinh, bản thân ba lúc đó còn khinh thường không thèm tin, ba cho rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Cho nên bà nội con đã giấu chúng ta, âm thầm bố trí một chuyện, đó chính là mẹ nuôi hiện tại của con, Giản Tiếu.”
“Giản Tiếu là trẻ mồ côi được bà nội con nhận nuôi, luôn rất nghe lời bà nội con. Có một ngày, bà nội con hỏi Giản Tiếu có nguyện ý báo đáp ơn dưỡng dục của bà ấy hay không? Giản Tiếu lập tức nhận lời, nói rằng dù bất chấp trả giá thế nào cũng sẽ đền ơn. Bà nội con đã tìm kiếm một lý do, chính là một đối tượng phù hợp để giúp Giản Tiếu rời khỏi Vân gia, đó là cha nuôi của con Cố Gia Cường. Sau khi Giản Tiếu gả cho Cố Gia Cường thì hai người họ liền rời khỏi tỉnh Y, chuyển tới nông thôn xa xôi. Ở đó, Giản Tiếu luôn chờ đợi ngày mà các con sinh ra.”
“Trước khi rời khỏi Vân gia, bà nội con đã cho Giản Tiếu dùng một loại dược bí truyền của Vân gia, cho dù khoa học kỹ thuật hiện đại muốn phá giải các thành phần của nó thì vẫn cần một thời gian nhất định và đổ nhiều công sức nghiên cứu. Bà nội con lo lắng Giản Tiếu sau khi kết hôn với Cố Gia Cường thì sẽ không nghe theo ước định với Vân gia nữa, cho nên để cho Giản Tiếu dùng loại dược đó, lấy danh nghĩa kết hôn mà đi tới vùng quê. Tác dụng của dược vật này không chỉ khiến Giản Tiếu không thể thụ thai, mà quan trọng hơn nữa là nó sẽ chậm rãi phát triển như tằm nhả tơ bám vào bên trong cơ thể người.”
Cố Hề Hề nghe đến đó hít sâu một hơi.
Khó trách lúc làm kiểm tra cho Giản Tiếu, bác sĩ dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi, xem ra bác sĩ đã phát hiện ra điều gì rồi, nhưng chỉ là e ngại thân phận và lập trường khó nói nên còn chần chừ.
“Nếu cả đời này không mang thai thì thôi, nhưng một khi đã mang thai mà không có bí dược của Vân gia đặc biệt điều trị thì cả người mẹ và đứa bé đều không thể sống được.” Vân lão gia nói tới đây, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Ta thật sự không nghĩ tới, đó chỉ là bí dược trong lời đồn nhưng lại thật sự tồn tại. Năm xưa Vân gia từng có người là ngự y triều đình, mấy thứ này đại khái chính là từ trong hoàng cung truyền ra.”
Cố Hề Hề yên lặng gật đầu, tâm tình càng thêm trầm trọng.
“Giản Tiếu nhiều lần bảo đảm, mặc kệ không biết dược này có hiệu quả đến khi nào thì nhất quyết đều sẽ không mang thai. Giản Tiếu cam đoan sẽ xem con như con gái ruột và nuôi nấng. Bà ấy quả nhiên đã làm được, dù cuộc sống có bao nhiêu khổ cực thì bà ấy luôn yêu thương con như chính con đẻ của mình.” Vân lão gia cảm khái nói một câu: “Ba kỳ thật rất cảm kích Giản Tiếu, nếu không có bà ấy thì có lẽ cả hai đứa con gái của ba đều sẽ không còn trên đời này nữa!”
“Năm đó lúc mẹ con chuyển dạ, mọi người đều dự định sẽ sinh trong bệnh viện, nhưng bà nội con đột nhiên kịch liệt phản đối, mà yêu cầu bác sĩ đến nhà tiến hành đỡ đẻ. Lúc ấy tình hình mẹ con rất nguy kịch, thai nhi bị thiếu dưỡng khí, mà từ nhà đến bệnh viện lại mất một đoạn đường xa, trong nhà lại có sẵn bác sĩ và đầy đủ dụng cụ nên ba đã đồng ý để bác sĩ đỡ đẻ tại nhà.”
“Nặc Nặc vừa sinh ra vì quá yếu ớt nên được đặt vào lồng giữ nhiệt kèm theo ống thở. Tình huống lúc đó rất nguy hiểm nên ba luôn ở bên Nặc Nặc, một tấc cũng không rời, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Như vậy, bên cạnh mẹ con chỉ còn lại bà nội con và mấy người bác sĩ, y tá.”
“Con rốt cuộc đã được sinh ra, lúc con chào đời thì không có tiếng khóc, khiến mẹ con không thể biết tình trạng của con như thế nào. Đến khi cắt đứt cuống rốn thì có người ôm một đứa bé đã chết đến, nói với mẹ con đó là đứa bé thứ hai nhưng vì chào đời chậm trễ, thiếu dưỡng khí mà chết.”
“Mẹ con bị đả kích lớn, lập tức ngất đi. Toàn bộ bác sĩ đều tập trung cứu chữa cho Nặc Nặc và mẹ con, không ai nhìn thấy có người đã lén lút đem con rời khỏi. Tất cả điều này đều do bà nội con bày tính mưu kế. Có một số việc thật sự rất trùng hợp, rất quỷ dị. Lúc bị mang đi, con vẫn luôn an tĩnh, một tiếng cũng không khóc.”
“Vân gia có quy củ là đứa bé mới sinh mà đã chết thì sẽ không được chôn cất tại phần mộ tổ tiên, cho nên chuyện đó chỉ có thể nhanh chóng xử lý. Bởi vậy càng không có ai phát hiện con đã bị đánh tráo, hơn nữa còn thuận lợi đưa ra khỏi Vân gia. Đến lúc mẹ con tỉnh lại thì đã là ba ngày sau đó. Vân Nặc còn sống nhưng thân thể bẩm sinh suy nhược, trong nhà đã tìm hết các bác sĩ danh y tốt nhất trên thế giới, tất cả họ đều nói con bé sẽ không sống quá năm mười sáu tuổi.”
“Bà nội con nói, Vân Nặc nhất định phải sống qua tuổi mười sáu, nếu không Vân gia sẽ bị suy vong. Mặc kệ có liên quan đến vận mệnh Vân gia hay không, nhưng Nặc Nặc là con gái của chúng ta, ba dù liều cái mạng này cũng nhất định bảo toàn sinh mệnh của con bé! Vân gia vì thế một lần nữa mở phòng nghiên cứu thí nghiệm điều chế dược, chuyên môn gieo trồng dược vật và phối dược cho Vân Nặc. Tất cả phương thuốc Vân gia nhiều năm tích góp đều dùng trên người Vân Nặc, cuối cùng đã giúp con bé sống được đến năm hai mươi mốt tuổi.”
“Ngày Vân Nặc qua đời, bà nội con ở trong phòng ngây người một ngày. Lúc bà ấy ra khỏi cửa thì chỉ nói một câu: Thiên sát cô tinh, vô giải, vô giải. Trừ phi trên đời này xuất hiện một mệnh cách có thể ép trụ được người mệnh thiên sát cô tinh, nếu không cả đời này đều không thể trở về.” Vân lão gia tiếp tục nói: “Bà nội con nói xong câu đó thì lập tức rời khỏi Vân gia, không còn quay trở về nữa. Hai năm trôi qua, ngày hôm qua bà nội con mới đột nhiên về nhà, hơn nữa… còn gọi ba và mẹ con vào phòng, nói chuyện với chúng ta trắng một đêm. Lúc này chúng ta mới biết được chuyện đã xảy ra năm đó.”
“Hề Hề, ba biết con sẽ oán hận chúng ta, oán hận Vân gia. Ba chỉ hy vọng, mặc kệ con hận chúng ta như thế nào thì đều không nên trách tội lên bà nội con. Bà ấy thân là chiêm tinh thế gia của Vân gia, tuyệt nhiên không thể do dự.” Vân lão gia nói tới đây, khoé mắt đã rơi lệ, tiếp tục nói: “Ba biết, mình không có quyền yêu cầu con bất cứ cái gì… Hai mươi ba năm qua là Vân gia đã nợ con, là chúng ta đã để con chịu uỷ khuất! Nhưng Hề Hề, con có từng nghĩ tới việc con đến thành phố K, thật ra là do trời cao an bài hay không?”
“Vân Tử Tiêu và hai đứa các con có dung mạo giống nhau như đúc!” Vân lão gia dường như đang mê man nói: “Vân mệnh đã chú định, quả nhiên là đã sớm chủ định!”
“Một Vân gia như vậy chỉ sợ không phải là nơi tốt để quay về!” Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng: “Sự trùng hợp dù nhiều thế nào cũng không thể nói lên điều gì!”
“Đúng vậy, Vân gia quả thật không phải là một gia đình tốt.” Vân lão gia ủ rũ nói: “Ba thậm chí từng hy vọng con sẽ không trở về… Bởi vì bây giờ con là đứa con gái duy nhất còn lại của chúng ta, ba chỉ mong con có thể có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”
Lúc này, Vân phu nhân vẫn luôn khóc thút thít rốt cuộc không nhịn được nói: “Hề Hề, con đừng hỏi gì nữa, con đi đi!! Đi càng xa càng tốt, cả đời này không cần trở về, cả đời này đều không cần gặp mặt!”
Vân lão gia trách cứ: “Bà nói lung tung gì đó!”
Vân phu nhân đột nhiên phẫn nộ, chỉ vào Vân lão gia hét lớn lên một cách kích động: “Đều do ông! Nếu không phải ông, con gái tôi sao lại có thể lưu lạc bên ngoài, sao phải chịu nhiều khổ cực đến vậy? Tất cả chỉ vì ông nên tôi luôn cho rằng con gái của mình đã chết rồi!”
Vân lão gia hổ thẹn cúi mặt, chuyện này ông chỉ có thể cảm khái. Vì suy cho cùng thì người gây ra chuyện này chính là Vân lão phu nhân, mẹ ruột của ông, ông chỉ có thể thay mẹ mình chịu đựng.
“Hề Hề, con đừng hỏi nữa, con không cần trở về!” Vân phu nhân khóc lóc thảm thiết kêu lên: “Trách nhiệm và sứ mệnh Vân gia, căn bản không nên để con gánh vác. Không cần trở về, đi, đi mau, đi càng xa càng tốt!”
Cố Hề Hề nghe Vân phu nhân nói vậy, đáy lòng bỗng rung động rõ ràng. Từ lời Vân phu nhân nói, cô dường như đã đoán ra được điều gì.
Quả nhiên Vân lão gia tiếp tục nói: “Nếu muốn cứu Giản Tiếu, con nhất định phải trở về Vân gia. Bởi vì chỉ có huyết mạch chân chính của Vân gia mới có thể tiến vào mật thất, vốn là nơi cấm địa của Vân gia. Giải dược của Giản Tiếu nằm bên trong cấm địa.”
“Cái giá là gì?” Cố Hề Hề đã đoán được, quả nhiên là vậy!
Nếu Vân lão phu nhân hao tổn tâm cơ muốn bức cô quay về Vân gia, như thế hẳn là muốn ép buộc cô gánh vác những trách nhiệm vốn không thuộc về cô. Và đại giới này chẳng lẽ chính là cái giá mà Doãn Tư Thần đã nhắc tới…?
Cố Hề Hề bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Doãn Tư Thần, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng xa xôi của anh.
“Cái giá chính là… cắt đứt, đoạn tuyệt với Doãn gia!” Sắc mặt Vân lão gia trở nên trầm trọng: “Căn cứ vào thuật chiêm tinh, Vân gia và Doãn gia sẽ trở thành tử địch của nhau. Con trở lại Vân gia thì việc đầu tiên chính là… ly hôn với Doãn Tư Thần!”
“Vì cái gì?” Cố Hề Hề nhịn không được hỏi lại: “Vì cái gì mà phải đoạn tuyệt với Doãn gia?”
“Bởi vì, thế hệ thứ 1111 của Vân gia đã có hôn ước với Mặc gia.” Đáy mắt Vân lão gia toát lên một tia không đành lòng: “Vài thập niên trước đây, Mặc gia một nhà đã trả giá mấy trăm mạng người để bảo vệ Vân gia. Hôn ước này được định ra vào lúc đó, bất kỳ ai cũng không thể sửa đổi.”
Mặc gia… Mặc gia…!
Cố Hề Hề trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Vân lão gia và Vân phu nhân trên màn hình, trong đầu dường như có một tia sáng vừa loé qua. Chẳng lẽ… là bởi vì vậy?
Cố Hề Hề vội vàng hỏi: “Năm đó Vân Nặc đồng ý sự theo đuổi của Mặc Tử Hân… Chẳng lẽ nói… chẳng lẽ nói… người mà Vân Nặc thích không phải Mặc Tử Hân? Chị ấy sở dĩ ưng thuận Mặc Tử Hân chỉ bởi vì tổ huấn của gia tộc?”
Vân lão gia yên lặng gật đầu.
Cố Hề Hề thẫn thờ, cơ thể vô lực tựa vào lưng ghế sofa, qua thật lâu mới tiếp tục hỏi: “Vậy… người Vân Nặc thích, có phải là… Tưởng Dật Hải?”
Vân lão gia một lần nữa gật đầu.
Cố Hề Hề lập tức hiểu, hiểu rõ toàn bộ! Cô rốt cuộc hiểu vì sao Tưởng Dật Hải đối mặt với cô lại mất không chế, tại sao anh lại nói một câu như vậy…
Bỉ ngạn hoa, bỉ ngạn hoa
Hoa khai bất tương tiến, hoa lạc bất tương phùng.
(Hoa nở không gặp gỡ, hoa tàn cũng chẳng thấy nhau)
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy