Chương 270: Chân tướng đáng sợ
Ánh mắt Cố Hề Hề bất an: “Những lời này… là ý tứ gì?”
Doãn Tư Thần đột nhiên duỗi tay ôm Cố Hề Hề vào lòng, cánh tay anh xiết chặt mang theo sự ẩn nhẫn, hành động này đã làm Cố Hề Hề hoảng sợ.
“Tư Thần, anh nói đi!” Cố Hề Hề vội vàng hỏi.
“Chốc lát nữa em sẽ biết, giờ em và mẹ hãy dùng cơm trưa trước đã.” Doãn Tư Thần đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của cô: “Hề Hề, thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt mẹ của em! Thật xin lỗi!”
Đáy lòng Cố Hề Hề cảm thấy lạnh lẽo… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà cô vẫn mù mịt mơ hồ?
Nhưng Doãn Tư Thần nói rất đúng, hôm nay mẹ vui vẻ như thì cô phải cùng bà dùng một bữa cơm yên bình, nếu bị kịch đã là chuyện không thể tránh khỏi thì cũng nên tận hưởng những giây phút hạnh phúc của hiện tại!
Lúc này Giản Tiếu đã bưng các món ăn ra bàn.
Bà nhìn thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đang ôm nhau thì liền nở nụ cười. Con gái cùng con rể ân ái như vậy, người làm mẹ như bà sao có thể không vui?
Cố Hề Hề thấy Giản Tiếu thì lập tức nói: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
“Không cần đâu, giờ bụng con lớn vậy thì đi lại sẽ không tiện, mẹ tự làm được.” Giản Tiếu tiếp tục nói: “Con gọi mọi người cùng qua đây ăn luôn đi!”
Cố Hề Hề lắc đầu nói: “Lần này tới đây với nhiều người quá nên không đủ chỗ. Họ sẽ đi ăn ở ngoài ạ.”
Giản Tiếu nghĩ nghĩ thấy có lý, lần này về quê cùng Cố Hề Hề có đến mấy người trợ lý và người hầu, còn thêm nhiều bác sĩ, đúng là căn phòng ăn nhỏ này không thể chứa hết.
Doãn Tư Thần đợi Giản Tiếu trở lại bếp rồi mới quay sang nói với Cố Hề Hề: “Giờ em hãy ăn cơm với mẹ, chiều nay anh sẽ sắp xếp để em và Vân gia gặp mặt qua video call. Khi đó thì em sẽ biết những điều em cần biết.”
Cố Hề Hề khẽ gật đầu.
“Vui vẻ lên, nếu không mẹ sẽ nhận ra có chuyện không ổn.” Doãn Tư Thần vuốt ve khuôn mặt của Cố Hề Hề: “Em phải tin tưởng anh, dù xảy ra chuyện gì thì anh nhất định ở bên cạnh em.”
Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần, rõ ràng đây là chuyện của mẹ, tại sao lại liên quan đến cô?
Nhưng Doãn Tư Thần không để Cố Hề Hề có cơ hội dò hỏi, anh lôi kéo cô đến toilet để rửa tay và quay trở lại bàn ăn sau đó. Trên bàn ăn là một bữa thịnh soạn, nhưng cô lại không có tâm tình để thưởng thức.
Giản Tiếu thấy Cố Hề Hề không buồn động đũa, nhịn không được hỏi: “Hề Hề, mấy món này không hợp khẩu vị của con sao?”
Cố Hề Hề lắc đầu cười: “Dĩ nhiên là không, con chỉ lo lắng mẹ có thể bị nghén cho nên vừa rồi con hơi thất thần một chút, hình như con quên mang thuốc để mẹ dùng trước khi ăn rồi.”
Nghe Cố Hề Hề nói vậy, Giản Tiếu càng nở nụ cười thoải mái: “Không sao cả, tuy mẹ lần đầu mang thai nhưng không hề có cảm giác khó chịu! Các con nói xem, đây còn không phải là trời cao đã ban ân cho mẹ sao?”
Ánh mắt Cố Hề Hề khẽ rung lên.
Trời cao… ban ân…
Sao có thể là ban ân? Rõ ràng là trừng phạt…
Trời cao nhất định là trừng phạt cô, nhưng quả báo lại để mẹ gánh chịu…
Bên dưới bàn, Doãn Tư Thần lặng lẽ nắm chặt tay của Cố Hề Hề để động viên cô, anh nói với Giản Tiếu: “Hề Hề thời gian này lên cân nhanh quá nên cô ấy không dám ăn nhiều. Bác sĩ đã cho cô ấy một thực đơn dinh dưỡng hợp lý, chỉ cần ăn đúng thực đơn đó thì không có gì đáng lo ngại. Mẹ cứ ăn nhiều một chút, Hề Hề vẫn luôn lo lắng cho sức khoẻ của mẹ.”
“Được được được!” Giản Tiếu nghe Doãn Tư Thần giải thích vậy thì yên tâm, cười nói: “Hề Hề con cũng đừng lo giữ dáng, phải tẩm bổ nhiều thì em bé mới phát triển tốt.”
Cố Hề Hề gật gật đầu lung tung, trong trí óc cô là một mớ hỗn độn ngổn ngang.
“Dạ con biết.” Cố Hề Hề chỉ ăn vài miếng thì nói: “Mẹ, con hơi mệt, con muốn đi nằm nghỉ một chút.”
“Anh đi với em.” Doãn Tư Thần buông đũa xuống, nói với Giản Tiếu: “Mẹ hãy ăn nhiều một chút.”
Giản Tiếu mơ hồ cảm thấy có điều gì không thích hợp, nhưng bà không suy nghĩ nhiều.
Khi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần về phòng, cô nhịn không được quay sang hỏi: “Vừa rồi anh nói để em và mẹ gặp mặt Vân gia, rốt cuộc là có ý tứ gì?”
Doãn Tư Thần hít sâu một hơi: “Hề Hề… chúng ta đã là vợ chồng, mọi chuyện đều phải thành thật với nhau, đúng không?”
Cố Hề Hề chậm rãi gật đầu.
“Vậy em… có biết thân phận thật sự của mình chưa?” Doãn Tư Thần cẩn thận quan sát Cố Hề Hề khi hỏi câu này.
Quả nhiên sắc mặt Cố Hề Hề thay đổi.
“Em biết, vậy thì sao?” Cố Hề Hề hỏi lại.
“Hề Hề, có một số việc sẽ không thể che giấu được nữa.” Doãn Tư Thần lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Lần này mẹ mang thai không phải vô tình, mà có người sắp đặt trước.”
Cố Hề Hề ngày càng mờ mịt, những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì?
“Có người muốn dùng Giản Tiếu uy hiếp bức em trở về Vân gia.” Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng, anh biết chuyện đã đến nước này thì chỉ còn cách lựa chọn thẳng thắn nói hết mọi việc.
“Nghĩa là sao?” Cố Hề Hề lúc này ngược lại trở nên bình tĩnh: “Tư Thần, anh có thể nói rõ hơn không?”
“Mạch Luân là người của Vân lão phu nhân.” Ánh mắt Doãn Tư Thần nheo lại, trả lời: “Tiểu A vừa mới tìm ra tung tích của Mạch Luân, ông ta đang ở Vân gia.”
Cố Hề Hề lảo đảo, cô lập tức ngồi xuống giường, vẻ mặt thẫn thờ khó tin.
Mạch Luân là người của Vân lão phu nhân?
Sao có thể? Tại sao chuyện có thể như vậy?
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu rồi nhìn Doãn Tư Thần: “Anh nói tiếp đi.”
“Mẹ của em trước đây là người hầu bên cạnh Vân lão phu nhân, khi bà ấy rời khỏi Vân gia thì đã dùng một loại thuốc khiến cả đời này sẽ không thể mang thai. Vì nguyên nhân này cho nên…” Doãn Tư Thần nói đến đây thì im lặng.
Cố Hề Hề tức khắc hiểu rõ mọi chuyện!
Cô nhớ lại lời Vân lão phu nhân, bà từng khẳng định cô nhất định sẽ trở lại Vân gia!
Lúc ấy cô còn nghĩ đối phương quá mức tự tin, nhưng đến bây giờ cô mới hiểu thì ra từ đầu cô đã rơi vào bẫy, mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn…
Thời điểm mẹ rời khỏi Vân gia đã dùng một loại thuốc gây vô sinh, mục đích là chờ khi mình ra đời sẽ được đưa cho mẹ nuôi dưỡng. Chỉ khi mẹ không thể có con thì Vân gia mới yên tâm giao mình cho mẹ.
Nhưng vì cái gì? Nếu Vân gia lưu tâm đến mình, tại sao còn muốn để mặc mình ở Cố gia tự sinh tự diệt?
Mạch Luân là người của Vân lão phu nhân, ông ta xuất hiện không phải tình cờ mà là một kịch bản có sẵn! Nói cách khác suốt hai mươi ba năm qua, những chuyện mình gặp ở Cố gia thì Vân lão phu nhân đều biết!
Cái gì bà ấy cũng biết, nhưng bà ấy không làm gì cả!
Bà ấy để mặc cả khi mình cận kề cái chết, khi mình bị người ta khi dễ ức hiếp… Khi mình tự thoát khỏi Cố gia thì lại an bài để Mạch Luân tiếp cận mẹ, bà ấy thừa biết mẹ vừa ly hôn sẽ rất cô quạnh, dễ mủi lòng khi có người quan tâm hỏi han…
Ha hả… bà nội ơi bà nội, người thật là giỏi tính kế!
Cả cuộc đời của tôi chỉ là một phần trong kế hoạch của người! Người muốn dùng thủ đoạn này để bức ép tôi trở lại Vân gia sao? Không, nhất định chưa đủ! Người sẽ còn những bước tiếp theo nữa, đúng hay không?
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề ngồi sững người, gương mặt vô hồn hoảng loạn, đáy lòng anh cảm thấy đau nhói.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nước mắt chậm rãi rơi xuống, bả vai của cô run rẩy, cô thật sự không thể khống chế được cảm xúc.
Tất cả thật sự quá kinh khủng, quá khốn nạn…
Doãn Tư Thần duỗi tay ôm cô vào lòng, không ngừng xin lỗi: “Hề Hề, thật xin lỗi em. Nếu lúc đó anh điều tra thân phận Mạch Luân thì chắc mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này.”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này không phải tại anh, thật ra em đã sớm đoán Vân lão phu nhân sẽ ra tay với em, chỉ không ngờ bà ấy lại dùng mẹ để uy hiếp em. Không sai, em là con gái của Vân gia, bà ấy đang muốn ép em trở về, ép em phải thừa nhận thân phận Vân gia. Nhưng em thật sự không hiểu, vì cái gì cơ chứ? Vì cái gì mà bà ấy nhất định phải buộc em trở lại Vân gia?”
“Cho nên chúng ta cần phải nói chuyện với vợ chồng Vân lão gia, khi đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Ánh mắt Doãn Tư Thần sâu thẳm, nhìn Cố Hề Hề như vậy làm anh rất đau lòng.
Chuyện này trước sau đều không thể tránh được, nếu xảy ra ngay lúc này chưa hẳn là chuyện xấu.
“Khoan đã, anh vừa nói mẹ em cả đời sẽ không thể mang thai… vậy đứa bé…” Nỗi bất an trong lòng Cố Hề Hề càng lúc càng bùng nổ: “Là người Vân gia ra tay?”
“Đây là chủ ý của Vân lão phu nhân. Khi loại dược mà mẹ em dùng hơn hai mươi năm trước đây hết tác dụng thì bà ấy có thể mang thai, nhưng thời gian dài thì dược vật đã ngấm vào cơ thể, bà ấy sẽ không thể chịu được việc sinh nở nữa. Hơn nữa đứa bé này, rủi ro mang căn bệnh máu trắng rất cao… đối với cả người mẹ và thai nhi đều cực kỳ nguy hiểm, xác suất để đứa bé này sống sót là rất hiếm hoi. Cho nên anh mới đề nghị em nên để ba mẹ ruột của em và mẹ nuôi gặp mặt, để xem còn cách nào khác hay không. Rốt cuộc thì loại dược đó là từ Vân gia, thì Vân gia ắt có biện pháp. Đã qua nhiều năm thế này, Hề Hề, dù y học hiện đại thế nào cũng khó bảo toàn cả mẹ em và đứa bé trong bụng bà ấy.” Doãn Tư Thần kiên nhẫn giải thích.
Ánh mắt Cố Hề Hề hoảng hốt, cô không muốn tin vào điều mình vừa nghe, nhưng cô biết sự thật này không thể trốn tránh.
“Em đã biết, em biết mình nên làm gì.” Cố Hề Hề chậm rãi mở miệng, cô rũ mắt, cố ý che giấu sự xót xa trong đáy mắt: “Em hiểu ý của anh, có lẽ đây là cách duy nhất. Mọi chuyện đã là an bài của Vân lão phu nhân, bà ấy đã dày công sắp đặt cho em thì em sẽ tiếp tục đi theo con đường đó. Chỉ trừ phi em bất chấp mạng sống của mẹ… nhưng, em không thể làm ngơ trước sự sống chết của mẹ! Em không thể để tánh mạng của mẹ bị người khác nắm ở trong tay như một công cụ!”
Doãn Tư Thần thở dài một tiếng: “Anh nhớ khi mình còn nhỏ, bà nội từng nói với anh, luận tâm kế thì Vân lão phu nhân không phải người đáng sợ, nhưng luận thủ đoạn thì bà nội tự hổ thẹn không sánh bằng.”
“Thì ra hai người họ là cố nhân.” Cố Hề Hề cười khổ: “Mọi chuyện thật khó tin, cứ như đang nằm mơ.”
“Đúng vậy…” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng ôm Cố Hề Hề vào lòng: “Anh sẽ nói Tiểu A đi chuẩn bị máy tính để kết nối video call.”
Cố Hề Hề gật gật đầu, cô thầm hít một hơi thật sâu.
Nếu không thể trốn tránh, vậy thì phải dũng cảm đối mặt!
Edited by Airy
Beta by Airy