Chương 26: Bữa tối đầu tiên của hai người
Cố Hề Hề nhận ra người đồng nghiệp khéo léo đưa đẩy này người trước kia xem thường cô nhất, cũng là người hay ức hiếp cô nhất. Những đơn hàng vốn là nhiệm vụ của anh ta đều là cô làm thay. Sau chuyện của nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ trưa nay, đoán chừng khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ, cho nên rối rít tới lấy lòng cô?
Thật ra bọn họ vốn không cần làm vậy, bởi cô cũng không phải kiểu người xấu hay trả đũa.
Cố Hề Hề chỉ cười gật đầu, việc đối nhân xử thế như thế này thì cô thấy rất xa lạ.
Thức ăn được bưng lên, nhìn món ăn la liệt đầy bàn, Cố Hề Hề cảm thấy bữa ăn này nhất định rất đắt tiền. Khó trách tất cả mọi người đều chạy đua vào tập đoàn Doãn thị làm việc, chỉ cần là nhân viên tập đoàn Doãn thị thì đi ở trên đường cũng cảm thấy mình hơn hẳn người khác.
Đúng lúc này di động Cố Hề Hề đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn số, nhất thời ngẩn ra, cô… lưu số Doãn Tư Thần khi nào?
Cố Hề Hề nhìn dãy số sửng sốt rất lâu mới nhận điện thoại: “A lô…”
“Ở đâu?” Trong điện thoại, giọng Doãn Tư Thần tựa như đang cố nén lửa giận.
Cố Hề Hề im lặng một lát, trả lời: “Đang cùng đồng nghiệp ăn cơm..”
“Địa chỉ?” Lời Doãn Tư Thần càng ngắn gọn, đủ hiểu kiên nhẫn của anh càng ít.
Cố Hề Hề sửng sốt hồi lâu mới nói địa chỉ. Không lâu lắm, cô đã nghe bên ngoài huyên náo, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu A dò xét đi vào.
Tiểu A vừa nhìn thấy Cố Hề Hề thì lập tức chào hỏi: “Tổ trưởng, tổng giám đốc đến.”
Mọi người trong phòng trố mắt nhìn nhau, một giây kế tiếp, tất cả đều cung kính đứng lên nghênh đón Doãn Tư Thần, chỉ có Cố Hề Hề vẫn mờ mịt ngồi đó.
Doãn Tư Thần cũng tới? Sao anh tới nhanh như vậy?
Doãn Tư Thần vào cửa liền thấy Cố Hề Hề vẻ mặt mờ mịt, khóe mắt hẹp dài nheo lại.
“Tổng… Tổng giám đốc!” Những người khác rối rít lau mồ hôi, rụt rè e sợ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Bọn họ thấy rõ chuyện trưa hôm nay, nếu Cố Hề Hề ghi hận trước kia mà tố cáo, bọn họ thật sự xong đời rồi.
Doãn Tư Thần căn bản không nhìn thấy những người khác tồn tại, anh đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề. Tiểu A gọi phục vụ đem ly nước tới trước mặt anh.
“Thích đồ ăn ở đây?” Doãn Tư Thần ngước mắt, cứ nhìn Cố Hề Hề như thế, giọng nói không rõ là vui hay giận.
Chẳng qua là một động tác đơn giản, đã khiến đám phụ nữ thiếu chút nữa điêu đứng. Ánh mắt anh rõ ràng bình tĩnh không gợn sóng.
Cố Hề Hề mờ mịt gật đầu: “Ừ… trước kia chưa từng ăn.”
Lúc này Doãn Tư Thần mới nhìn tới những người khác, đáy mắt hơi không vui: “Thế nào? Không hoan nghênh tôi tới?”
Những người khác tỉnh mộng, lau mồ hôi lạnh trên trán, nịnh hót trả lời: “Sao có thể? Đây chính là phúc cầu cũng không cầu được!”
Doãn Tư Thần quay đầu tiếp tục nhìn Cố Hề Hề. Cô ngồi đó, mặt đối mặt với thức ăn, nhưng khó mà nuốt trôi. Có một vị đại đế như thế này ngồi bên cạnh, khí thế cường đại cứ nhìn chằm chằm, bất kỳ người nào cũng không đói bụng được.
Cố Hề Hề chật vật ăn ba miếng cá, thấy các đồng nghiệp khác không dám thở mạnh ngồi ở cửa, trong mắt đầy bất an nhìn cô, nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Tổ trưởng, tổng giám đốc không ăn bất kỳ hải sản nào không rõ nguồn gốc, chỉ ăn đồ từ biển Bắc.” Tiểu A thấy Cố Hề Hề không nhận ra tâm tư của tổng giám đốc, vì vậy lập tức chủ động báo cáo.
Cố Hề Hề bừng tỉnh hiểu ra, lập tức buông đũa xuống. Không cho ăn thì không ăn, cần gì nói uyển chuyển như thế.
Doãn Tư Thần hài lòng nhìn Tiểu A, anh có rất nhiều trợ lý nhưng chỉ có Tiểu A hiểu ý anh.
Cố Hề Hề nhớ tới thời điểm ở nhà, dáng vẻ Doãn Tư Thần kén ăn, trong khi các món ăn đều vô cùng hấp dẫn, lúc đó cô ăn bữa sáng cũng cực kỳ ngon.
Phải rồi, xem ra tối nay không thể ăn. Anh ở đây, những người chung quanh không dám thở mạnh một chút, sao dám ăn cơm?
Cố Hề Hề đứng lên, vừa muốn mở miệng nói xin lỗi, Doãn Tư Thần đã sải bước rời đi. Tiểu A nhìn Cố Hề Hề, cô há hốc miệng, chưa kịp nói chuyện, Tiểu A liền dẫn cô cùng rời đi.
Sau khi họ đi, những người kia mới dám thở phào nhẹ nhõm, trố mắt nhìn nhau: “Đã trễ thế này tổng giám đốc còn tìm Cố tổ trưởng, có phải có chuyện gì hay không?”
Những người khác trong nháy mắt yên lặng. Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là có quan hệ. Con muỗi trong công ty cũng biết quan hệ của bọn họ.
Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa liền thấy mấy chiếc xe cực kỳ phách lối đậu trước cửa, gần như chặn toàn bộ lối đi nhà hàng lại, nhưng ông chủ hay khách đều không dám dị nghị. Người có thể treo bảng số xe 0006, sao có thể là người bình thường?
Doãn Tư Thần chờ Tiểu A mở cửa xe mới bước vào ghế tài xế: “Tất cả các người về đi, không cần đi theo nữa.”
Nói xong câu này, khóe mắt hẹp dài nhìn Cố Hề Hề: “Không bước nổi lên xe?”
Cố Hề Hề chớp mắt, chắc chắn Doãn Tư Thần sau khi tự nhủ rồi mới đi tới.
Tiểu A mở cửa xe, cung kính chờ. Cố Hề Hề chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế phụ.
Chờ Cố Hề Hề ngồi vào, còn chưa phục hồi tinh thần thì chiếc xe thể thao đã điên cuồng tự đắc vụt đi. Cố Hề Hề có cảm giác sau lưng mình đã dính vào ghế ngồi, tim thiếu nữa bay ra ngoài.
“Tổng giám đốc, hiện tại tôi là phụ nữ có thai!” Cố Hề Hề quay đầu tức giận nhìn Doãn Tư Thần.
“Hiện tại không phải giờ làm việc, xưng hô của em có thể thay đổi.” Doãn Tư Thần mặc dù ngoài miệng vẫn lãnh đạm nhưng tốc độ xe rất nhanh giảm lại.
Cố Hề Hề không nói gì, quay ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Doãn Tư Thần liếc qua ngón tay trống trơn của Cố Hề Hề, nhất thời nhướng mày khó chịu. Mặc dù ẩn hôn là chủ ý của anh, nhưng khi thấy cô lại đáp ứng yêu cầu che giấu cuộc hôn nhân này, không biết tại sao đáy lòng thoáng qua vẻ mơ hồ bất mãn.
Doãn Tư Thần gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay Cố Hề Hề, rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Nhẫn cưới đâu?”
Cố Hề Hề sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn Doãn Tư Thần. Hôm nay sao anh ưu tư nhiều như vậy? Tại sao lại tức giận vô lý? Không phải ẩn hôn là ý của anh sao? Cô chỉ làm theo lời anh, không cho bất kỳ người nào biết chuyện họ đã kết hôn. Anh còn có gì không hài lòng?
Suy nghĩ một chút tính khí kỳ quái của anh, Cố Hề Hề cân nhắc rồi trả lời: “Chiếc nhẫn quá quý giá nên tôi sợ làm rơi…”
Chiếc nhẫn mắc như thế nếu làm mất, cô thật không bồi thường nổi. Hơn nữa chiếc nhẫn này sớm muộn cũng phải trả cho anh. Nhẫn kim cương này không phải chuẩn bị cho cô, cô không đeo thì có vấn đề gì?
Doãn Tư Thần nghe câu trả lời của cô, vẻ tức giận mơ hồ trong nháy mắt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Thì ra cô cảm thấy chiếc nhẫn này có ý nghĩa trọng đại, quý giá sợ mất nên mới không đeo.
Cố Hề Hề nhận ra tâm tư Doãn Tư Thần quái lạ, căn bản không phải suy nghĩ như người bình thường. Một người đàn ông tính cách cổ quái như vậy, vẫn có nhiều phụ nữ thích, đúng là không bình thường.
Về đến nhà, Cố Hề Hề nhập mật mã mở cửa. Vừa quay đầu lại thấy Doãn Tư Thần theo vào, suy nghĩ một chút thuận tiện cầm dép tới cho anh. Kỳ lạ, người giúp việc đi đâu hết rồi?
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề chủ động cầm dép tới cho anh, dáng vẻ rất cao hứng, thấy cô lấm lét nhìn xung quanh, cũng biết cô tìm người giúp việc, vì vậy thanh âm mềm mại đi rất nhiều: “Người giúp việc buổi sáng là tạm thời, ngày mai sẽ có nữ giúp việc và người làm vườn chính thức.”
Cố Hề Hề gật đầu bày tỏ ý đã biết.
Mắt Doãn Tư Thần sáng lên, nói: “Em thích ăn món đó thì điều đầu bếp ở đó tới.”
Cố Hề Hề hơi bất đắc dĩ, cô không thật sự thích ăn, chẳng qua cô không kén ăn mà thôi. Hoàn cảnh gia đình như vậy, có thể ăn no bụng đã tốt rồi, sao còn dám kén ăn. Tùy anh thôi. Dù sao cô ở trong nhà này cũng chỉ là một khách qua đường tạm dừng chân lại.
Tối này Cố Hề Hề gần như không ăn gì, cộng thêm phụ nữ có thai rất dễ đói, Cố Hề Hề qua loa gật đầu một cái liền xoay người vào phòng bếp.
Tối nay đầu bếp không ở đây, xem ra phải dựa vào tự mình giải quyết bữa tối. Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu trong tủ lạnh đa dạng khiến người khác chậc lưỡi hít hà. Cố Hề Hề nhìn rau củ thịt cá trước mắt, nhất thời không khỏi cảm khái cuộc sống người có tiền thật xa hoa. Cô chọn cải xanh, vài nguyên liệu, chuẩn bị nấu ăn.
Cố Hề Hề vừa quay đầu lại, thấy Doãn Tư Thần chưa trở lại phòng, mà ngồi ở phòng khách xem tivi, suy nghĩ một chút mình ở trong nhà người ta, nấu ăn cũng nên hỏi chủ nhân một tiếng, vì vậy quỷ thần xui khiến hỏi: “Tôi làm mì nhé?”
Dường như tâm tình Doãn Tư Thần rất tốt nên gật đầu. Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần dễ nói chuyện như thế, trong nháy mắt cảm thấy người đàn ông này thật ra không khiến người ta chán ghét lắm.
Trong bếp rất nhanh truyền đến âm thanh đinh đinh đương đương. Doãn Tư Thần cho tới nay cũng không biết thì ra âm thanh nấu ăn lại dễ nghe như vậy.
Cố Hề Hề suy nghĩ, chắc Doãn Tư Thần chưa ăn tối, ăn một mình rất kỳ, không bằng nấu cho anh một tô mì. Tốc độ mì rất nhanh, Cố Hề Hề bưng đồ ăn lên bàn.
Thấy Doãn Tư Thần còn ngồi trên sofa xem tivi, gọi: “Đến ăn đi.”
Doãn Tư Thần căn bản không biết trong tivi chiếu cái gì, anh ngồi ở đó chỉ là vì chờ một câu nói này. Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng anh cảm thấy cực kỳ êm tai dễ nghe.
(bản chưa beta)