Chương 210: Doãn phu nhân xuất hiện
Không ai nghĩ đến Doãn phu nhân lâu nay đều ở Nam Mỹ tịnh dưỡng trị liệu, giờ đột nhiên trở về. Càng không ngờ khi bà trở về lại không đến đại trạch Doãn gia ở thành phố N, mà liền đi chuyến bay đáp xuống tại thành phố K.
Đáy lòng Doãn Tư Thần có một dự cảm bất an không rõ ràng.
Anh cảm thấy lần này mẹ anh trở về là vì Cố Hề Hề, anh rất vất vả mới có thể khiến cô hiểu được tình cảm của mình, nhưng chưa được bao lâu mà mẹ anh lại nhúng tay vào quan hệ giữa hai người, như vậy Cố Hề Hề cô ấy…
Bác sĩ từng nói với Doãn Tư Thần, phụ nữ mang thai hay để tâm những chuyện vụn vặt, đặc biệt suy nghĩ miên man và tưởng tượng quá đà, bệnh trạng này là triệu chứng lo âu trong thời gian mang thai.
Cố Hề Hề tuy ít nói, nhưng lại là người mạnh mẽ, đôi khi có phần hiếu thắng, nếu đặt cô vào giữa sự kiềm kẹp giữa mẹ anh và Nhiễm Tịch Vi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của cô.
Doãn Tư Thần vốn dĩ không muốn Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đi ra ngoài chơi, nhưng hiện tại anh cảm thấy cô nên tạm thời tránh mặt mẹ anh vẫn là lựa chọn tốt hơn cả.
Mọi người liền từ chối dùng cơm, vội vàng cáo biệt.
Đoàn người nhanh chóng trở lại thành phố K, Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên trở về Mặc gia, Vân lão gia và Vân phu nhân cũng về tới gia trang riêng của Vân gia.
Còn Doãn Tư Thần đã đi riêng với Nhiễm Tịch Vi đến sân bay đón Doãn phu nhân, để Cố Hề Hề ở nhà chờ.
Mộc Nhược Na đứng ở cửa cùng Cố Hề Hề, hai người thần sắc phức tạp nhìn nhau, không biết làm sao an ủi đối phương.
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Nhược Na, tôi có linh cảm không lành.”
Mộc Nhược Na gật đầu: “Tôi cũng vậy…”
Trời đã về khuya, bầu trời đêm nay đầy sao lấm tấm, gió lùa từng cơn lành lạnh. Cố Hề Hề chờ khá lâu nên hơi mệt mỏi, thím Trương sai người hầu mang ghế ra để cô và Mộc Nhược Na ngồi tại cửa.
Cố Hề Hề không tưởng tượng được mẹ của Doãn Tư Thần là người như thế nào, nhưng có thể khẳng định một điều, bà chắc chắn sẽ không thoải mái với cô như Doãn lão phu nhân.
Một người trải qua việc trị liệu sáu năm, dĩ nhiên sẽ phải khác…
Từ xa đã thấy ánh đèn xe rọi đến, động cơ xe ô tô ầm ầm vang tới.
Cố Hề Hề chậm rãi đứng lên, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, nở nụ cười nhẹ nhàng, đem khuôn mặt tươi tắn nhất có thể để gặp đối phương.
Nhưng cô còn chưa kịp nhếch miệng lên cười thì thần sắc đã cứng đơ…
Cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên không phải mẹ chồng cô, mà là Nhiễm Tịch Vi, cô ta đang thân thiết khoát tay Doãn Tư Thần.
Nhìn hai người họ rúc vào nhau âu yếm, đáy lòng Cố Hề Hề trong nháy mắt hỗn tạp rối bời.
Giây tiếp theo, Doãn phu nhân đã tự đẩy xe lăn tiến vào nhà, Cố Hề Hề vội vàng lắc đầu bừng tỉnh, cô chạy nhanh tới đón, gọi một tiếng: “Mẹ…”
Doãn phu nhân lập tức ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Hề Hề một cái, lạnh nhạt mà xa cách, mang theo sự ghét bỏ.
Những lời Cố Hề Hề định nói liền nghẹn trong họng, cô rốt cuộc cũng không thể nói được gì.
“Dì à, cô ấy là Cố Hề Hề, là người vợ mà Tư Thần không thể không cưới.” Nhiễm Tịch Vi thân mật kéo tay Doãn phu nhân nói: “Dì, mặc kệ như thế nào, dì cũng nên vì Cố Hề Hề đã mang thai người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia mà đừng giận được không? Tịch Vi sau này mỗi ngày sẽ hầu hạ chăm sóc dì, làm dì vui vẻ!”
Doãn phu nhân quay lại nhìn Nhiễm Tịch Vi, thái độ quay ngoắt thay đổi một trăm tám mươi độ, duỗi tay vỗ vỗ lên mu bàn tay cô ta trìu mến: “Con bé ngốc này, hầu hạ dì làm gì? Nếu con muốn dì vui, thì nhanh chóng cùng Tư Thần sinh cho dì một đứa cháu đi!”
Sắc mặt Cố Hề Hề tức thì tái nhợt!
Bà là mẹ chồng của cô, dù không thích cô như thế nào đi nữa, cũng không cần phải nói như vậy trước mặt cô chứ?
Một câu này không phải đơn thuần là ra oai phủ đầu, mà là… bà đã thẳng thắn muốn đuổi cô ra khỏi Doãn gia!
Cố Hề Hề không hề nhìn tới Doãn Tư Thần, cho nên ánh mắt áy náy của anh lúc này thì cô hoàn toàn không hay biết.
Nhưng cô nhìn hay không nhìn thì có ý nghĩa gì khi anh không thể nói lời nào đỡ cho cô?
Cố Hề Hề ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Doãn phu nhân tự điều khiển xe lăn của bà đi về phía trước, mọi người cũng theo sau.
Trừ Doãn Tư Thần ra, lúc này không có ai nhìn đến Cố Hề Hề, cô giống như một người ngoài, bị bỏ mặc ra khỏi cuộc sống của họ.
Mộc Nhược Na cảm thấy không cam tâm, cô muốn mở miệng thì Cố Hề Hề lại hướng về phía cô mà khẽ lắc đầu.
Doãn phu nhân hiển nhiên là biết Mộc Nhược Na, vì cô là người mà Thượng Kha đã để mắt đến, cho nên bà đối với cô có một ấn tượng khá tốt.
“Doãn phu nhân.” Mộc Nhược Na từ tốn mở miệng: “Người đã trở về.”
Doãn phu nhân nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na, nhẹ nhàng nói: “Không cần khách khí! Cô bé này mấy năm không gặp, thật là càng ngày càng kiều diễm xinh đẹp!”
Đáy lòng Cố Hề Hề thầm than một tiếng khổ sở.
Mẹ chồng của cô đối xử với bất cứ ai cũng hiền lành nhã nhặn, chỉ trừ cô!
Cô còn hy vọng mà đi tranh giành cái gì?
Doãn Tư Thần không hề bỏ qua nét tái nhợt trên gương mặt Cố Hề Hề, anh duỗi tay muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô lập tức tránh né, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm hơn bao giờ hết: “Vậy là anh quyết định vì mẹ anh mà hy sinh em? Người đó là mẹ anh, em không thể trách được. Em hiểu sự lựa chọn này của anh!”
Doãn Tư Thần thầm nghĩ, thôi hỏng rồi, tình cảm của anh và cô đã gặp phải khúc mắc rất lớn.
Anh muốn mở miệng giải thích thì Doãn phu nhân đột nhiên quay đầu lại gọi lớn: “Tư Thần, tới đây giúp mẹ một chút!”
Doãn Tư Thần nhanh chóng nói với Cố Hề Hề: “Hề Hề, em phải tin tôi, hiện tại tôi chỉ tạm thời bình ổn tâm lý cho mẹ, tôi sẽ giải thích với em sau!”
Giải thích?
Không, không cần!
Thần sắc Cố Hề Hề bất động, không có bất kỳ biểu tình gì phản ứng lại lời nói của Doãn Tư Thần.
Anh đành thở dài một tiếng rồi chạy nhanh vào trong, đỡ xe lăn của Doãn phu nhân vào nhà.
Cố Hề Hề cũng đi theo vào, cô vừa định lui về phòng riêng để nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp rời đi thì đã nghe tiếng của Doãn phu nhân: “Cố Hề Hề, cô lại đây một chút.”
Cố Hề Hề ngẩn ra, đây chính là câu đầu tiên mà tối nay mẹ chồng nói với cô. Bà gọi cô lại, rốt cuộc là có chuyện gì?
Hẳn sẽ không phải là cảnh cáo linh tinh vài điều?
Cố Hề Hề không dám cãi lời, chỉ có thể chậm rãi bước tới.
“Mẹ…” Cố Hề Hề không biết nên nói gì, đành tiếp tục gọi tiếng xưng hô với đối phương.
“Hừ, tiếng mẹ đó tôi không dám nhận.” Doãn phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói cô và Tư Thần kết hôn là vì đứa bé?”
Sắc mặt Cố Hề Hề trắng bệch…
Đúng, thời điểm hai người kết hôn thì đúng là chỉ vì đứa bé này.
Nhưng hiện tại cô và Doãn Tư Thần đôi bên đều có tình cảm, đứa bé này cũng không còn là cái cớ nữa. Bà ấy đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ muốn cùng mình ngả bài nói thẳng?
“Nếu là một hợp đồng hôn nhân, vậy thì phải biết rõ vị trí của mình. Đừng mơ tưởng đến những điều không thuộc về cô.” Thanh âm Doãn phu nhân trước sau vẫn lãnh khốc: “Con dâu của tôi chỉ có thể là Nhiễm Tịch Vi.”
Thân thể Cố Hề Hề chấn động, suýt nữa đã không chịu nổi mà té ngã.
Cô đã tưởng tượng rất nhiều tình huống có thể xảy ra, nhưng duy nhất khả năng Doãn phu nhân nói lời đầu tiên là câu này, thì cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Cô còn cho rằng, đối phương ít nhất sẽ khách khí một chút mà nói bóng gió. Hiện tại xem ra là cô đã trông mong quá nhiều…
Doãn phu nhân sau khi trải qua tai nạn khiến bà mất đi hai chân, tính tình trở nên rất cổ quái, thanh lãnh, thần sắc trên gương mặt cũng khiến người khác e ngại không dám tiếp xúc.
“Tư Thần là đứa con có hiếu, tôi lựa chọn con dâu cho nó, nó sẽ không dám trái ý.” Doãn phu nhân tiếp tục: “Có phải mẹ tôi, Doãn lão phu nhân đã hứa hẹn khi cô sinh ra đứa bé này, sẽ cho cô một ngàn vạn cùng với quyền sở hữu một căn biệt thự? Được, bây giờ tôi cho cô một ngàn vạn, cô lập tức ly hôn với Tư Thần đi!”
Sắc mặt Cố Hề Hề càng thêm tái nhợt.
“Nhưng huyết mạch Doãn gia tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài, đứa bé vẫn mang họ Doãn.” Doãn phu nhân nói lời không chút lưu tình: “Đứa bé sẽ giao cho Tịch Vi nuôi nấng, việc này cô không cần bận tâm.”
Cố Hề Hề cảm giác được trái tim mình đang rỉ máu…
Thời điểm nghe những lời cay độc này, cô lại không thể phản biện. Thật ra ngày hôm nay không phải chính cô đã sớm biết trước rồi sao?
Chỉ vì cô đã quá tham lam, ham muốn điều không thuộc về mình…
Ngày đó Doãn phu nhân đích thân gọi điện thoại cho cô, cô biết sớm muộn bà sẽ nhúng tay vào cuộc hôn nhân này. Ngay ngày hôm sau cô đã cương quyết phân rõ ranh giới với Doãn Tư Thần.
Nhưng mọi cố gắng của cô đều bị rung động trước sự níu kéo của Doãn Tư Thần mà tan thành bọt nước, khiến cô một lần nữa ảo tưởng có thể dựa vào sự chân thành hiếu thuận của mình để Doãn phu nhân chấp nhận cô.
Giờ cô đã biết mình sai rồi…
Hoàn toàn sai!
Mặc kệ cho cô biểu hiện như thế nào, Doãn phu nhân sẽ không thích cô, không chấp nhận cô!
Bởi vì từ ban đầu người con dâu lý tưởng trong lòng bà đã là Nhiễm Tịch Vi, còn Doãn Tư Thần có yêu thích cô nhiều như thế nào thì sao chứ?
Anh không phải là người con hiếu thuận luôn vâng theo lời mẹ anh sao?
Huống chi, tình cảm anh dành cho mình chỉ là thích, chưa biết được có bao nhiêu sâu đậm?
Trái tim Cố Hề Hề lạnh buốt… Cô lặng lẽ nhắm hai mắt lại, không nói gì, chỉ yên tĩnh nghe mệnh lệnh và sự an bài của Doãn phu nhân.
“Giờ tôi cho cô một số tiền, cô dọn ra ngoài ở đi. Cô ở đây sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Tư Thần và Tịch Vi.” Doãn phu nhân tiếp tục: “Còn bốn tháng nữa là cô sinh rồi, đừng chạy loạn khắp nơi, mua đại một căn nhà nào đó ở yên đi.”
Cố Hề Hề đột nhiên mở mắt, lạnh nhạt nhìn đối phương: “Doãn phu nhân, thật xin lỗi, nhưng tiền của người, tôi không cần!”
Cô đột ngột thay đổi cách xưng hô, không gọi mẹ mà gọi Doãn phu nhân, khiến đối phương ngẩn người.
“Tôi hiểu ý của người. Tôi sẽ không ăn vạ Doãn gia, về việc này người có thể yên tâm. Tuy tôi là một đứa con nuôi không rõ ba mẹ mình là ai, tuy tôi chỉ là một người nghèo, nhưng tôi vẫn có sự tôn nghiêm của mình.” Đáy mắt Cố Hề Hề toát lên sự kiên quyết, Doãn phu nhân ngẩn ngơ nhìn.
“Tôi biết người không thích tôi, tôi cũng biết con dâu người đã chọn là Nhiễm Tịch Vi. Nhưng, chuyện ly hôn thì xin người để Doãn Tư Thần đích thân nói với tôi! Sau cùng thì kết hôn là việc giữa hai người, nhưng ly hôn lại là việc của cả một gia đình! Dù Cố Hề Hề tôi chỉ là một người bình thường, không có địa vị cao sang như Doãn gia, tốt xấu gì tôi cũng là con gái Vân gia. Nữ nhi của Vân gia không hạ tiện như vậy, nếu có rời khỏi thì sẽ đường đường chính chính mà rời khỏi! Nếu lời này của Doãn phu nhân là ý của Doãn Tư Thần, vậy phiền người báo lại với Tư Thần một câu trước, rồi tôi sẽ ly hôn!”
Lời Cố Hề Hề vừa dứt, biểu tình của Doãn phu nhân lập tức khẩn trương.
Bà không nhìn cô, mà lại nhìn phía sau lưng cô…
Edited by Airy
Beta by Airy