Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 19: Chap-19




Chương 19: Đi tìm Triệu Trạch Cương

“Tại sao lại… lại như vậy?” Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy choáng váng, cô không nghĩ Lâm Tiểu Nhã sẽ trả lời như vậy, liền thảng thốt: “Nhưng thẻ phòng cậu đưa cho tôi, rõ ràng là phòng 1216! Tiểu Nhã, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lâm Tiểu Nhã thấy Cố Hề Hề bị gạt, lập tức ôm mặt khóc thút thít: “Trời ơi! Không lẽ chúng ta đã uống quá nhiều nên cầm nhầm thẻ phòng? Đúng rồi, nhất định là vậy, nhưng nếu cậu và Doãn Tư Thần kết hôn thì tôi biết làm sao bây giờ? Triệu Trạch Cương phải làm sao? Cố Hề Hề, sao cậu có thể ích kỷ như vậy? Cho dù cậu không quan tâm đến cảm giác của tôi, không lẽ cậu cũng bỏ mặc Triệu Trạch Cương? Khi học đại học, anh ta đã hy sinh cho cậu rất nhiều, cậu nói quên là quên sao?”

Trái tim Cố Hề Hề bị chấn động khi nghe đến cái tên này, gương mặt cô biến sắc trắng bệch. Những tình cảm cô mạnh mẽ trấn áp kiềm nén thì bây giờ lại vì lời nói của Lâm Tiểu Nhã mà một lần nữa bùng lên.

“Triệu Trạch Cương chỉ mới ra nước ngoài có hai tháng, vậy mà cậu đã lập tức lấy người khác! Cố Hề Hề, cậu thật nhẫn tâm! Tôi không ngờ mình lại có người bạn vô tình như vậy, Lâm Tiểu Nhã tôi đúng là đã nhìn lầm người! Tôi với Triệu Trạch Cương tin tưởng cậu như vậy, mà cậu lại phản bội hai chúng tôi!” Lâm Tiểu Nhã rặn sức mà khóc, gương mặt ra vẻ thống khổ.

Cố Hề Hề quả nhiên bị dao động!

“Hề Hề, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nên đánh cậu, chỉ là… tôi không thể chịu đựng được sự thật này!” Lâm Tiểu Nhã bỗng nhiên tiến đến ôm lấy Cố Hề Hề, gào khóc lên: “Hề Hề, cậu trả Tư Thần lại cho tôi được không? Tôi thật sự rất yêu anh ấy, cậu trả anh ấy cho tôi đi! Cậu còn có Triệu Trạch Cương, còn tôi? Tôi chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi!”

Cố Hề Hề lấy tay gạt đi nước mắt: “Nhưng tôi phải làm sao đây? Tiểu Nhã, tôi đã không còn trong sạch, tôi đã mang thai con của Doãn Tư Thần! Tôi cũng không muốn kết hôn, nhưng nếu không kết hôn thì đứa bé này sẽ như thế nào… Tôi có thể làm gì bây giờ?”

Nói xong lời cuối cùng, Cố Hề Hề đã khóc không thành tiếng.

Cô sao có thể không hối hận? Nhưng quả thật cô không còn đường lui…

“Hề Hề, cậu đi tìm Triệu Trạch Cương đi! Anh ta yêu cậu như vậy, cậu cũng yêu anh ta, hai người phải ở bên nhau! Hề Hề, cậu hãy kể toàn bộ sự thật, nói cho anh ta hiểu cậu chỉ vô tình lấy nhầm thẻ phòng chứ không phải muốn phản bội anh ta, nếu anh ta thật sự yêu cậu thì sẽ chấp nhận và dẫn cậu cao bay xa chạy! Anh ta yêu cậu như vậy thì nhất định sẽ bao dung cho đứa bé trong bụng cậu!” Lâm Tiểu Nhã không ngừng thuyết phục: “Cậu không yêu Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần cũng không yêu cậu, dù kết hôn thì hai người cũng sẽ không hạnh phúc, không phải sao?”

Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên, đúng, Lâm Tiểu Nhã nói rất đúng!

Cô và Doãn Tư Thần căn bản không yêu nhau, đôi bên không có tình cảm thì cuộc hôn nhân này nhất định sẽ rất đau khổ dằn vặt. Cô phải đi gặp Triệu Trạch Cương và thành thật nói rõ mọi chuyện. Cô và Triệu Trạch Cương yêu nhau như vậy, bao nhiêu hồi ức ngọt ngào… Nếu cô không còn thuần khiết thì liệu người đàn ông đó có chấp nhận cô không? Nếu cô nguyện ý từ bỏ tất cả, thì Triệu Trạch Cương có chịu dẫn cô cao bay xa chạy không? Có bằng lòng chấp nhận đứa bé này không?

Đáy lòng Cố Hề Hề tràn ngập vô số câu hỏi.

Bởi vì Triệu Trạch Cương tạm thời trở về, đúng lúc lần này Cố Hề Hề dốc hết can đảm muốn đi tìm Triệu Trạch Cương để nói mọi chuyện. Cô lập tức đẩy Lâm Tiểu Nhã ra, lấy tay xốc váy cưới lên điên cuồng hoảng loạn chạy ra ngoài.

Cô vừa ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu, vẻ khác thường trên gương mặt cô làm các vệ sĩ bên ngoài giật mình, họ thấy cô liều mạng chạy ra ngoài nhà thờ thì liền tiến lên ngăn cản: “Thiếu phu nhân, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, xin mời quay lại phòng nghỉ.”

Cố Hề Hề hoàn toàn không quan tâm đến các vệ sĩ đang nói gì, bây giờ tâm trí cô chỉ nghĩ đến Triệu Trạch Cương. Cô phải đi tìm Triệu Trạch Cương, nói hết tất cả rồi hai người sẽ cùng nhau cao bay xa chạy. Cô tiếp tục chạy đến cửa bên hông nhà thờ, chưa kịp đi ra bên ngoài thì đã bị vệ sĩ ngăn lại.

“Tránh ra! Tất cả các người tránh ra! Không được chặn đường tôi!” Nước mắt đã làm lem lớp trang điểm trên gương mặt, nhìn cô lúc này rất chật vật.

Cố Hề Hề dùng sức đẩy họ ra, nhưng gắng sức thế nào thì cũng vô dụng, cô căn bản không phải đối thủ của họ.

“Nếu các người vẫn đứng đó cản đường tôi, thì tôi sẽ tự làm mình bị thương!” Cố Hề Hề trở nên mất bình tĩnh, lập tức lấy kẹp tóc trên đầu rút ra nhắm ngay chính bụng của mình và hét lên: “Nếu đời thứ tư của Doãn gia có sơ suất gì, thì các người có chịu nổi trách nhiệm không?”

Lời nói này của Cố Hề Hề quả nhiên có tác dụng, các vệ sĩ vừa rồi còn định ngăn cản thì bây giờ lại chần chừ nhìn nhau, không dám đụng đến cô.

“Đời thứ tư của Doãn gia có sơ suất gì, em có chịu nổi trách nhiệm không?” Thanh âm lạnh băng của Doãn Tư Thần vang lên từ phía sau.

“Tôi… Tôi chỉ…” Cố Hề Hề lập tức cứng họng không thể trả lời được.

“Em bất chấp tất cả lao ra đây, chỉ vì muốn gặp người yêu cũ?” Khí thế của Doãn Tư Thần bùng nổ, ánh mắt lãnh đạm: “Được, em muốn gặp, tôi sẽ cho em gặp! Nếu hắn ta đồng ý mang em đi thì hôn lễ này có thể lập tức huỷ bỏ.”

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.