Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 178: Chap-178




Chương 178: Mỗi người một cuộc đời riêng

“Đến lúc đó tôi và Doãn Tư Thần cũng phải ly hôn, nếu kết cuộc đã không thể thay đổi thì nên chấm dứt khi tình cảm chỉ mới chớm nở! Như vậy có lẽ anh ấy sẽ bớt tổn thương và nhanh nguôi ngoai hơn.” Nước mắt Cố Hề Hề vẫn lặng lẽ chảy xuống: “Bây giờ anh ấy trách tôi cũng được, hận tôi cũng được. Sau cùng thì duyên nợ đến đây đã tận.”

Mộc Nhược Na nhịn không được oán giận nói: “Thật không biết bà ấy nghĩ gì nữa! Nếu thích Nhiễm Tịch Vi như vậy, sao từ đầu không ngăn cản hôn nhân của cậu và Doãn Tư Thần?

Cố Hề Hề chỉ lắc đầu mà không nói gì, vì bản thân cô cũng không thể hiểu được…

“Nhược Na, đã liên luỵ đến cậu.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: “Thời gian sắp tới tâm tình của Doãn Tư Thần sẽ trở nên rất tệ, mà cậu còn phải thường xuyên làm việc với anh ấy nên có thể sẽ ảnh hưởng. Thật xin lỗi!”

Mộc Nhược Na lắc đầu thở dài: “Nhìn hai người như vậy, tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện yêu đương! Đúng là quá mệt mỏi!”

Cố Hề Hề rưng rưng mà cười, chỉ là nụ cười này quá đau khổ, quá bi thương.

Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó mới cùng Mộc Nhược Na quay lại sảnh nhà chính. Khi cô trở vào thì được báo lại Doãn Tư Thần đã rời khỏi.

Nhưng các món quà anh mang đến thì vẫn còn ở đây, thậm chí Tiểu A còn nhờ người chuyển lời, Doãn Tư Thần để lại cho Cố Hề Hề một thẻ tín dụng. Thẻ này sẽ đều đặn định kỳ nhận vào một số tiền nhất định, để cô có thể dùng chăm sóc bản thân mình.

Khi nghe được lời nhắn này, Cố Hề Hề cảm thấy đáy lòng mình chua xót.

Doãn Tư Thần, anh hà tất gì phải làm vậy?

Sự kiện Vân gia nhận nghĩa nữ đã lan truyền khắp thành phố K, mọi người đều xôn xao bàn tán. Rất nhiều người từng gặp qua Vân Nặc, đến khi nhìn thấy Cố Hề Hề thì câu đầu tiên thốt lên là: Nặc Nặc, cô đã trở về?

Mọi người đều đồng tình với việc Vân gia nhận Cố Hề Hề làm nghĩa nữ. Bởi vì bản thân họ nếu vô tình gặp được người con gái có dung nhan giống như đứa con gái yêu đã khuất, họ cũng sẽ sống chết muốn nhận người con gái đó làm nghĩa nữ để chăm sóc yêu thương!

Tất cả cũng do Cố Hề Hề và Vân Nặc đúng là quá giống nhau!

Đặc biệt là đôi mắt thanh lãnh nhưng lại réo rắt một nỗi buồn u hoài.

Quả thật là giống nhau như đúc!

Mà cùng với tin tức Vân gia nhận nghĩa nữ, còn có một tin chấn động nổi trội không kém, đó là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị Doãn Tư Thần đã tái hợp với mối tình đầu!

Cố Hề Hề, nghĩa nữ của Vân gia, thân là phu nhân của tổng giám đốc nhưng lại không hề lên tiếng hay tỏ thái độ gì!

Kết quả là toàn bộ dư luận ở thành phố K xôn xao tò mò mà nhìn vào mối quan hệ rối rắm này.

Đã ba ngày liên tiếp, Cố Hề Hề đều ở Vân gia, không ra ngoài nửa bước.

Thái độ Doãn Tư Thần thì ngược lại, anh thậm chí còn dẫn theo Nhiễm Tịch Vi đến tất cả các buổi tiệc xã giao.

Mọi người đều thương cảm cho Cố Hề Hề, cô thân là người vợ được chính thức cưới hỏi của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, mà giờ lại không bằng một kẻ thứ ba.

Đã ba ngày không hề có một sự thay đổi nào trên trang weibo cá nhân của Cố Hề Hề. Doãn Tư Thần thường xuyên xem trang weibo của cô, mỗi ngày anh đều nhìn mà hy vọng, mong cô sẽ đăng một tin gì đó có vẻ như là đang để ý đến anh.

Nhưng vẫn không có!

Cốc cốc cốc!

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Doãn Tư Thần lúc này buộc phải tắt đi ứng dụng weibo, dù vẻ mặt anh hoàn toàn không cam lòng.

Nhiễm Tịch Vi mặc một bộ lễ phục xinh đẹp, bộ dáng nũng nịu: “Tư Thần, không phải tối nay chúng ta phải dự một bữa tiệc sao? Cũng nên xuất phát thôi.”

Doãn Tư Thần yên lặng gật đầu.

Anh vốn dĩ không muốn tham gia tiệc tùng, nhưng vì anh nghe nói Cố Hề Hề sẽ đến bữa tiệc này…

Anh chỉ muốn nhìn cô một chút…

Anh đã ba ngày rồi không nhìn thấy cô…

Anh trước giờ chưa từng nhận ra Cố Hề Hề đã chiếm một vị trí quan trọng như vậy trong lòng mình, anh thậm chí còn tưởng bản thân mình chỉ mới thoáng rung động.

Thật ra anh cũng không thể biết được từ khi nào mà trái tim anh đã dành hết cho cô.

Tình cảm này hoàn toàn khác với mối tình đầu mông lung, đây là một tình yêu kiên định mà anh muốn nâng niu trên tay mình, muốn trân trọng suốt cuộc đời.

Nhưng mà hạnh phúc ngọt ngào chỉ mới được một ngày, đã phải chia lìa…

Mà nguyên căn của việc này lại là mối tình đầu của anh!

Có phải là ông trời đang trêu chọc?

Mấy ngày nay Nhiễm Tịch Vi rất đắc ý. Bây giờ cả thế giới đều biết Nhiễm Tịch Vi cô là người phụ nữ của Doãn Tư Thần. Hơn nữa mẹ của Doãn Tư Thần đã hứa hẹn với cô ta, sau khi Cố Hề Hề sinh ra đứa bé thì sẽ ép hai người họ ly hôn.

Nhiễm Tịch Vi nghe được tin này liền cảm thấy mọi khổ sở trước đó đều đáng giá. Bởi vì giờ đây Doãn Tư Thần hoàn toàn thuộc về cô ta!

Cho nên để tận hưởng hạnh phúc này, cô ta đã đặt một loạt các lễ phục sang trọng ở tận Anh quốc xa xôi để vận chuyển ngay về đây, chỉ chuyên dùng mặc khi cùng Doãn Tư Thần sánh vai bên nhau trong các bữa tiệc xã giao.

Cố Hề Hề thay đổi y phục, chọn một bộ lễ phục màu hồng phớt nhẹ nhàng, chất liệu vải thêu thủ công tinh xảo, bên ngoài khoác một áo choàng hồng nhạt, túi xách nhỏ bên tay cũng được thêu thủ công.

Mái tóc dài mượt mà buông xoã, trên tóc cài một cây trâm xanh biếc kèm đoá hoa lan thanh tú. Y phục này là Vân gia thiết kế riêng cho Cố Hề Hề.

Vì Cố Hề Hề thích hoa lan, cho nên cả phục sức đi kèm là cây trâm cũng được tạo kiểu đoá hoa lan. Để trang điểm hợp với lễ phục, ấn đường của Cố Hề Hề còn vẽ một đoá hoa lan nho nhỏ.

Sau khi được trang điểm tỉ mỉ, khoảnh khắc Cố Hề Hề bước ra, ánh mắt Mặc Tử Hân trở nên ngơ ngác…

Cố Hề Hề lúc này, quả thật chính là Vân gia đại tiểu thư, Vân Nặc!

Không chỉ Mặc Tử Hân ngỡ ngàng, tất cả những người khác cũng nhìn cô mà không nói nên lời!

Nếu không phải vì vùng bụng của Cố Hề Hề hơi hơi nhô ra nhắc nhở mọi người cô đang mang thai, cô là Cố Hề Hề, không phải Vân Nặc, thì chắc hẳn mọi người ở đây đều sẽ buột miệng thốt lên tên Vân Nặc!

Khí chất của Cố Hề Hề lúc này hoàn toàn không khác với Vân Nặc. Có thể là vì cô đã trở thành mẹ, cũng có thể là vì cô đã thoát ly khỏi Cố gia, thoát khỏi bóng ma ám ảnh cuộc đời mình.

Cố Hề Hề đã tìm được chính bản thân mình, tìm được sự kiên định.

Cô còn phải sống vì con, nên phải mạnh mẽ! Cố Hề Hề thật sự đã thay đổi.

“Thật xinh đẹp!” Vân phu nhân tiến đến một bước, bà lấy hộp gấm từ tay người hầu và mở ra, bên trong là một vòng ngọc đồng bộ với cây trâm mà Cố Hề Hề đang cài trên tóc.

Vòng ngọc xanh biếc, tinh khiết không lẫn tạp chất, vừa nhìn đã biết là một tác phẩm giá trị.

“Mặc Tử Hân, cảm ơn món quà của anh.” Cố Hề Hề mỉm cười nói.

“Em thích là được.” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười, ánh mắt màu lam ôn nhu.

Vân phu nhân cẩn thận ngắm nghía Cố Hề Hề, xoay người cô qua trái rồi qua phải, càng ngắm càng ưng ý.

“Bữa tiệc tối nay liên quan đến việc giúp cô cô tiến vào thị trường kinh doanh của thành phố K, con nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Sau khi Cố Hề Hề nhận thân với Vân gia, cũng đã thay đổi cách xưng hô với Vân Tiêu Tình, gọi một tiếng cô cô.

Vân Tiêu Tình đứng một bên, thản nhiên nói: “Hề Hề, con đừng áp lực miễn cưỡng quá. Dù hôm nay con không thuận lợi tại bữa tiệc, công việc của cô cô cũng không ảnh hưởng!”

Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu: “Sau này con sẽ cùng sống ở đây với mọi người, ba chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật, mẹ thì chỉ biết về y thuật, việc kinh doanh của cô cô lại không ai trợ giúp… Trước kia dù gì con cũng có chút ít kinh nghiệm đi làm bên ngoài, nếu giúp được gì sao con lại từ chối?”

Sau khi chào mọi người ở Vân gia, Mặc Tử Hân đã chở Cố Hề Hề đi thẳng đến khách sạn nơi diễn ra bữa yến tiệc.

Cố Hề Hề vừa xuống xe liền nghe được giọng của Mộc Nhược Na: “Tôi đang tính gọi điện thoại cho cậu thì cậu vừa tới luôn! Whoa, Hề Hề! Nhìn cậu kìa, thật làm tôi ngạc nhiên quá! Thì ra cậu trang điểm theo phong cách cổ điển lại xinh đẹp như vậy!”

Lời khen của Mộc Nhược Na làm Cố Hề Hề cảm thấy ngượng ngùng.

Vân gia là thư hương thế gia truyền từ trăm năm, nên phong cách cũng đậm nét truyền thống, từ y phục, trang sức đến cả cách trang điểm. Cố Hề Hề đã là con gái của Vân gia, tự nhiên sẽ được hoà lẫn theo bản sắc này.

Mặc Tử Hân ở bên cạnh cười nói: “Hôm nay Hề Hề khiến mọi người ở trong nhà đều cảm thấy kinh diễm!”

“Vào thôi, tôi nãy giờ chỉ chờ hai người đó.” Mộc Nhược Na cười nói: “Hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đến đây!”

Cố Hề Hề kéo tay Mặc Tử Hân cùng theo sau Mộc Nhược Na, tiến vào thang máy.

Bước chân Cố Hề Hề bỗng nhiên lơ đãng, cô có một cảm giác mơ hồ. Chỗ này lần trước mình từng đến, lúc đó mình và Doãn Tư Thần vẫn còn…

A… Mình làm sao vậy?

Không phải đã nói sẽ không nhớ đến anh nữa sao?

Sao lại nghĩ đến anh…

Đi chưa được mấy bước thì đã có phục vụ tiến đến nghênh đón ba người, đưa họ đến một khán phòng lớn nhất.

Cố Hề Hề vừa vào, liền thấy Doãn Tư Thần đang ngồi trên ghế sofa.

Doãn Tư Thần tối hôm nay vẫn là một bộ dáng thu hút ánh nhìn tất cả mọi người. Mặc kệ là ở đâu hay bất kỳ lúc nào, trên người anh luôn có một ma lực hút lấy ánh mắt đối phương, dù lẫn trong đám đông thì người khác vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy anh…

Khoảnh khắc Doãn Tư Thần nhìn thấy Cố Hề Hề tiến vào khán phòng, cả người anh đông cứng lại. Ánh mắt trở nên sâu thẳm hun hút, làm người khác không thể đoán được tâm ý của anh.

Cả Nhiễm Tịch Vi trước giờ luôn kiêu ngạo vì sắc đẹp của bản thân, tức thì cũng ngẩn ngơ nhìn Cố Hề Hề. Cô ta hiển nhiên không bao giờ nghĩ đến Cố Hề Hề lại có một nhan sắc cổ điển thuần khiết xinh đẹp như vậy.

Bởi vì sự hoà hợp khéo léo giữa lối trang điểm tinh tế và phục sức nhã nhặn, Cố Hề Hề đêm nay quả thật rất xinh đẹp, dù đang mang thai thì cũng không hề mất đi nét quyến rũ.

Những vị khách khác đều thẫn thờ ngắm nhìn cô.

Sự kỳ diệu mà Vân Nặc từng mang đến, tựa như đang sống lại trên người Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề mỉm cười chào hỏi: “Xin lỗi, tôi đã đến muộn.”

Những người khác nhanh nhẩu trả lời: “Không, không, chúng tôi cũng vừa mới tới.”

Mặc Tử Hân vẫn đứng bên cạnh Cố Hề Hề, trông hai người rất hài hoà đẹp mắt. Hôm nay Mặc Tử Hân đến buổi tiệc này với thân phận là bạn dự tiệc của Cố Hề Hề. Anh hướng về mọi người mà gật đầu chào, sau đó cẩn thận chăm sóc Cố Hề Hề, dìu cô ngồi xuống nghỉ ngơi, không rời nửa bước.

Hiện tại lĩnh vực kinh doanh của Vân gia chỉ còn lại mảng sản nghiệp về đá quý và các loại châu báu, tuy nhiên quy mô ở mức độ nhỏ, không thể so sánh được với các thương hiệu lớn. Mặt khác do tính chất kinh doanh chỉ nhằm cân bằng việc thu chi, cho nên lợi nhuận không nhiều.

Chính vì vậy Cố Hề Hề mới chủ động muốn góp sức hỗ trợ Vân Tiêu Tình. Nếu không thì cô cũng không nhờ Mặc Tử Hân giúp cô tìm bộ trang sức ngọc thạch trị giá mấy ngàn vạn.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người thậm chí không mở lời chào hỏi.

Nhóm người xung quanh đều nhìn vào mà tò mò!

Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi!

Hai vợ chồng chạm mặt nhau, mỗi người dẫn theo một người bạn khác phái đi dự tiệc, mà đối phương đều không thể hiện một chút ghen tức!

Quá thú vị!

Tất cả quan khách đều đã đến đông đủ, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Cố Hề Hề trùng hợp lại ngồi đối diện Doãn Tư Thần, chỉ cần hai người nhẹ nhàng ngẩng đầu lên là có thể mặt đối mặt. Nhưng cô tựa như không quan tâm đến sự ngẫu nhiên này, chỉ cúi đầu nói chuyện với những vị khách khác.

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.