Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 8: Tình cờ gặp như thế làm cho người ta hoảng hốt




Lâm Triệt thay một bộ váy trước, váy ngắn xinh đẹp, bao vây lấy thân thể, thoạt nhìn bỗng chốc trong trẻo đi rất nhiều.

Lâm Triệt ở bên trong lần lượt thử từng bộ, toàn bộ quá trình nhân viên cửa hàng đều đi theo nhiệt tình phục vụ, thái độ miễn bàn rất tốt.

Mà Cố Tĩnh Trạch, tư thái tao nhã ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh, uống cà phê, nhìn báo chí, thấy Lâm Triệt vừa mới mặc dù khách khí nói không cần, nhưng mà đến nơi này, nghĩ thật giống như chưa từng trải việc đời, nơi nơi nhìn, nhìn đến bộ quần áo nào đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Nhìn ra là thật sự chưa từng mặc qua quần áo tốt.

Nhưng mà ngẩng đầu lên, anh liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt đứng ngay trước mắt, váy dài xanh biếc, khiến da thịt cô vốn là trắng nõn, càng có vẻ hiện rõ hơn, phảng phất một con dòng suối sau cơn mưa, mát rượi làm người ta hài lòng, chân dài lộ ở bên ngoài, tay áo dài thẳng tắp, cả người có vẻ gợi cảm mỹ lệ, lại mang theo vài phần đáng yêu.

Nhân viên cửa hàng ở một bên cười khích lệ:

Bộ quần áo này thật sự là rất thích hợp với phu nhân, mặc rất đẹp.

Lâm Triệt bị khen ngợi ngượng ngùng đứng lên.

Cố Tĩnh Trạch nhìn, không thể phủ nhận, cô như vậy quả thật là đẹp mắt.

Một người phụ nữ thoạt nhìn thập phần nhếch nhác không có giáo dưỡng, lúc này cũng có vẻ thập phần tao nhã mỹ lệ, mười phần hương vị phụ nữ.

Anh không khỏi nhìn nhiều hai lần, nhìn thấy Lâm Triệt rồi quay đầu, mới lại nhìn về phía nơi khác.

Cố Tĩnh Trạch thật vừa lòng, vẫy tay làm cho người trả tiền, tùy tay đối nhân viên cửa hàng nói:

Trong tiệm đồ nào thích hợp với cô đều giúp tôi bọc lại, cho người đưa đến Cố trạch.

Lâm Triệt cực kỳ kinh ngạc, nhìn Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt đều chiếu sáng.

Thật sự là rất thổ hào.

Nhân viên cửa hàng tự nhiên thập phần vui vẻ, cung kính tiễn hai người rời đi, nhìn Lâm Triệt chạy chậm đi theo lên chiếc Porsche xa hoa bên ngoài, một mặt hâm mộ.

Rất nhanh đến công ty, cô nói với anh tiếng cám ơn, vội chạy xuống.

Du Mẫn Mẫn một đường mang theo Lâm Triệt đi tới thử vai ở sảnh rất lớn của khách sạn bảy sao, vừa đi vừa nghiêm khắc mà lãnh đạm nói:

Hôm nay có vai cho em thử, giống như lần trước, nửa đường chạy, lần sau em đừng đến công ty nữa, em đừng thực xem em như Lâm Lỵ, nếu em muốn chọn nhân vật, em liền làm được giống như cô ta, không nói đại hồng đại tử (chỉ vật được người ta chú ý), tốt xấu gì cũng là ngôi sao lớn, bằng không em đàng hoàng tử tế đi thử vai cho chị, đừng nghĩ đến cái chủ ý xiêu vẹo gì đi.

Lâm Triệt nghĩ, Lâm Lỵ có Lâm gia dùng rất nhiều tiền nâng, sao có thể không thuận lợi, cô lại vẫn bị bác gái chèn ép, phàm là có nhân vật nào tốt, Lâm Lỵ còn dù sáng dù tối quấy rối, nhưng mà, cô không thể bởi vậy buông tha, bằng không, có cái gì khác lâm trận lùi bước.

Hôm nay nhân vật này em thử tốt cho chị.

Chị Du tiếp tục nói:

Lần này người đầu tư lại là một kim chủ lớn, Cố gia, nhưng mà lại là phú hào có tiếng ẩn hình, trong nhà có bao nhiêu tiền, thế lực có bao lớn, ai cũng không biết, cho dù em là thử không được, nếu có thể bị anh nhìn một cái, ngộ nhỡ chỉ cần bề ngoài, đời này em sẽ lên như diều gặp gió.

Lâm Triệt không cẩn thận lại nghe, bởi vì đối diện với Lâm Lỵ cùng Tần Khanh, bỗng chốc đã lấp đầy tất cả suy nghĩ của cô.

Lâm Lỵ nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng, Tần Khanh cao lớn đẹp trai, hai người cùng đi tới, ánh mắt chung quanh lập tức đều bị hấp dẫn.

Oa, Lâm Lỵ.

Bên cạnh cô ta đích thị là chồng chưa cưới của cô ta, nghe nói hai người rất nhanh sẽ đính hôn, trong nhà chồng chưa cưới của cô ta đặc biệt có tiền, là cái phú nhị đại.

Chồng chưa cưới của cô ta rất đẹp trai, hai người rất xứng.

Mạng của Lâm Lỵ thật tốt.

Lâm Triệt nghĩ quay đầu tránh ra, cũng đã không kịp, đã nghe thấy Tần Khanh hô một tiếng trước:

Lâm Triệt? Sao em lại ở trong này?

Thân hình Lâm Triệt cứng lại, chỉ có thể khó khăn quay đầu lại, nhìn Lâm Lỵ oán độc lườm cô một cái, hai người cùng nhau đi tới.

Lâm Triệt cười nhạt với Tần Khanh:

Tôi là tới thử vai.

Tần Khanh nhìn chằm chằm quần áo trên người cô, làm như cảm thấy cô hôm nay bộ dáng đỉnh đạc có điều khác bình thường.

Bộ dáng tươi mát hơn rất nhiều, cả người còn tản ra một chút sức quyến rũ thuộc về phụ nữ.

Em đi nơi nào, trong nhà em vẫn luôn luôn tìm em.

Tần Khanh còn không biết tình hình thật sự, chỉ biết là Lâm gia dường như đã ầm ĩ lật trời, Hàn Thái Anh luôn luôn mắng, nói Lâm Triệt là con bạch nhãn lang, đã nuôi dưỡng lớn lên, còn vong ân phụ nghĩa.

Thanh âm Lâm Triệt cười lạnh, nhìn nhìn Lâm Lỵ kiêu ngạo bên cạnh:

Không có việc gì, tôi về sau sẽ tá túc ỏ nhà của bạn, không trở về Lâm gia nữa.

Lâm Lỵ đối Tần Khanh lên án:

A khanh, anh không biết, trong nhà đều phải vội muốn chết, cô ta cũng quá không hiểu chuyện, mẹ em lo lắng một buổi tối cũng không ngủ, cô ta...

Lâm Triệt hừ lạnh, là không thể bán cô đi, tức giận một buổi tối không ngủ.

Lâm Triệt không nghĩ lại nhìn cô ta diễn trò, nhàn nhạt lưu lại một câu:

Tôi còn muốn quay thử phim, Tần Khanh, tôi đi trước.

Liếc mắt nhìn thật sâu Tần Khanh một cái, cô gắt gao nắm chặt tay.

Thanh âm Lâm Lỵ vừa mới mở, đã nghe thấy mặt sau lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Vài người kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy một hàng vệ sĩ đều nhịp, tố chất tuyệt hảo, rõ ràng mở đám người, mặt sau, Cố Tĩnh Trạch một thân đồ đen, như kỵ sĩ trong bóng đêm, thần bí thanh lãnh.

Lâm Triệt sửng sốt, ở trong này nhìn thấy anh, nhất thời cảm thấy bản thân hình như là đang nằm mơ.

Mà ánh mắt Lâm Lỵ sớm lóe lên ánh sáng, nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt kiêu căng, lông mi lạnh nhạt, nhìn giống đế vương ngồi tít trên cao, không cho phép ai tiếp cận.

A, Tần Khanh, ai vậy, nhìn nhìn quen quen.

Cô che dấu không được tò mò, lôi kéo Tần Khanh hỏi.

Mà Lâm Triệt, thầm nghĩ tìm cái hố vùi mình vào, bởi vì, cô liếc mắt một cái nhìn đến, ánh mắt lạnh lùng của Cố Tĩnh Trạch, đang nghiêng bắn lại.

Lâm Lỵ kêu sợ hãi lại khiến cô nháy mắt trong sửng sốt phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy Lâm Lỵ cúi đầu nói:

Anh ta có phải đang nhìn mình không...

Lâm Triệt chờ không nổi nữa, thừa dịp loạn trực tiếp chạy đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, mới nghe được thanh âm Lâm Lỵ thế nhưng vang lên ở phía sau.

Lâm Triệt, mày tốt nhất ngoan ngoãn về nhà đi.

Lâm Triệt quay đầu lại, lạnh lùng nói:

Tôi sẽ không trở về.

Lâm Lỵ hừ lạnh:

Mày đừng cho là tao không biết mày đối Tần Khanh có chút tiểu tâm tư, mày không xứng với anh ấy, anh ấy lập tức muốn cùng tao đính hôn, lập tức sẽ là anh rể của mày, mày nếu có tâm, thì ít nháy mắt ra hiệu với anh, không nhìn mày đến cùng là thân phận gì, một đứa con riêng, còn có suy nghĩ vọng tưởng đối với quý công tử như Tần Khanh.

Trong lòng Lâm Triệt đau xót.

Lâm Lỵ thưởng thức nhìn biểu cảm trên mặt cô:

Vốn mày còn có cơ hội tiến thân vào xã hội thượng lưu, trở thành thiếu phu nhân Trình gia, đáng tiếc mày không thức thời, thế nào, mày sẽ không là còn đang suy nghĩ có cơ hội có thể cùng Tần Khanh phát sinh chút gì chứ.

Nếu nói đủ rồi, tôi có thể đi rồi sao.

Nói đến người khác đều có thể, nhưng mà nhắc tới Tần Khanh, cô chịu không nổi.

Lâm Triệt bước nhanh ra ngoài, lại bị Lâm Lỵ một phen túm trở về.

Mày đối tao là cái thái độ gì!

Lâm Lỵ cười lạnh nói:

Hiện tại nếu mày quay đầu, liếm sạch sẽ vết bẩn này trên giày của tao, tao có lẽ còn có thể cho mày vai diễn này, bằng không, tao còn ở đây một ngày, mày đừng nghĩ dính vào bên cạnh phim truyền hình cùng người chế tác lớn.

--------

Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.