Đầu Lâm Triệt giống như bỗng chốc sung huyết, một mảnh hỗn độn.
Lúc môi hơi lạnh của anh xẹt qua cánh môi, lưu lại một cảnh ướt át làm cho người ta lưu luyến, mới khôi phục tri giác.
Anh, hôn cô...
Hơn nữa, lại còn hôn.
Bá đạo cạy mở hàm răng của cô, anh cơ hồ đoạt lấy đi tất cả hô hấp của cô, không cho cô một chút không gian suy tư.
Đầu lưỡi va chạm, anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, dùng sức khẽ hút, máu của cô giống như đều bắt đầu chảy ngược, lúc này cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
Lâm Triệt mở to hai mắt, nhìn gò má hoàn mỹ của anh gần sát tới, một trận hương thơm vây quanh cô, mang theo ái muội cực nóng, khiến cô bỗng chốc như đã quên đi đau đớn.
Ngón tay nắm chặt, tay cường tráng của anh, còn ở trong lòng bàn tay, độ ấm cực nóng, lại truyền đến trong tay cô.
Mãi cho đến khi bác sĩ khâu lại xong miệng vết thương cho cô, cô không lại cảm giác được một tia đau đớn.
Thẳng đến Cố Tĩnh Trạch chậm rãi buông môi của cô ra.
Vị của cô vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ.
Buông lỏng ra, giữa răng lại còn lưu lại vài phần vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng mà, đợi đến khi bác sĩ đứng lên nói, đều xong rồi, chấp nhận tiêm adrenalin, khiến Lâm Triệt mất máu quá nhiều còn luôn luôn có Lâm Triệt, lúc này lại giống như mũi tên rời khỏi cung, buông lỏng, cả người trực tiếp nằm ở nơi đó, hôn mê.
Thời điểm Lâm Triệt tỉnh lại, phát hiện bên cạnh là một mảnh màu lam, trong phòng các loại dụng cụ đang ở nhảy lên.
Cô sửng sốt, vội muốn đứng lên, cùng lúc đó phía dưới miệng vết thương kéo căng đau xót, cảm thấy tay như cũ bị người nắm.
Lúc này mới nhìn đến, Cố Tĩnh Trạch nằm sấp ở bên giường, đang ngủ.
Cô vừa động như vậy, anh trực tiếp mở mắt:
Như thế nào?
Anh có chút khẩn trương nhìn cô:
Làm sao không khỏe ở chỗ sao?
Anh thoạt nhìn hơi chút lộ vẻ mỏi mệt, Lâm Triệt không khỏi nghĩ, anh chẳng lẽ là ở trong này chăm sóc cô một buổi tối?
Lâm Triệt vội nói:
Không có, không có việc gì, chính là miệng vết thương bị căng lên thôi.
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, vội đứng lên, xốc lên chăn nhìn nhìn miệng vết thương của cô.
Còn gắt gao băng bó, nhìn ra hẳn là không vấn đề gì.
Anh thở ra một hơi, cau mày nói với cô:
Cẩn thận một chút, không cần tùy tiện lộn xộn.
Một buổi tối ngày hôm qua, cô bất chợt nỉ non, tiếng rên rỉ khiến trong lòng người không thoải mái.
Anh chỉ có thể nắm tay cô như vậy, luôn luôn thủ ở đây một buổi tối, gần sáng, mới chịu không được, nằm sấp ở trong này ngủ.
Tần Hạo nhìn bất quá, muốn cho anh đi phòng bệnh cách vách, nhưng mà, anh chỉ cần vừa động, Lâm Triệt sẽ hừ vài tiếng.
Tay anh trực tiếp giơ lên, khiến Tần Hạo đi ra ngoài, bản thân ở trong này nhìn cô một buổi tối.
Cũng may bác sĩ nói, chính là động mạch chủ đứt, cứu chữa kịp thời, đã cầm máu chữa trị tốt.
Chính là, động mạch chủ nơi đó mất lượng máu quá lớn, cho dù lúc đó lập tức cầm máu, nhưng mà, cũng vẫn mất máu quá nhiều, cô lúc này thật suy yếu.
Bác sĩ còn nói, động mạch chủ nơi đó xuất huyết cực kỳ nguy hiểm, nếu không kịp thời, cô rất có khả năng sẽ chết rất nhanh.
Lâm Triệt cảm thấy tinh thần bản thân giống như tốt hơn rất nhiều, nhìn phòng bệnh đặc biệt xa hoa này, nếu không phải có nhiều máy móc, thoạt nhìn không giống như phòng bệnh, cô biết bản thân hẳn là đã qua được không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra đồng thời, mới bỗng nhiên nhớ tới:
Ai nha, giấy tờ nhà đất, khế ước mua bán nhà của tôi đâu?
Cố Tĩnh Trạch không nói gì nhìn cô:
Không biết.
Lâm Triệt kinh ngạc:
Không phải chứ!
Lúc đó nhất thời sốt ruột, cũng không biết ném đi đâu, chẳng lẽ cũng không có người giúp cô thu lại sao.
Lâm Triệt nói:
Thế nào như vậy, đồ vật quan trọng như vậy.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu:
Được rồi, thực quan trọng như vậy, lúc đó vì sao cô không ôm khế ước mua bán nhà và giấy tờ nhà đất của cô trốn đi qua một bên, còn ném nó, bổ nhào vào trên người tôi.
Đối với cô hơi có chút áy náy, không nghĩ tới cô thế nhưng mà sẽ làm ra phản ứng như vậy.
Lâm Triệt chớp chớp mắt:
Tôi đã quên là chuyện gì xảy ra, khả năng lúc đó nhất thời xúc động đi.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
Lần sau không được làm như vậy, rất nguy hiểm.
Lâm Triệt nói:
Đương nhiên, có lần giáo huấn này, lần sau tôi sẽ biết, đây là lần đầu tiên không kinh nghiệm, không biết nên trốn ở chỗ nào sao.
Cố Tĩnh Trạch lắc lắc đầu.
Lâm Triệt nói:
Đúng rồi, khế ước mua bán nhà cùng và giấy tờ nhà đất của tôi có thể làm lại một lần nữa?
Đương nhiên, tên của cô, là của cô.
Thật tốt quá.
Bộ dáng Lâm Triệt nhẹ nhàng thở ra.
Cố Tĩnh Trạch nói:
Được rồi, tham tiền, chuyện này đã giải quyết, cô cũng nên ăn một chút gì.
Bác sĩ nói cô tỉnh lại là có thể ăn cái gì, cho nên, anh đã trước tiên kêu người trong nhà làm cái gì cho cô.
Gọi người lấy ra, cô còn nghĩ động, Cố Tĩnh Trạch đè cô lại:
Tôi đút cho cô, cô không nên động.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch đã để cái bàn nhỏ xuống, cầm lấy thìa đến, cẩn thận múc một muỗng cháo, đặt ở trên môi thổi thổi, mới đưa tới trước mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhìn một loạt động tác của anh, nhìn cực kỳ chân thành, một mạch liền thành, không khỏi cười.
Hé miệng một ngụm ăn hết, không khỏi lại cắn thìa.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi, nhìn môi của cô, so ngày hôm qua đã có chút huyết sắc, mang theo chút cháo trắng trơn bóng lại ướt át, yết hầu anh vừa động, mi sắc cũng càng nặng thêm vài phần.
Hu... Thực xin lỗi.
Cô không nhận thấy được sự khác thường của Cố Tĩnh Trạch, nuốt miệng cháo xuống, mơ hồ nói.
Cố Tĩnh Trạch nói:
Ăn cái gì cũng có thể cẩn thận một chút sao.
Tuy rằng giọng điệu không dằn lại, nhưng mà, anh vẫn vươn ra ngón tay, lau cháo chảy xuống bên miệng cô.
Ngón tay đ-ng tới môi non mềm của cô, một chút cảm giác tê tê ma dại, giống như lan tràn theo đầu ngón tay.
Lúc này, di động để ở một bên bỗng nhiên vang lên.
Cố Tĩnh Trạch buông bát xuống, nhìn về phía di động.
Là Mạc Huệ Linh gọi điện thoại tới.
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài nhận.
Lâm Triệt ngẩn người, nhìn cửa đóng lại, trong lòng nghĩ, không cần nghĩ cũng biết ai gọi điện thoại tới.
Cố Tĩnh Trạch nhận điện thoại, chợt nghe đến thanh âm lo lắng của Mạc Huệ Linh.
Tĩnh Trạch, anh đêm qua thế nào không có tới, điện thoại còn luôn luôn không có người nhận.
Buổi tối điện thoại vang lên một lần, nhưng mà lúc đó Lâm Triệt còn ở trong hôn mê, Cố Tĩnh Trạch lo lắng ầm ĩ đến cô nghỉ ngơi, lúc này để Tần Hạo lấy điện thoại đi ra ngoài.
Nghe thấy thanh âm oán giận của Mạc Huệ Linh, Cố Tĩnh Trạch nói:
Buổi tối xảy ra chút chuyện, cho nên mới không đi.
Em mặc kệ anh xảy ra chuyện gì, Cố Tĩnh Trạch, ngày khác có thể, nhưng mà, ngày hôm qua là sinh nhật của em, anh thế nào có thể để một mình em ở nơi đó chờ anh lâu như vậy.
Mạc Huệ Linh lại bắt đầu khóc lên.
Cố Tĩnh Trạch biết Mạc Huệ Linh thật thích khóc, lúc này nghe cô nỉ non, cũng không khỏi nghĩ đến, kỳ thực Lâm Triệt không thật thích khóc, ngày hôm qua đau hàm răng cô run lên, vẫn cho là bản thân phải chết, nhưng mà, lại cũng không rơi xuống một giọt nước mắt.
Cố Tĩnh Trạch nói:
Ngày hôm qua chuyện thật sự có chút gấp, cho nên mới không thể đến, thực xin lỗi, Huệ Linh, cụ thể, lần sau gặp mặt lại nói.
Vậy buổi tối anh tới gặp em sao?
Thanh âm Huệ Linh yếu đi.
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi suy tư:
Hôm nay chỉ sợ là không được.
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây