Thích

Chương 7




"Tuyết rơi rồi"

Thích ghé vào trên giường nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầm mắt Lý Kiều rời khỏi máy tính chuyển hướng cô, lướt qua phía ngoài.

Đúng là tuyết rơi.

Bên trong không khí ấm áp, xuân ý hòa thuận vui vẻ, cùng vẻ lạnh như băng ở bên ngoài hình thành rõ ràng sự chênh lệch về nhiệt độ, cửa sổ sát đất vì vậy mà mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng mảnh tuyết lớn hạ xuống.

Tuyết lớn như vậy kì thật rất ít khi xuất hiện ở khí hậu biển nước Anh, có nhiều thời điểm tuyết gặp bão, rơi xuống liền tan.

"Lý Hạo Nhiên nói lâu đài bằng tuyết rất đẹp, không biết có xinh đẹp giống tuyết như vậy không". Thích lười biếng trở thân mình, đưa tay lau đi hơi nước, theo một góc thủy tinh rõ ràng thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy tuyết lại hưng phấn như vậy———-Lý Kiều nhìn cô nở nụ cười một chút, không có trả lời.

"Này, ông có biết Lapland(*) không?" Thích bỗng nhiên xoay người nhìn hắn.

"Cái gì?" Lý Kiều sửng sốt, ngờ nghệch hỏi.

"Địa phương mà Nữ hoàng tuyết sống, nghe nói ông già Noel cũng ở tại nơi đó", Thích nhìn vẻ mặt hoang mang của hắn, gấp đến nỗi hai mắt đều tỏa sáng, "Chính là trong thần thoại 'nữ hoàng tuyết' đó"

Lý Kiều mờ mịt lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe qua"

"Hả?" Thích thất vọng nhìn hắn, " Vậy ông có biết địa phương đó không?"

"Cháu vừa nói nó là thần thoại mà". Lý Kiều quả thực hết chỗ nói rồi——hắn thật sự muốn tìm xem những ý nghĩa cổ quái không nên có trong đầu cô.

Thấy cô đã lâu không có động tĩnh, Lý Kiều tò mò nhìn về phía cô: "Cháu làm gì vậy?"

"Xem tiểu thuyết". Cô cũng không ngẩng đầu nói.

"Tiểu thuyết gì, hay lắm sao?" Lý Kiều đứng lên, tiến đến trước người cô.

" 'Những bức thư kể lại (**)", Thích lật lật trang sách, "Rose ở trong thư nói cho chú chân dài rằng cô ấy phát hiện một cuốn sách, mặt trên đều là những ghi chú mặt cười của Michale trước đây lưu lại, sau đó cô đoán rằng cái người tên Michale đội mũ cầm gậy chống lúc nào cũng nghiêm túc kia cũng từng là một đứa bé thiện lương, tóc hồng, ở trên thang lầu đi lên đi xuống, ầm ỹ đòi bánh bích quy ăn".

"Michale chính là chú chân dài Smith."

"Tôi đã sớm nhận ra", Thích đắc ý liếc mắt hắn một cái, "Tôi thích chú ấy"

"Tôi có thể lý giải rằng các cô gái luôn có một ảo tưởng không thực tế đối với đàn ông thành thục", Lý Kiều buồn cười nhìn cô, "Cháu đã có người ba chân dài, chưa đủ sao"

"He's not my type". Nhắc tới người ba của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền nhăn thành một đoàn.

"Ông bao nhiêu tuổi?" Cô đột nhiên đặt câu hỏi, biểu tình thần bí.

"Ba mươi ba"

"Lớn hơn tôi nhiều vậy sao", Thích buồn bực nghĩ đến cả mấy chục năm chênh lệch tuổi tác.

"Cho nên, xin cháu đừng dùng 'này', 'kia' để xưng hô tôi, hoặc là kêu chú, hoặc kêu ba nuôi". Lý Kiều cười sờ sờ đầu cô.

"Tôi mới không thèm nhận ông làm ba nuôi", Thích khó chịu né khỏi tay hắn, "Một người ba đã muốn đủ làm tôi đau đầu, tôi có bệnh mới tìm thêm phiền toái."

"Ông trước đây có phải cũng giống như Michale, nghịch ngợm gây sự, sau đó luôn chọc mẹ ông tức giận?" cô vươn đầu hỏi hắn, vẻ mặt giảo hoạt.

"Không có" Lý Kiều lẳng lặng đáp.

"Hứ". Thích đối với câu trả lời của hắn cười nhạt

"Tôi từ nhỏ vốn không có mẹ, cho nên cũng không có cơ hội chọc bà ấy tức giận"

Ban đêm yên tĩnh, một câu nhẹ nhàng, tựa hồ đông lại không khí vốn ấm áp bên trong.

Thích kinh ngạc nhìn sườn mặt hắn, thấy được đáy mắt hắn hiện lên một tia đau đớn.

——-làm sao bây giờ? Cô giống như đã nói sai.

Vết thương trên miệng hắn còn hơi hơi ửng hồng, nhớ tới tình cảnh ở bệnh viện ngày đó, cô có chút khó xử.

"Thực xin lỗi" do dự nửa ngày, cô mới ấp úng nói ra ba chữ

Lý Kiều cười nhẹ, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô :"Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải mang cháu đi chơi"

Nghe ngữ khí không được tự nhiên của cô, chỉ biết cô là một đứa nhỏ không có thói quen nói câu xin lỗi, nhưng nghe được một câu này của cô, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.

"Tôi và ông cùng nhau ngủ được không?" Thích khó được nhu thuận nghe lời, gấp tiểu thuyết trông mong nhìn hắn.

"Cháu không phải đã đem giường của tôi chiếm hết sao?" Khép lại máy tính, Lý Kiều trên gường vỗ vỗ người không yên bên cạnh, "Ngủ đi"

Trong phòng chỉ còn chiếc đèn ngủ đặt ở dưới đất phát ra ánh sáng mỏng manh, bóng tối cũng nhờ vậy trở nên nhu hòa hơn. Cảm giác được cánh tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng của hắn, Lý Kiều nhịn không được thở dài——-trừ bỏ cô, phụ nữ cùng hắn ngủ có ai nhỏ tuổi như vậy? Nếu để cho bạn bè hắn biết được, sẽ tránh không khỏi bị cười nhạo.

Bên ngoài tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, có thể nghe thấy thanh âm sàn sạt xen lẫn tiếng gió gào thét, mà trong phòng lại yên tĩnh như vậy, tĩnh đến nỗi Thích có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng của hắn.

Tuy rằng hắn không cao lớn như cha mình, nhưng nằm trong ngực hắn rất thoải mái, theo hô hấp phập phồng, ấm áp truyền đến mặt cô, trên người hắn có một mùi hương dễ chịu, không biết là của sữa tắm hay là thứ khác, thật nhẹ, lại để cho cô ngửi thấy rõ ràng, thật thoải mái, rất muốn cứ như vậy ngủ luôn.

"Thích, đừng ôm chặt như vậy", hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trầm thấp trong lồng ngực, rơi vào tai cô, "Lớn như vậy sao lại thích ngủ chung với người khác"

"Tôi đã quên mất lần cuối cùng được ngủ cùng mẹ là khi nào", cô rầu rĩ trả lời, "Tôi từ khi còn nhỏ đã bắt đầu ngủ một mình, căn bản là tranh không được với ba".

Lý Kiều nao nao.

Kỳ thật hắn có thể hiểu rõ——–nếu không biết hạnh phúc khi nào sẽ tan biến bất chợt, vậy thì phải nắm chắc từng phút từng giây, cảm tình của Diệp Thính Phong đối với Lãnh Hoan quả thực là như thế, một người đàn ông cao ngạo trong thiên hạ, lại chỉ có sự kiện này khiến anh ta bất lực, cho nên, dù đó là con gái của mình, anh ta cũng sẽ không nhượng bộ.

Chỉ là, Thích không biết tình hình thực tế, nên mới có khúc mắc như vậy.

Trong lòng dâng lên trận thương tiếc , hắn phủ tay lên mái tóc mềm mại của cô "Một ngày nào đó cũng sẽ có người chỉ muốn ôm cháu ngủ, ai cũng không tranh được"

"Vậy còn ông" thanh âm mềm mại vang lên cẩn trọng, "ông muốn ôm ai?"

Thân thể hắn căng thẳng một lát, Thích nín thở chờ đợi đáp án đã sớm biết trước, hắn lại không nói gì.

"Lý Kiều, ông giống như bù nhìn tuyết vậy". Cô nhẹ giọng nỉ non.

Một người cứ đứng trong cung điện nữ hoàng tuyết không lạnh sao? Cứ như vậy, trái tim cũng sẽ đông cứng.

"Cháu đang nói cái gì?" Lý Kiều mê hoặc hỏi.

Thích oa ở trong ngực hắn cười rộ lên, mặt có chút nóng———–nếu có thể vĩnh viễn tựa vào lồng ngực ấm áp này, cũng rất tốt.

"Tôi đây cứ nghe theo lời ông nói đi"

Đi nhiều địa phương như vậy, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy người này.

Lý Kiều mỉm cười, có chút khó hiểu, cũng không hỏi lại cô, dù sao tâm tư một đứa bé, thật khó đoán.

"Mau ngủ đi". Hắn không do dự dỗ cô.

"Đáp ứng tôi một sự kiện, tôi sẽ không phiền ông"

"Nói"

"Sau này nhất định phải mang tôi đi Lapland". Thích nhẹ nhàng mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.