"Ở bên ngoài tìm một vòng không phát hiện ra anh, thì ra là trốn ở chỗ này một mình uống rượu giải sầu". Tề Nhã nhìn bóng người trên sô pha cười trêu ghẹo, thuận tay đóng cửa phòng lại.
"Người nên gặp đã gặp, lời nên nói cũng đã nói, còn lại cũng chỉ vài ba câu xã giao nhàm chán". Lý Kiều lạnh nhạt mở miệng, lại một lần nữa nâng ly rượu đưa đến bên môi.
"Nếu cô ấy đã quay trở lại, sao không chịu đi nhìn người ta một chút?". Con mắt nửa đùa nửa thật nhìn hắn, trong lời trêu chọc còn ẩn chứa một chút lo lắng ——- thật đúng là hiếm khi nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của hắn lúc này.
Hàng mi trên gương mặt tuấn mỹ buông xuống, Lý Kiều không trả lời.
Cũng không phải là không muốn gặp, mà là không biết nên đối mặt như thế nào, tinh thần từ ngày hôm qua đến giờ vẫn không yên —— chết tiệt ... Cô muốn rời khỏi hắn, cô lại dám khinh định mà tuyên bố sẽ chấp nhận lựa chọn một tên đàn ông khác!
Cô dựa vào cái gì mà tự do xâm nhập vào cuộc đời hắn, đã lấy tình cảm trói chặt trái tim hắn, rồi lại ngoảnh mặt phủi tay vô trách nhiệm như vậy? Cô dựa vào cái gì khi hắn can đảm lấy hết dũng khí đáp lại sự theo đuổi của cô bấy lâu nay, muốn cho cô một lời hứa về tương lại ngọt ngào, cô lại ngã vào lòng tên đàn ông khác?
Nếu hắn rời khỏi cô, có lẽ cô cũng chỉ khóc nháo một trận, ba năm năm năm sau khi gặp lại, thời gian sẽ hòa tan tất cả những đau xót, còn chưa nói đến cô hiện tại cũng đủ xinh đẹp cùng tư cách để theo đuổi một người đàn ông khác. Mà hắn thì sao? Nếu cô rời bỏ hắn thì sao? Vật nhỏ vô lương tâm này, cô có bao giờ biết đến sợ hãi của hắn, lo lắng của hắn chưa?
"Dì Liễu à, con rất thích loại tinh dầu mới của cửa hàng, mùi hương thật là mê người". Ngâm mình trong bồn tắm nói điện thoại, vẻ mặt Thích tràn đầy ý cười.
"Con thích là tốt rồi, sau này dì sẽ mang thêm cho con nhiều hơn một chút", Liễu Nhược Y cười nói, "Đang làm gì vậy, sao lại nghe có tiếng nhạc?"
"A?" Liễu Nhược Y ngẩn ra một lúc, lập tức cười nói, "Con đúng là rất có tinh thần nha, Thích".
Cắt đứt điện thoại, khóe miệng hồng phấn nhếch lên một độ cong giảo hoạt —— cô đương nhiên biết ý vị sâu xa trong nụ cười của dì Liễu, mọi người đang chờ đợi một trò hay, cô tất nhiên không thể phụ sự mong đợi của mọi người, đúng không nào? (Đúng đúng ^^)
Bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ ô tô, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng bước chân ở dưới lầu.
"Lý tiên sinh, ngài hiện tại không thể vào được —–" thanh âm của người hầu bị át đi bởi một tiếng đạp cửa mãnh liệt.
Thích bỗng hoảng hốt, vừa ngồi dậy cửa thủy tinh của phòng tắm đã bị người khác mở ra, cô la lên một tiếng ngay lập tức giấu mình vào trong nước.
Bọt nước màu trắng vương trên thân thể của cô, nhưng cảnh xuân vẫn rất mê người, âm nhạc nhẹ nhàng mang theo mùi hương mê hoặc, quanh quẩn dây dưa bên trong, hình thành một không khí kiều diễm ái muội, Thích có chút kinh hoảng nhìn người đang đứng lặng cạnh cửa kia, hai gò má cô đỏ lựng như ngọn lửa.
"Ông mau đi ra ngoài!" Cô ôm lấy hai vai mình, xấu hổ và giận giữ kêu.
Mắt phượng gắt gao ngắm nhìn cô, ngọn lửa nguy hiểm trong đáy mắt hắn bắt đầu dao động, Lý Kiều vẫn như cũ đứng tại chỗ, mắt điếc tai ngơ đối với sự kháng nghị của cô.
Giỏi lắm! Vào lúc cuộc sống của hắn đang bị vây quanh trong nước sôi lửa bỏng, cô lại nhàn hạ thoải mái tự tại ở trong này nghe nhạc tắm bồn.
Chậm rãi nhấc chân, hắn bước đến trong sự bối rối của cô, ngồi xuống bên thành bồn, thân khẽ khom xuống cùng cô đối mặt: "Không phải trăm phương nghìn kế muốn trở về sao, hiện tại đã thấy tôi rồi sao lại kinh ngạc như vậy?"
"Tôi trở về đâu phải vì muốn gặp ông- —–" Thích không tự chủ né về sau một chút —— hắn dựa vào gần như vậy làm gì? Làm cô có cảm giác thật không an toàn chút nào.
Bàn tay bỗng nhiên tiến vào trong nước, cô cơ hồ muốn hét lên vì động tác càn rỡ của hắn, trong đôi đồng tử sâu hút hiện lên ý cười tà mị, hắn nhẹ giọng bảo cô: "Nước sắp lạnh rồi, còn không đứng dậy?" .
"Liên quan gì đến ông!" Cô xấu hổ phản bác, bởi vì hơi thở bay vào trong mũi mà trừng lớn mắt, "Ông uống rượu?"
Hít sâu, mùi rượu trên người hắn rất nồng, cơ hồ có thể át đi mùi hương tinh dầu.
"Nếu tiếp tục ngâm nữa, sẽ bị cảm mạo", thanh âm hắn nhẹ thấp dễ nghe, giống như ảo tưởng, "Hay là muốn tôi giúp em?".
"Đi ra ngoài!" Giận giữ dâng lên biến thành lời nói, thoát ra khỏi miệng lại trở nên lắp bắp, cô đề phòng theo dõi hắn, ngâm mình càng sâu vào trong nước.
Lại phát hiện ra bọt nước đang tan dần, đôi chân thon dài dưới nước như ẩn như hiện, sau một tiếng thét kinh hãi của cô, ánh mắt hắn càng trở nên đen đặc.
"Cho em mười phút". Hắn đứng lên, thanh âm khàn khàn mang theo chút nguy hiểm mà mê người.
Từ giây phút cô xuất hiện ở cửa phòng ngủ, tầm mắt hắn vẫn luôn gắt gao dính trên người cô, ánh sáng nhẹ dịu của đèn tường làm xuất hiện một vầng tối trên sườn mặt, khiến nét mặt của hắn càng thêm mông lung khó tả.
Thích bất an nắm chặt dục bào, chậm rãi bước thong thả đến bên giường ngồi xuống.
"Có muốn tôi sấy tóc giúp em hay không?" Hắn mỉm cười, bộ dáng rất vui vẻ, nhưng lại mang một áp lực vô hình.
"Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thích không chịu nổi liền hỏi, hai má vẫn nóng bỏng như bị thiêu đốt.
Là cô cố ý muốn đùa giỡn hắn, chọc giận hắn, vốn đã quá hiểu biết bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn, nhưng lại không dự doán được tối nay hắn sẽ xuất hiện với bộ mặt này. Hắn như vậy, thật xa lạ với cô, loại hơi thở lười nhác lại bất cần này, như là đang tiềm tàng một ngọn lửa giận kìm nén từ lâu không được phóng thích, tùy lúc có thể bật ra mà hung hăng phát tiết lực sát thương của nó.
Hắn cũng không vội trả lời cô, cầm lấy máy sấy ngồi vào cạnh người cô, giống như trước kia, từ từ giúp cô hong khô tóc.
Ngón tay thon dài lướt qua chỗ nào, chỗ đó da đầu cô lại run lên từng trận, cô ngồi yên một chỗ, toàn thân cứng ngắc.
"Em nói thử xem vì sao tôi lại xuất hiện ở trong này, Thích?". Hắn cúi đầu, hơi thở ấm áp cố ý phất qua vành tai cô, khiến cô không khỏi run rẩy.
Cô lại một lần nữa bị vây vào hoàn cảnh xấu ——- cô không cam lòng nghĩ, đưa tay ngăn trở tay hắn lại: "Đừng sấy nữa".
Than âm máy sấy im bặt dừng lại, hắn ngược lại bắt lấy cổ tay cô: "Đây là cái gì?".
Hô hấp của hắn vẫn trầm ổn mà vững vàng, nhưng ánh mắt lại như đang muốn giết người!
"Ông không biết sao?". Cô trả lời một cách mỉa mai, ánh sáng kim cương trên ngón tay áp út chiếu vào gương mặt hắn.
Trên ngón tay trắng noãn đó, chính là chiếc nhẫn hoa hồng của Tô.
"Mới tắm rửa xong đã đeo vào, hửm?". Bàn tay hắn nắm chặt, không buồn để tâm rằng sẽ làm đau cô, "Em thật đúng là rất coi trọng nó".
"Nếu không thì sao?". Thành công chạm vào chỗ đau của hắn, cô kiêu ngạo nhướng mày, "Ông nghĩ là tôi vẫn chỉ nói chơi với ông sao?"
"Cho dù là nói chơi cũng không được!". Hắn đột nhiên rống giận, hô hấp dồn dập.
"Không cần ông xen vào", cô cắn răng đánh trả, "Tôi muốn gả cho ai thì sẽ gả cho người đó!"
Ai bảo hắn lần nữa trốn tránh cô? Ai bảo hắn luôn khư khư cố chấp? Cô chính là đang canh cánh trong lòng, chính là đang mang rất nhiều ủy khuất, chính là không muốn để hắn vừa lòng đẹp ý!
"Diệp Thích", cơn giận mãnh liệt đánh úp lại, hắn dữ dằn nhìn chằm chằm vào cô, từng câu chữ rét lạnh xuất ra khỏi miệng: "Em dám lặp lại lần nữa!"
"Tôi muốn gả cho ai ———-"
Tiếng nói chưa kịp đi hết câu, hắn bắt lấy tay cô đem chiếc nhẫn kia tháo xuống, giơ tay ném ra ngoài.
"Ông làm gì!". Cô đứng dậy định đi tìm lại nhẫn, còn chưa nhấc được bước nào, cánh tay đã bị hắn hung hăng túm lấy, một trận trời đất xoay chuyển, cô đã bị áp đảo về giữa giường.
"Em dám! Em lại dám!", hơi thở hổn hển gầm nhẹ bên tai, hắn sắc mặt xanh mét nhìn cô, thân hình ngang tàng chặt chẽ vây trói cô, áp chế sự phản kháng của cô.
"Buông ra, không cần ông lo, ông là tên cường đạo, đáng ghét ——-" trước khi cái miệng nhỏ nhắn kia kịp phát ra những lời lẽ đủ để bức điên hắn, hắn cúi đầu, trút giận lên môi cô.