"Diệp tiểu thư, ngày kia sẽ có kết quả báo cáo, trước đó xin cô hãy ở lại đây". Bác sĩ tóc bạc mỉm cười nhìn cô, giọng nói lại mang chút mệnh lệnh, Thích không cần nghĩ cũng biết là ai đã dặn dò.
"Cám ơn". Cô nhẹ nhàng cười cũng không gật đầu, gác ống nghe điện thoại lên trên tường, trong lúc xoay người hướng đến cửa, bật ra một tiếng lơ đễnh với bác sĩ.
Mùa xuân mười chín tuổi, bỗng nhiên chỉ còn lại một mình cô đơn độc, chỉ có điều giờ đây cô đã không còn là một Diệp Thích bơ vơ xa lạ về mọi thứ như khi còn ở Newyork đón năm mới nữa.
Cho dù không còn Tô bên cạnh, cô cũng đã trưởng thành đủ lý trí để đối mặt với những thăng trầm trong cuộc sống.
Dạo bước không mục đích trên con đường, màu xanh lam của bầu trời làm hoa cả mắt, trên không trung lan tỏa một mùi hương ấm áp, như có như không xâm nhập vào phế quản, mang theo một chút ưu thương.
Đi ngang qua một cửa hàng áo cưới, sau lớp kính thủy tinh là một bộ váy cưới đẹp như ảo mộng, chưa bao giờ biết đến màu trắng đơn giản lại có thể được thiết kế tinh xảo như vậy, Thích không kìm được dừng chân, ngắm nhìn đến ngây người.
Shakespeare nói, khi chúng ta không thể mua nổi hạnh phúc, thì đừng bao giờ cách tủ kính quá gần, nhìn chăm chú vào hạnh phúc.(*)
Vì thế cô cười cười, thời điểm khi chuẩn bị xoay đi, mặt kính thủy tinh bỗng phản chiếu một bóng người làm cô ngẩn ra.
Bước chân phía dưới ngày càng gấp gáp, khi rẽ qua một góc đường lại lập tức dừng lại, mấy giây sau, đã có hai gã đàn ông to cao bước nhanh qua chỗ rẽ, nhìn thấy cô bỗng sững sờ tại chỗ.
——————————-
"Good afternoon", Thích lười biếng dựa trên giường, ánh mắt sắc bén như đao lưu động trên mặt bọn họ, "Có thể giải thích một chút tại sao các người lại xuất hiện ở đây, và còn theo dõi tôi không?"
Bọn họ chính là hai trong số những thủ hạ của cha cô, nay bỗng dưng xuất hiện chỉ có thể chứng tỏ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt trầm mặc của hai người kia, lòng Thích bắt đầu lạnh lẽo, "Đã xảy ra chuyện gì, ba tôi đâu?"
"Diệp tiên sinh bị thương, nhưng đã không còn lo ngại, hiện nay đang tĩnh dưỡng". Biết là không thể gạt được cô, một người trong số đó đã lưu loát trả lời.
Sắc mặt Thích nhất thời trắng bệch, vội vàng lôi di động ra, nghe thấy thanh âm chuyển tín hiệu, cô ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn, tay cũng run rẩy theo. "Thích". Giọng nói bình tĩnh mà quen thuộc truyền đến, cô cơ hồ muốn rơi lệ.
"Ba, ba bị thương thế nào, vì sao lại gạt con?". Cho dù biết ông đã không còn trở ngại, nhưng cảm giác sợ hãi và lo lắng trong lòng cô vẫn tăng thêm, —– cô đã mất mẹ, tuyệt đối không thể mất cha nữa.
"Đã không có việc gì nữa rồi, ba con là người dễ dàng gục ngã sao?". Diệp Thính Phong thong dong cười, "Ngoan ngoãn đợi ở bên đó, chữa tay cho khỏi". "Không được, con phải trở về!". Cô căn bản không còn nghe thấy lời khuyên giải an ủi của ông nữa, cô biết với thế lực của ông ở Anh quốc, để bị thương chứng tỏ đã không còn là chuyện tầm thường nữa rồi, đây là lần đầu tiên, nếu còn có lần thứ hai thì phải làm sao bây giờ?
"Nghe lời". Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm, nhưng đã có một loại uy lực giận giữ.
Thích suy sụp cắt đứt điện thoại, lấy tính cách của cha, đã quyết định chuyện gì là sẽ không bao giờ thay đổi.
Như vậy, cũng chỉ còn cách tiền trảm hậu tấu thôi.
"Tôi muốn trở về Anh" cô lẳng lặng nhìn hai người trước mắt. "Thực xin lỗi, tiểu thư, cô không thể rời khỏi nơi này, đây là sự phân phó của Lý tiên sinh".
"Lý tiên sinh?". Thích nhíu mày, hoài nghi bản thân bị nghễnh ngãng.
"Ông ta dựa vào cái gì quản tôi?" Thích trừng lớn mắt, cơn giận không thể át xuống.
"Không phải Lý tiên sinh quản cô, mà là chúng tôi hiện tại là do ngài ấy quản". Một tên thủ hạ kiên nhẫn giải thích. "Cái gì?", Thích khiếp sợ hỏi, nhất thời tiêu hóa không nổi đả kích này ——- người của cha cô về tay Lý Kiều khi nào vậy?
—————————————
Tiếng chuông vang lên, Lý Kiều nhìn dãy số hiện trên màn hình, lấy ánh mắt xin lỗi một chút với Tề Kinh, sau đó nhanh chóng tiếp nhận.
"Vì sao lại lừa tôi? Vì sao không cho tôi trở về?" Tín hiệu vừa chuyển được trong nháy mắt, thanh âm chấp vấn mang theo lửa giận đã trực tiếp lọt vào tai.
"Vì muốn tốt cho em". Hắn thản nhiên đáp lại một câu.
Vì tốt cho em—–lại là câu này! Hắn dựa vào cái gì không hỏi ý kiến cô trước đã tự tay quyết định tất cả?
"Tôi muốn trở về Anh!" Cô lại kháng nghị.
"Không có sự cho phép chủa tôi, em thế nào cũng không đi được". Hắn cứng rắn lên tiếng, không có nửa điểm thương lượng.
"Tôi muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến ông, ông thậm chí chẳng là gì của tôi cả, dựa vào cái gì mà quản tôi?"
"Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi nghe em nói những lời này". Hắn trầm mặc một chút, thanh âm vẫn bình tĩnh, những lại làm sống lưng cô lạnh toát.
"Ông uy hiếp tôi?" Sau khi hoàn hồn, cô buồn bực rống to, "Ông đừng mơ tưởng tôi sẽ an phận theo ông!"
"Tôi hiện tại không có thời gian nghe em gây sự, em tốt nhất nên ngoan ngoãn làm theo lời tôi".
Trước khi cô kịp phản kích, hắn đã lưu loát cắt đứt cuộc gọi, sau đó ấn tiếp một loạt dãy số.
"Là tôi", hắn lạnh nhạt lên tiếng, "Thu hồi hộ chiếu của cô ấy".
Uy hiếp vẫn chỉ là uy hiếp, hắn quá rõ ràng tính cách của cô, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, mà hắn hiện tại sợ nhất là cô sẽ gây thêm phiền toái.
Chết tiệt!
Thích khó có thể tin nhìn trừng trừng vào di động ——- hắn lại dám cắt cuộc gọi của cô.
"Lý tiên sinh, các công ty trên danh nghĩa thuộc sở hữu của Bùi Duẫn Thành hiện đang trong bờ vực phá sản, nợ đến lãi mẹ đẻ lại con, bất kể là thu mua hay tiếp tục đầu tư đều không ổn, đổi lại nếu tiếp quản tài nguyên cứng cùng các hạng mục của những công ty này, như vậy chúng ta có thể thoải mái mở rộng về phía bắc ."
Lý Kiều vừa muốn nói chuyện, di động trên bàn lại rung lên. "Lý Kiều!". Người ở đầu bên kia mang cả tên họ hắn ra mà mắng, thanh âm lớn đến nỗi ngay cả những người khác ngồi trong phòng hội nghị cũng có thể nghe thấy, "Ông mau đem hộ chiếu trả lại cho tôi!"
"Tôi đã nói rồi, em hiện tại chỉ có thể ở Thụy Điển, về phần trở về, nghĩ cũng đừng nghĩ".
Tên ti bỉ vô lại này!
Thích quả thực tức đến điên rồi, oán hận mở miệng với cái điện thoại, "Được, tôi không trở về nữa, tôi muốn hộ chiếu có thể chứ?"
"Vậy em muốn làm gì?". Hắn hỏi, đã có chút không kiên nhẫn.
"Kết hôn!" Thích bị hắn làm cho đầu óc nóng lên, hung tợn đem hai chữ này bật ra khỏi miệng.
"Em thử lập lại lần nữa, hửm?" Hắn thấp giọng hỏi, thanh âm vô cùng nhẹ, lại lạnh lẽo đến nỗi ngay cả không khí cũng phải ngưng đọng lại.
"Các hạ không phải già đến mức nghễnh ngãng rồi chứ?" Thích cảm giác được hắn bắt đầu tức giận, ngược lại còn thấy khoái chí, "Tôi nói tôi, muốn, kết, hôn".
"Em nằm mơ!". Cắn chặt khớp hàm rít ra vài ba chữ này, hắn trực tiếp tắt máy, sắc mặt rét lạnh như băng.
Lý thiếu gia hắn ngày thường vẫn mang bộ dáng tao nhã, cấp dưới xung quanh khó có khi bắt gặp vẻ mặt âm trầm của hắn lúc này, bất giác kinh hoàng cả lên.
"Còn có vấn đề gì, đề xuất". Hắn trầm lạnh ra tiếng, biểu tình vẫn cứng ngắc.
Chết tiệt, bị cô xáo trộn lên, trong đầu bây giờ hoàn toàn hỗn loạn.
"Lý tiên sinh —— " trợ lý bất an gõ cửa.
"Lại chuyện gì?" nếp nhíu mi tâm của hắn càng ngày càng sâu.
"—"
"Diệp tiểu thư gọi điện thoại đến, muốn tôi nhắn lại với ngài..." Trợ lý muốn nói rồi lại thôi, bộ dáng khó xử.
"Nhắn lại cái gì?" Khẩu khí của hắn cực kỳ kém —– khá lắm Diệp Thích, hắn tắt máy, cô lại dám gọi thẳng đến văn phòng!
Thật sự muốn nói sao? —— trợ lý trên trán đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, cô đảo mắt nhìn vào phía trong, chỉ thấy vô số ánh mắt tập trung trên người cô, tất cả đều tràn ngập tò mò cùng chờ mong.
"—"
Được rồi, cô hít sâu, dù sao cũng là chính ông chủ yêu cầu cô nói.
"Diệp tiểu thư nói, không cho cô hộ chiếu kết hôn cũng không sao, cô có thể trực tiếp sống chung".
Lời của cô ta vừa dứt, thân ảnh tao nhã từ xưa đến nay đột nhiên từ chỗ ngồi bắn dậy, cầm di động trên bàn liền hổn hển bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Sống chung? Cô dám!
"Lập tức trói cô ta về đây cho tôi!". Vài lần hít sâu đều không có tác dụng, không kiềm chế được rống to lên đến nỗi cách một lớp cửa gỗ dày mà vẫn có thể truyền rõ vào bên trong, khiến cho những người trong đó không khỏi thầm than —— lớn tiếng như vậy, căn bản đâu cần phải tránh ra ngoài nghe điện thoại làm gì.