Thích

Chương 12




Xe dừng lại ở một ngõ nhỏ, Thích đánh giá ngôi nhà nhỏ trước mắt, là một khách sạn tinh xảo, tường trắng xen hồng, lan can khắc vân hoa, xuyên thấu qua khung cửa sổ thủy tinh còn đọng tuyết, có ánh đèn lập lòe ấm áp tràn ra.

"Chúng ta sẽ ở nơi này?"

Lý Kiều thản nhiên "Ừ" một tiếng, biểu tình từ sau khi dừng xe vẫn có điểm căng thẳng.

Thích cảm thấy hắn chọn khách sạn này nhất định có lí do của hắn, vì thế cũng không truy vấn.

Cửa nháy mắt được đẩy ra, có tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, rất tinh tế, hảo cảm trong lòng Thích tăng lên một chút, nhìn về quầy lễ tân phía trước, mới sáng tinh mơ mà đã có du khách tới trước bọn họ.

Đợi cho người phía trước rời đi, Lý Kiều liền ôn hòa cười : "Thực vất vả quá ? Khách đến rất đông."

Gương mặt tuấn dật tà mỵ cười làm cho cô gái tiếp tân tóc vàng khuôn mặt ửng đỏ: "Không có gì, xin hỏi danh tính tiên sinh là?"

"Jonathan—-" Lý Kiều dừng một chút, "Zhou"

Thích ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.

Họ của hắn thực tầm thường.

"Đây là chìa khóa, phòng ở lầu hai, có thể nhìn ra hồ malaren cùng cung điện hoàng gia (*)". Cô gái tóc vàng dường như lưu luyến không muốn rời khỏi bọn họ liền nói thêm " Đêm nay bà chủ sẽ ghé qua, thứ Hai hàng tuần bà đều tự tay làm bữa tối chiêu đãi khách, sẽ có rất nhiều món ăn ngon"

Lý Kiều cước bộ dừng lại, quay đầu cười nhẹ "Cám ơn"

——————————————–

Hắn có tâm sự

Thích chống má nhìn người đàn ông đang dựa vào trước cửa sổ, ánh nắng màu lam dừng trên mặt hắn, vẻ mặt của hắn có một loại u buồn khó diễn tả, nhưng đó chỉ là bề ngoài, hắn tựa hồ còn mang một cảm xúc kìm nén nào đó, lúc lơ đãng giương mắt lên, con ngươi lại thoáng lộ ra tia kích động.

Người đàn ông ở thời điểm tâm phiền ý loạn, tinh thần luôn luôn muốn ủy thác cho một chất kích thích nào đó, nhưng hắn lại không hút thuốc lá, rượu cũng uống rất ít.

Hắn chỉ trầm mặc.

Tựa như đại dương dưới ánh trăng, nhìn qua im lặng, dịu dàng như vậy, lại ẩn hiện gợn sóng, không biết lúc nào sẽ bùng nổ thành cơn sóng thần.

"Cháu nhìn tôi làm gì vậy?" hắn phục hồi tinh thần lại.

"Ông rất đẹp" , Thích mỉm cười, làm bộ biểu tình thèm nhỏ dãi, "Khó trách khiến cho chị gái tóc vàng kia thần hồn điên đảo"

"Mặt tôi đẹp cháu cũng không phải lần đầu tiên phát hiện", hắn đi tới nâng mặt cô lên chăm chú nhìn, "Sao thế, ghen tỵ?"

Thích tim đập thình thịch——-hắn rất lạ, sâu trong ánh mắt cất giấu một tia sáng quỷ dị, như là đang muốn tìm kiếm cái gì đó.

"Ông thần kinh a". Cô nhéo tay hắn, bỗng khiếp đảm đứng lên, có điểm chột dạ.

Lý Kiều nhìn cô, tựa hồ lâm vào trầm tư, cũng không mở miệng.

——————————————-

"Cathy nói bữa tối đã chuẩn bị xong, gọi chúng ta xuống lầu dùng bữa". Thích từ ngoài cửa đùng đùng chạy vào.

"Cathy?" Lý Kiều hơi nhíu mi.

"Chính là chị gái tóc vàng ở quầy lễ tân", Thích theo dõi hắn, "Chị ấy nói bà chủ đang ở nhà ăn chờ mọi người"

"À", Lý Kiều biểu tình có chút quái dị, "Cháu đi xuống trước, tôi lập tức theo sau"

Thích gật đầu, đóng cửa giúp hắn.

Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Lý Kiều đứng lên nhìn ra xa phía ngoài cửa sổ, trên đỉnh cung điện hoàng gia tuyết đã tích đọng lại ngày càng nhiều, nơi này tuyết rơi không ngừng, bất kể ngày tháng, tựa hồ như muốn rơi thấm vào lòng người

Hít một hơi thật sâu, hắn đi tới cửa.

Con đi vào thành phố của mẹ, đi qua những con đường mẹ đã qua, tự hỏi mùa đông năm ấy, thời điểm mẹ chỉ có một mình có hay chăng cảm thấy rét lạnh.

Con cỡ nào muốn cùng mẹ gặp mặt, nhìn xem thay đổi của mẹ, ngày không có mẹ, con vẫn ở lại nơi này, vậy còn, mẹ thì ở nơi đâu?

——————————————-

Mái tóc mây đen mượt được búi lên tao nhã, thân ảnh nhỏ gầy, mặc một chiếc váy vừa vặn, giữa cổ tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy trong suốt, một người phụ nữ đã đến tuổi tứ tuần mà vẫn có phong thái như vậy, thật sự là được ông trời ưu ái.

Là bà ấy——— chỉ nhìn sườn mặt, hắn có thể liếc mắt một cái xác nhận.

"Hey, ông đã dến rồi!" Thích vừa nhìn thấy hắn liền hưng phấn mà hô to.

Mọi người trên bàn ăn bị hấp dẫn về phía này, trong đó bao gồm bà ấy ——– dung nhan trong trí nhớ, thì ra vẫn chưa từng thay đổi, hắn vẫn nghĩ rằng, khi gặp lại hai người sẽ trở nên lạ mặt, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng như ngày xưa, giờ phút này, lòng hắn bỗng nhiên chua xót.

Mẹ hắn

Mẹ hắn đối diện với hắn lễ phép cười :"Xin chào, tôi tên là Lien, hoan nghênh tới nhà của tôi "

Nhà của tôi.

Hắn dùng hết khí lực toàn thân mới có thể bình phục cảm xúc chính mình, bày ra một cái mỉm cười: "Xin chào"

Đã lâu không gặp

Hắn đến bên cạnh Thích ngồi xuống, cô nhóc nhỏ lại phá lệ thân thiết ngồi dựa vào hắn, chơi đùa ngón tay của hắn, mùi hương trên người cô thoát ra xâm nhập vào mũi, hắn bộng nhiên cảm thấy thả lỏng rất nhiều.

"Sao lâu như vậy mới xuống", Thích khó chịu nhíu mi, "Tôi rất nhớ ông"

Lý Kiều ngẩn ra, đưa tay sờ cái trán của cô: "Cháu phát sốt à? Đầu óc có vẫn đề sao?"

Đột nhiên lời ngon tiếng ngọt với hắn.

Lão già ngu ngốc! Thích trừng mắt ở trong lòng âm thầm mắng, khó có khi cô bất chấp mặt mũi tốt bụng dỗ dành an ủi hắn, hắn lại không thèm cảm kích.

"Hai người cảm tình thật tốt", Lien nhìn bọn họ mỉm cười, "Từ Trung Quốc đến đây?"

"Vâng——"

"Không phải——-" lời nói của Lý Kiều bị Thích đánh gãy, "Anh quốc"

Lý Kiều thân thể cứng đờ, Thích đắc ý tươi cười, tức giận nhéo tay hắn một chút ———-người này thật nhát gan.

Lien ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia sương mù, nhưng bà lập tức khôi phục thái độ bình thường, đối với mọi người giơ lên ly rượu: "Các vị, hoan nghênh đã đến chơi"

——————————————-

Bữa tối là món ăn Trung Tây kết hợp, dao nĩa đầy bàn, vô cùng phong phú.

Những vị khách đều khen không dứt miệng, chỉ có Lý Kiều một mực yên lặng ăn uống, không nói tiếng nào.

Hắn ăn rất chậm, như muốn đem hương vị mỗi món ăn dung nhập trong lòng, tư vị trong trí nhớ, qua nhiều năm như vậy lại một lần nữa đánh sâu vào não bộ, làm cho tâm hắn cũng co rút đau đớn theo.

Bánh mì ốp lết trứng hồng rượu.

Thích nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn có chút suy nghĩ—— thì ra cũng không phải tự hắn chế biến.

Nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, hoặc đang lâm vào kí ức dĩ vãng.

Hắn kì thật, rất đáng thương.

Thích bỗng nhiên nhớ tới chính mình từng có lúc chê bai tay nghề nấu ăn của mẹ, lại không biết rằng đối với người khác mà nói, có thể ăn những thức ăn do mẹ mình làm đã là hạnh phúc rất lớn.

"Ơ, hương vị bánh mỳ này cùng với của ông giống nhau như đúc". Cô ngọt ngào cười, đề cao âm lượng nhìn về phía Lý Kiều, người kia biểu tình rõ ràng bị kiềm hãm.

"Vậy sao?" Lien nhìn Lý Kiều, trên mặt hiện lên kinh ngạc, "Thì ra còn có người giống tôi thực hiện món ăn này"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.