Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 249




Edit: Mèo Nhỏ

Gió bấc rít gào mang mùi thuốc đến chỗ Kiều Linh Nhi, mùi này chỉ có ở trên người sư phụ!

Sư phụ!

Sư phụ tới rồi!

Đôi mắt đen sáng ngời, cái miệng khẽ mỉm cười, trông như khúc lụa được cuộn lại, nàng không chờ được nữa liền rời khỏi vòng tay của Tư Đồ Hiên, chạy đến bên người kia, miệng thì kêu lớn, “Sư phụ.”

Tư Đồ Hiên không ngăn nàng, nhìn nàng chạy đến bên cạnh Thiến Vân lão nhân, hắn mới xoay người chợt nhìn thấy lão nhân bên cạnh, mới đầu là sửng sốt, sau đó nở nụ cười rồi cung kính gọi, “Sư phụ.”

Huyền Nhân Tử vuốt bộ râu màu muối tiêu của mình liếc nhìn đồ đệ, cười hiền lành, “Vi sư đến xem đồ nhi có tiến bộ không.”

“Sư phụ cứ kiểm tra.”

Hắn chỉ cho người đi báo tin cho Thiến Vân lão nhân, không ngờ rằng sư phụ cũng đến đây.

Quả là vui mừng gấp bội! “Sư phụ, người đến rồi.” Kiều Linh Nhi bước tới ôm lấy sư phụ của mình, không chịu buông ra.

Vừa đặt Mộ Dung Thiên Tình trên đất liền phát hiện mình bị ôm lấy.

Thiến Vân lão nhân cười khổ, đứa trẻ này tuy đã trưởng thành nhưng vẫn mang tính cách của trẻ con.

Trong mắt người ngoài, nàng thông minh, hiền thục, duy chỉ trước mặt bà, nàng mới lộ vẻ ngây thơ, chất phác vốn có của mình.

“Linh Nhi, bỏ ta ra trước đã.” Thiến Vân lão nhân thật chẳng biết làm sao.

Kiều Linh Nhi cố dùng sức ôm chút nữa sau đó dẩu cái miệng nhỏ nhắn rồi mới buông tay ra, “Sư phụ, Linh Nhi nhớ người lắm.”

Thiến Vân lão nhân không phản ứng gì mà tiến đến chỗ Mộ Dung Thiên Tình kiểm tra.

Chắc do vừa rơi từ vách núi bị hoảng sợ nên hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

“A Ngưu, ngươi sao rồi?” Tiếng kêu của Độc Cô Phi bỗng nhiên truyền đến, Kiều Linh Nhi theo bản năng nhìn sang, phát hiện sắc mặt A Ngưu chuyển sang màu đen, nhất định là trúng kịch động.

Nàng đứng lên, muốn bước đến chỗ A Ngưu nhưng lại bị Thiến Vân lão nhân gọi lại, “Linh Nhi, đỡ Mộ Dung tiểu thư dậy.”

Kiều Linh Nhi nghi ngờ liếc mắt nhìn sư phụ, thấy nét mặt người rất bình tĩnh, lòng nàng ngập tràn sự hiếu kỳ nhưng cũng chỉ nghe theo lời nói của sư phụ, đỡ Mộ Dung Thiên Tình dậy.

Cách đó không xa, Tư Đồ Hiên cũng muốn tiến lại giúp nàng nhưng bị Huyền Nhâm Tử ngăn lại, nhìn hắn lắc đầu, ý bảo hắn không nên xen vào.

Tư Đồ Hiên khẽ cau mày, nhìn về phía A Ngưu, phát hiện sắc mặt của hắn ta đã đen thùi, liền hiểu được vì sao Thiến Vân lão nhân lại ngăn cản Linh Nhi.

Nếu đoán không lầm thì độc A Ngưu trúng giống với loại độc mà thị vệ bên cạnh mẫu phi – Ninh Khôn Sở trúng năm ấy.

“Hiên nhi, mọi chuyện không nên nóng vội, mặc dù trong lòng đã tỏ nhưng cũng phải chờ thời cơ thích hợp.” Huyền Nhân Tử như đang suy nghĩ điều gì liếc mắt nhìn đồ đệ, không nói gì thêm rồi quay về chỗ sư đồ Thiến Vân lão nhân.

Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn Độc Cô Phi mà trầm ngâm, sau đó liền xoay người bước theo sau sư phụ.

Trong căn phòng đơn sơ, Kiều Linh Nhi chau mày nhìn Mộ Dung Thiên Tình nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, lo lắng hỏi, “Sư phụ, tình hình thế nào?”

Thật ra thì nàng tinh thông y thuật, chỉ là lúc này quá sốt ruột, nên quên mất chuyện này.

Thiến Vân lão nhân nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, liền trêu chọc nàng, “Nếu sư phụ bị như vậy, Linh Nhi cũng sẽ lo lắng như thế chứ?”

Chỉ là nói đùa thôi, mọi người không nghĩ nước mắt Kiều Linh Nhi lại rơi lã chã.

Thiến Vân lão nhân có chút nóng ruột, còn chưa kịp nói gì, Tư Đồ Hiên đã bước đến thay nàng lau nước mắt, giọng nói đầy yêu thương, “Nha đầu ngốc, sư phụ chỉ nói đùa với nàng, đừng tưởng thật chứ.

Được rồi, chuyện ở đây cứ giao cho sư phụ, ta với nàng lên núi hái thuốc chữa thương cho Mộ Dung tiểu thư.”

Kiều Linh nhi ngại ngùng nhìn hắn, lúc ngước mặt lên mới phát hiện trong phòng xuất hiện một lão nhân có chòm râu màu muối tiêu, đôi mắt ngấn nước mang theo nghi hoặc.

Không đợi nàng mở miệng hỏi, Tư Đồ Hiên liền giải thích, “Linh Nhi, vị này chính là sư phụ của ta.”

Sư phụ của Hiên?

Kiều Linh Nhi sững sờ chớp chớp mắt, người trước mặt này chính là Huyền Nhâm Tử trong truyền thuyết? Sao người lại tới đây? Với cả sư phụ cũng đến đây, lẽ nào hai người quen biết nhau? Ạch, hay là có quan hệ đặc biệt?

“Linh Nhi thỉnh an sư phụ.” Rồi Kiều Linh Nhi hồi phục rất nhanh, khéo léo hành lễ.

Huyên Nhâm Tử cười, “Ha ha ha, quả là em bé ngoan.”

Kiều Linh Nhi vẻ mặt mang hắc tuyến nhìn người, không thể sử dụng từ khác sao? Em bé ngoan? Nhân cơ hội này nàng quên đi tuổi thật của mình được không nhỉ!

Tư Đồ Hiên nhìn vẻ mặt rất không tán thành của nàng, trong lòng cảm thấy buồn cười, khoé miệng hơi nhếch lên, “Tạ ơn sư phụ đã khích lệ, con cùng với Linh Nhi đi hái thuốc trước.”

Lúc ra đến cửa, Kiều Linh Nhi trừng mắt nắm chặt tay, thở gấp gáp nói, “Ta đâu còn là em bé?”

Tư Đồ Hiên dừng bước, quay đầu thấy dáng vẻ này của nàng thì không nhịn được cười, “Sư phụ đã bảy mươi tuổi, đối với người mà nói, xem nàng là đứa trẻ chứng tỏ người rất thích nàng.”

Kiều Linh Nhi đương nhiên biết đạo lý ấy chứ, nhưng cảm thấy có chút khó chịu, càm giác như sau bao năm mình sống đều là lãng phí, với người khác, tự mình cảm thấy mình quá nhỏ bé, nghĩ như thế, tự mình thấy rất bực bội.

“Đúng rồi, tuổi của Độc Cô tướng quân… so với sư phụ chàng thì lớn hơn chứ, nhưng tại sao hắn lại thích mẫu thân ta?” Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Tư Đồ Hiên, trong lòng sớm đặt ra vấn đề này, nhưng vẫn chưa có được câu trả lời thoả đáng.

Lẽ nào ở thời đại này, tuổi tác không thành vấn đề? Ạch, kém tới vài chục tuổi, có thật là… yêu?

“Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt đen lộ vẻ chăm chú, Kiều Linh Nhi ngơ ngác nhìn hắn.

“Ta và nàng kém nhau mười tuổi.”

Kiều Linh Nhi trầm mặc.

Và tiếp tục trầm mặc.

Được rồi, nàng hiểu, thứ gọi là tình yêu này cũng thực mơ hồ, đâu có thể nói rõ ràng.

Kém hơn mười tuổi chẳng qua chỉ là chuyện rất bình thường, là do nàng suy nghĩ quá nhiều!

“Đi hái thuốc thôi.” Cố gắng làm mình tỉnh táo lại, Kiều Linh Nhi cúi đầu nói.

Hai người đi hái thuốc rất nhanh.

Lúc trở lại gian nhà, phát hiện Độc Cô Phi đã ở bên trong.

Kiều Linh Nhi khẽ cau mày, liếc nhìn ông ta, rồi cầm thảo dược bước đến bên người sư phụ, nhẹ giọng hỏi, “Sư phụ, Tình nhi khá lên chưa ạ?”

“Ừ, tạm thời chưa có vấn đề gì, chỉ là do sợ hãi, sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

Vết thương ở chân nàng ta đợi lúc xuống núi rồi tìm dược liệu tốt trị liệu.”

Nếu sư phụ nói vậy, nàng có thể nói gì hơn? Chỉ có thể đồng ý.

Nhất thời trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.

“Độc Cô tướng quân, ta có chuyện muốn nói với ông.” Kiều Linh Nhi phá tan sự yên tĩnh đó.

Kiêu Linh Nhi liếc mắt nhìn Tư Đồ Hiên, phát hiện thấy đôi mắt hắn không bình tĩnh, khẽ cau mày, nhưng cũng liền gật đầu, “Chẳng hay Độc Cô tướng quân có biết loại độc mà A Ngưu trúng là gì không?”

“Thuộc hạ không rõ lắm.” Đôi mắt Độc Cô Phi lộ vẻ lúng túng nhưng lại không thể trốn khỏi cặp mắt của Linh Nhi.

A Ngưu sắc mặt tối đen, chắc chắn là bị trúng độc.

Nhưng lúc nàng muốn cứu người, sư phụ đã ngăn nàng lại, điều này chứng tỏ độc A Ngưu trúng không phải là loại độc thường, thậm chí còn rất nguy hiểm.

Đối tượng bị hạ độc là Độc Cô Phi, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng ông ta?

“Độc Cô tướng quân, có một số chuyện, lợi hay hại là do ông muốn nắm lấy hay không, muốn xem ông lựa chọn như thế nào.

Đề nghị trước của bổn vương vẫn còn đó, nếu ông đã nghĩ thông suốt, lúc nào ông cũng được hoan nghênh ở Thất vương phủ, chuyện hôm nay, bổn vương tạm thời không tính toán.” Tư Đồ Hiên đưa tay nhẹ nhàng nhéo bàn tay nhỏ bé của Kiều Linh Nhi một cái, giọng nói rất bình tĩnh, hai mắt nhìn về phía Độc Cô Phi.

Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ run, Hiên và Độc Cô tướng quân trong lúc đó đã có hợp tác đề nghị gì? Hiên biết yêu cầu của nàng với Độc Cô tướng quân mà vẫn ủng hộ nàng…

“Hiên nhi, về kinh thành trước đi.” Huyền Nhâm Tử, người nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

“Vâng.”

Trên đường trở về, Kiều Linh Nhi ngồi bên cạnh Tư Đồ Hiên mà không nói năng gì, dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Tư Đồ Hiên không nhịn được bật cười, “Dáng vẻ này giống như cún con bị chủ vứt bỏ vậy.”

Cún con bị vứt bỏ?

Kiều Linh Nhi nhăn mặt nhìn nam nhân kia, sao lại trêu chọc người ta thế chứ! Nàng đang trầm tư mà, sao đến mức như thế chứ?

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Trên gương mặt anh tuấn của Tư Đồ Hiên nở nụ cười, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của nàng.

“Hiên.” Trầm ngâm một hồi, Kiều Linh Nhi hạ quyết tâm hỏi hắn, “Chàng biết trước là ta muốn chàng đáp ứng ta chuyện gì, phải không?”

Tư Đồ Hiên nhìn đôi mắt đen của nàng đầy vẻ bất an, đành gật đầu, không lên tiếng.

“Vậy sao chàng lại đáp ứng ta?” Phải biết rằng, thỉnh cầu của nàng là muốn hắn nhường giang sơn.

Giang sơn Nam Hạ là của Tư Đồ gia, nhưng thỉnh cầu của nàng là bắt hắn chắp tay tương nhượng, sao hắn lại cam tâm tình nguyện?

Tư Đồ Hiên nhẹ nhàng nở một nụ cười, tiếng cười vang vọng trong xe.

Không nghe thấy tiếng trả lời, lúc giọng cười vang lên trong lòng Linh Nhi rất giận, nàng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh không nhuốm sự hoài nghi càng thêm phần quyến rũ.

Ánh mắt Tư Đồ Hiên đanh lại, hắn nhìn nàng một lúc lâu mới lên tiếng, “Dù nàng muốn cả thiên hạ, ta cũng lấy về cho nàng.” Huống chi chỉ là một Nam Hạ.

Nỗi khiếp sợ lan toả trong lòng.

Đây là sự khiếp sợ ngọt ngào, một cảm giác nàng chưa từng nếm trải.

Thật ra từ trước đến nay nàng biết hắn sủng ái nàng, nàng cũng thích cảm giác này, hưởng thụ nó không ngần ngại.

Thế nhưng hiện tại hắn bá đạo như thế, trái lại khiến nàng không biết phải làm sao.

Dù là cả thiên hạ, hắn cũng lấy về cho nàng ư?

Nàng cố giấu nỗi khiếp sợ vào trong, hất khuôn mặt nhỏ tươi cười lên đáp, “Cũng không tồi.”

Tư Đồ Hiên dở khóc dở cười, nàng chỉ nói một câu như thế thôi sao?

“Hiên, chẳng phải hôm qua chàng đã lên đường rồi đúng không? Vì sao hôm nay mới đến?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.