Thích Em Đã Từ Lâu!

Chương 22: Cậu là ai vậy?




Bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài. Trong phòng lúc này còn mỗi Bạch Giai và Kỷ Ngôn Thiên.

Anh không thể tin nổi việc này, thẫn thờ bước gần đến chỗ Bạch Giai.

Chưa kịp mở miệng nói, Bạch Giai đã nói trước: “Cậu là ai vậy?”

Kỷ Ngôn Thiên giả vờ cười cười: “Cậu nói đùa phải không?”

“Cậu đang trêu tôi phải không?”

“Đừng có đùa nữa. Đùa kiểu thế không vui chút nào.”

Bạch Giai nhíu mày khó hiểu: “Cậu là ai vậy?”

Kỷ Ngôn Thiên cố nói: “Tôi là Kỷ Ngôn Thiên. Người lúc nào cũng đối đầu, trêu chọc cậu. Cậu không nhớ sao?”

Cô ôm đầu lắc đầu.

Mẹ Kỷ trong phòng bệnh đã tỉnh lại, bà làm ầm lên muốn gặp Bạch Giai.

Ba Kỷ và mẹ Kỷ tưởng Bạch Giai đã đi, ông không cho mẹ Kỷ gặp Bạch Giai, sợ bà gặp sẽ xảy ra chuyện nữa.

Hai người đang cãi nhau ầm ĩ bỗng nhận được thông tin Bạch Giai đã tỉnh lại.

Mẹ Kỷ không thèm đi dép liền đi đến phòng bệnh của Bạch Giai luôn.

Ba Kỷ cầm theo đôi dép cũng theo sau bà.

Mẹ Kỷ mở cửa vội vã chạy vào ôm Bạch Giai. Ôm xong thì xem đầu xem mọi thứ: “Con có sao không?”

“Con có bị đau ở đâu không?”

Bạch Giai ôm chầm lấy mẹ Kỷ, khịt mũi gọi: “Mẹ ơi…”

“Con không sao!”

“Không sao là tốt rồi!”

Nhìn Bạch Giai đang chơi đùa với nhiều người, Kỷ Ngôn Thiên bắt đầu suy tư.

Tại sao ai cô cũng nhớ có mỗi anh thì không?

Cô mất trí nhớ có chọn lọc à.

Có phải hôm đó anh không nghe điện thoại nên bây giờ cô cố ý quên anh phải không.

Thôi kệ đi. Cô tỉnh lại là tốt rồi.

Còn việc nhớ hay không nhớ thì tính sau. Đằng nào cô cũng sẽ nhớ lại mà thôi.

Bạch Giai nghỉ thêm hai ngày rồi đi học lại. Bàn bè ai ai cũng nhớ cô. Khi cô đến, cả lớp xúm đầu vào hỏi thăm cô.

“Cậu thấy thế nào rồi?”

“Cậu có khoẻ không?”

“Cậu muốn ăn gì không?”

“Cậu thấy những bức thư đó không?”

Rất nhiều câu hỏi, Bạch Giai không thể trả lời hết được.

Cũng may thầy Sở vào, những câu hỏi đó mới kết thúc.

Thầy nhìn xuống lớp một lượt, thấy Bạch Giai đã đi học. Thầy vui vẻ hỏi thăm: “Em thấy sao rồi?”

Bạch Giai cực kỳ phấn chấn, trả lời dõng dạc: “Em khoẻ rồi thầy.”

“Nghe giọng em cũng đủ hiểu rồi!”

“Giọng to thế này lát nữa lên kiểm tra bài cũ.”

Cô đang vui, nghe thấy câu đó mặt nhăn lại ngay lập tức.

“Thầy đùa thôi. Ai lại bắt bệnh nhân lên trả bài phải không?”

Thầy giở sách nói: “Các em mở sách vở chuẩn bị vào bài mới.”

Giờ ra chơi, Bạch Giai duỗi tay chân. Cô than với Khả Quân Dao bên cạnh: “Đau lưng quá à!”

Khả Quân Dao đang định nói chuyện thì Kỷ Ngôn Thiên đã lên tiếng trước.

"Cậu đau lưng hả? Để mình đấm bóp cho.”

Vì chuyện kia xảy ra, Kỷ Ngôn Thiên không dám trốn học nữa. Ngày ngày cùng cô đi học, lúc nào cũng theo sát như kiểu sợ cô có chuyện gì không bằng ấy.

Anh vừa đấm bóp vừa hỏi cô: “Như thế này được chưa?”

“Có cần đấm nhẹ hơn không?”

Cô quay sang hỏi Khả Quân Dao: “Mình khát nước quá à. Đi xuống căn tin không?”

Kỷ Ngôn Thiên lại nhanh miệng hơn: “Cậu khát nước à. Để mình mua cho.”

Bạch Giai chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Ngôn Thiên đã chạy ra khỏi lớp rồi.

Lúc sau, Kỷ Ngôn Thiên đã mang mấy chai nước trở lại.

“Nước của cậu đây!”

“Cảm ơn.”

“Lúc trước cậu không có nói cảm ơn.”

“Lúc trước là lúc nào.” Cô thực sự không nhớ.

Bạch Giai nghiêm túc nhìn anh nói: “Bạn học à, tôi thực sự không biết cậu.”

Kỷ Ngôn Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là Kỷ Ngôn Thiên.”

“Bạn học Kỷ Ngôn Thiên à, tôi thực sự không biết cậu.”

Anh tức giận đá cái bàn rồi quay đi.

Buổi chiều được nghỉ, anh kéo cô đi từng nơi. Chắc chắn cô sẽ nhớ lại được.

Đầu tiên là rạp chiếu phim.

“Cậu có nhớ không? Lần trước chúng ta đi xem phim ma, cậu sợ ma liền ôm chặt tôi đó.”

Cô khó hiểu: “Tôi sợ ma sao? Không thể nào!”

“Vậy cậu có muốn vào xem không?”

“Được thôi.”

“Thôi bỏ đi. Tôi sợ lần này sẽ bị điếc mất.”

Kỷ Ngôn Thiên kéo cô ra khỏi rạp phim.

Địa điểm tiếp theo khu vui chơi.

Anh chỉ hết trò này đến trò kia. Cô vẫn không nhớ.

Kết thúc một buổi chiều không thu hoạch được gì hết.

Đến bữa tối, mẹ Kỷ có làm món thịt kho tài. Kỷ Ngôn Thiên gắp cho cô một miếng.

“Đây là món cậu thích nhất!”

“Lúc nào cậu cũng gắp miếng vừa mỡ vừa nạc, bản thân ăn thịt nạc rồi nhả mỡ cho tôi ăn đó. Cậu có nhớ không?”

Cô lắc đầu tỏ ý không nhớ gì cả.

Anh chán nản chọc chọc đũa. Bạch Giai thấy thế liền gắp cho anh một quả trứng cút.

“Xin lỗi tôi không nhớ!”

Đúng là cô không nhớ thật. Trứng cút là món anh ghét nhất trên đời.

Anh bực mình cho quả trứng vào miệng nhai. Ghét cũng phải ăn thôi, biết sao giờ.

Ngày hôm sau, Kỷ Ngôn Thiên lấy xe đạp chở cô đi học.

Mặc dù không nhớ nhưng có người chở đi học vẫn thích.

Hôm nay học cả sáng, chiều, tối. Kỷ Ngôn Thiên không hiểu gì liền ngủ cả buổi.

Không ai làm gì được cả. Lăng Xuyên bị ba mẹ đe doạ nhiều quá phải cố gắng học.

Nhưng bên cạnh là Kỷ Ngôn Thiên đang ngủ, anh làm sao học được.

Bệnh ngủ là bệnh di truyền đó. Thế là hai người cùng gục xuống bàn ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.