[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 2 - Chương 8: Ánh sáng nhạt




Thiết Thủ luôn gọn gàng ngăn nắp.

Tới nơi ở, nấu nướng, tẩy trừ vết thương, băng bó. Miệng vết thương cũng không có gì trầm trọng, Thiết Thủ lại mất nhiều thời gian, Cố Tích Triều cảm thấy cả kinh, nhịn không được hỏi:”Có cái gì không ổn sao?”

Thiết Thủ thản nhiên đáp:”Chậm một chút, có điều sẽ không đau.”

Cố Tích Triều cười cười:” Đau chỗ đấy ta còn chịu đựng được.”

Thiết Thủ nói:”Có thể chịu đau với không sợ đau là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Cố Tích Triều hơi sửng sốt, cảm thấy được lời này quen tai, nghĩ liền thản nhiên nở nụ cười:”Ngươi còn nhớ rõ.”

Thiết Thủ nói:”Bởi vì sau lần đó, người liền không nói một câu liền không từ mà biệt.”

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Tích Triều thản nhiên đáp:”Ngươi đang oán trách ta?”

A, đã hiểu được sự lo lắng của hắn, thực sự là tiến nhanh một bước. Nhưng  vất vả bỏ ra nhiều thời gian cùng sức lực như vậy, chỉ đổi được có ba chữ, có đáng không?

Đương nhiên không đáng.

Chính là hắn nguyện ý, bất kể tốt xấu lợi hại thế nào, huống chi muốn làm ơn cứu giúp cũng phải dựa vào cơ duyên, đều là kiếp số, không phải người nào cũng có thể gặp được. Thiết Thủ nhất thời còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không lên tiếng, Cố Tích Triều cảm thấy bất an, giương mắt nhìn lên, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, Thiết Thủ ôn hòa cười:”Không, ta chỉ là đang lo lắng.”

Cố Tích Triều giơ cánh tay che khuất ánh mắt, thở dài:”Không đáng đâu.”

Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng kêu thanh thúy”  A tỷ tỷ, a tỷ tỷ “, vẫn chưa tỉnh lại, tự nhiên biết mình rơi vào mộng. Nhưng thấy hài tử nho nhỏ, bíu tóc hai bên, mắt như làn sơn thủy, khuôn mặt trong suốt, tập tễnh hướng một tử sam nữ tử mà chạy đến. Vừa chạm được vào góc áo, nơi chạm phải liền bốc cháy, trong khoảnh khắc tử sam nữ tử hóa thành tro tàn. Tiểu đồng chấn động, hoảng sợ chạy về hướng của thanh sam nữ tử, vừa chạm vào lúc sau cũng liền hóa thành tro bụi, nhưng hắn lại không bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc, giống như truyền thuyết về A-tu-la, phàm nhân tiếp xúc ắt sẽ gặp họa.

Đồng tử không rõ cho nên thần tình thê lương, ôm đầu gối trốn dưới không gian của án thư nho nhỏ, đôi mắt đen to tròn ngập tràn kinh hãi.

Một người đẩy cửa vào, tuổi so với tiểu đồng có vẻ lớn hơn, đi tới trước thư án, hướng đứa bé nho nhỏ vươn tay, mỉn cười:”Ta là bằng hữu của ngươi, ta sẽ không tan biến.”

Cố Tích Triều không thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng lại có dự cảm tốt,  nhưng tiểu đồng vẫn do dự vươn tay, chạm vào đối phương. Trong phút chốc, tiểu đồng mắt trừng to, kêu lên âm thanh sợ hãi, giống như thấy thứ gì đó đáng sợ trên thế gian. Nhưng khi nghe được âm thanh thét đáng sợ kia, bên tai Cố Tích Triều vẫn văng vẳng tiếng cười âm lãnh:”Tại sao lại phải sợ? Không phải là chính ngươi hại chết ta sao?”

Tiểu đồng thét chói tai:” Không phải ta. Không phải ta. Không phải ta.”

Thét chói tai, cũng không khiến y tỉnh lại. Nếu chỉ là mộng, nhất định sẽ tới lúc phải tỉnh, Cố Tích Triều không sợ hãi cũng không kinh sợ, nhưng quá trình giống như có ai lần lượt dùng dao cứa lên, liếc mắt thấy máu ồ ồ chảy ra, còn cảm thấy kinh hãi kinh ngạc, không biết đau, đợi cho đến khi người đến quay về, đau tận xương cốt, gọi người tâm sinh mờ mịt, không biết nhịn đau là như thế nào, ở đâu.

Chợt nghe có tiếng người gọi y:”Tích Triều, Tích Triều.”Lúc đầu choáng váng như từ nơi xa truyền đến. Dần dần thanh âm lớn dần, giống như có ma pháp, cảnh trong mơ chậm rãi trở nên mơ hồ, rồi tối tăm. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng nhạt, bàn tay to lớn, một mảnh nhỏ lại trong suốt sáng ngời, lần đầu tiên, Cố Tích Triều mỉn cười ở trong mộng của chính mình.

Mở mắt ra thấy Thiết Thủ, thần sắc ngưng trọng, thấy y tỉnh lại liền lập tức dịu đi. Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn Thiết Thủ,a là người này đánh thức y tỉnh lại. Nguyên lai, làm cho bóng đè biến mất lại đơn giản như vậy, chỉ cần có người gọi ngươi tỉnh.

Thiết Thủ hỏi:”Ác mộng?”

Cố Tích Triều cười ra một tiếng:”Người sống thì có ác mộng, trừ khi chết đi, bằng không không thể thoát thân.”

Thiết Thủ hỏi:”Hiện tại cũng là..?”

Cố Tích Triều theo bản năng sở chỗ bị thương, mỉm cười:”Không, lần này đã qua, lần sau còn chưa có bắt đầu.”

Thiết Thủ ngẩn người, sau một lúc lâu, cười hỏi:” Không biết nhật vật của ta trong đó ra sao?”

Cố Tích Triều nhìn Thiết Thủ trong chốc lát, nở nụ cười như là sau mây đen đột nhiên lộ ra kim quang: “Ngươi không có ở trong đó, ngươi là người đánh thức ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.