[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 1 - Chương 10




Edit: Tiếu Tử Kì

Beta: Tuyết Lâm

Thiết Thủ một mình trở về trúc xá, Tễ Nguyệt vừa nãy còn khóc không còn mặt mũi nào gặp y, giờ cũngquay trở lại. Hắn không hoài nghi nàng thừa cơ hội trốn, mà là tùy ý nàng ra đi. Vì hắn nhớ rõ ánh mắt của nàng khi nhìn Cố Tích Triều, ánh mắt ấy trầm tĩnh mà ôn nhu, cơ hồ tất cả mọi thứ đều dừng lại trên người y.

Đẩy cửa thư phòng ra, Thiết Thủ không khỏi nở nụ cười, chỉ thấy lúc này Cố Tích Triều đang gác tay trên đầu, đang ngủ. Người này lúc ngủ thì không có khiếm khuyết, vô cùng tinh xảo, chỉ khi ngủ mới mới giống hài từ cần được yêu thương, khiến người ta không có cách nào bỏ mặc y được. Điểm vào huyệt ngủ của Cố Tích Triều, Thiết Thủ hoàn toàn ôm lấy y, chợt nhớ tới gương mặt khóc lóc của Tễ Nguyệt, nhịn không được nói:

“Lại thêm một nữ nhân nữa nguyện ý vì ngươi mà chết, ta thật không rõ, ngươi ngoại trừ khuôn mặt ra thì còn có điểm nào tốt?”

Đôi môi cánh hoa màu san hô bán trong suốt của Cố Tích Triều hơi hơi mở ra, giống như chỉ cần cắn nhẹ cũng có thể xuất huyết. Chiếc cổ bạch ngọc thật xinh đẹp, làm người ta nhịn không được liền muốn trêu chọc y, xoa nắn cái cổ nhỏ thon dài của y.

Thiết Thủ trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa muốn đem Cố Tích Triều ném trên mặt đất. May mắn hắn nhanh tay lẹ chân, ôm lấy thắt lưng Cố Tích Triều, đem thân thể y áp vào lòng ngực mình. Bỗng nhiên trong lúc đó, cả người Cố Tích Triều cứ như vậy mềm mại ở trong ngực hắn, hô hấp ấm áp phả vào hai tai hắn, vô cùng uyển chuyển. Hô hấp của Thiết Thủ dần dần trở nên nặng nề, hắn hít sâu vài hơi, ổn định tâm thần, lấy tốc độ nhanh nhất ôm Cố Tích Triều lên giường, trùm kín chăn, mắt không dám nhìn lại y lần thứ hai.

Lúc sau, Thết Thủ từng bước tiến gần tới rừng trúc. Thực tế, mặc dù hắn muốn đi nhưng cũng không có cách nào đi được, hắn phá án ở ngoài biên quan cả ngàn dặm, muốn đi như thế nào đây? Thiết Thủ là một nam nhân bình tĩnh, biết kiềm chế, hắn là người làm việc luôn công tư phân minh, trong mắt hắn không có gì là việc nhỏ, cho nên hắn đối với cục diện này có chút bâng khuâng, không biết giải quyết thế nào.

Trước khi tới khu rừng, Thích Thiếu Thương nhờ hắn mang hai vật khác nhau, một là một cổ cầm nghìn năm, hai là một loại tửu có tên gọi Pháo Đả Đăng. Về rượu thì hắn có thể lý giải, Thích Thiếu Thương vốn yêu rượu như mạng, nhưng cũng rất kén chọn, mặc dù trong kinh thành có bao nhiêu quỳnh tương ngọc lộ, số rượu hợp ý hắn cũng chẳng là bao.

Hắn nói quỳnh tương ngọc lộ chính là Hầu Tiểu Thư, chiếu theo lý, sẽ không khó uống, cũng sẽ không có tư vị gì đặc biệt. Nhưng chỉ có Pháo Đả Đăng là khác biệt, uống vào miệng đặc biệt hơn, có cảm giác bỏng rát, trong sự đau đớn còn pha lẫn một chút khoái cảm, làm cho người không nhịn được muốn uống nữa.

Thấy Thích Thiếu Thương miêu tả Pháo Đả Đăng như vậy, tuy rằng hắn không uống rượi cũng cảm thấy có chút say mê. Thiết Thủ lúc ấy bèn trêu chọc hắn:

“Nếu nói như ngươi, nếu quỳnh tương ngọc lộ chính là Hầu Tiểu Thư, thì như vậy, chẳng nhẽ Phảo Đả Đăng không phải chính là Tức Hồng Lệ?”

Thích Thiếu Thương lập tức quả quyết phủ nhận: “Pháo Đả Đăng là Pháo Đả Đăng, không thể so sánh với nữ nhân được.”

Còn về cầm, Thiết Thủ hỏi là loại cầm nào?

Thích Thiếu Thương trả lời thực ngắn gọn, cũng dùng góc độ miêu tả Pháo Đả Đăng mà nói, đó là một cây đàn tam huyền cầm, hẳn vẫn còn để ở Kỳ Đình tửu quán.

Thiết Thủ hỏi: “Nếu đã mất rồi thì sao? ”

“Không còn nữa thì đành chịu vậy, không còn cách nào khác, bất quá là thử thời vận thôi.”

Thiếu Thích Thướng thành danh từ thời thiếu niên, hăng hái, ít khi có biểu hiện ảm đạm mà bất đắc dĩ như vậy. Cho nên khi hắn nói không cần, nhưng Thiết Thủ vẫn một phen mất vả đi tìm chiếc đàn đó. Thời điểm Thiết Thủ đem rượi cùng đàn giao tận tay Thích Thiếu Thương, hắn cao hứng như nhặt được bảo vật, nhất là lúc tiếp nhận đàn, hắn không thể tin được liên thanh nói:

“Ngươi quả nhiên tìm được, quả nhiên vẫn còn tồn tại, quả nhiên vẫn còn tồn tại!”

“Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Chiếc đàn này đã không thể gảy được, dây đàn đều đã bị đứt, thân đàn cũng có nhiều khe nứt.”

Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt của Thích Thiếu Thương dường như không hề nghe lọt một chữ. Hắn cẩn thận vuốt thân cầm loang lổ, vô cùng quý trọng, giống như là vuốt ve âu yếm ái nhân yêu quý. Mà Thiết Thủ cảm nhận được người này nhất định không phải là Tức Hồng Lệ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.