[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 26




Edit + Beta: Tuyết Lâm

..

Thích Thiếu Thương theo hướng hắn đang nhìn liền phát hiện ra người vừa xuất chiêu chính là Cố Tích Triều, cả người y phát ra khí thế áp bách cực kỳ mãnh liệt. Y cứ đứng như thế, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Thích Thiếu Thương. Lúc này đại điện đột ngột trở nên yên tĩnh. Bính lính của Triệu Thành cơ hồ toàn quân bị diệt, tuy nhiên cấm vệ quân cũng hao tổn rất nhiều. Triệu Thành cùng Gia Cát thần hầu không biết đã dừng giao đấu từ lúc nào, tất cả mọi người đều đổ dồn lực chú ý về phía bóng người thanh y mảnh khảnh.

“Tích Triều, ngươi…” Thích Thiếu Thương không thể tin gắt gao nhìn Cố Tích Triều, hắn biết võ công của Cố Tích Triều gần như hoàn toàn biến mất, thể theo thể trạng hiện tại của y căn bản không có khả năng xuất chiêu.

“Tích Triều…” Thấy Cố Tích Triều không nói gì, Thích Thiếu Thương lại nhẹ nhàng hô lên một tiếng gọi tên y.

Lúc này, Cố Tích Triều đột nhiên dùng một chưởng hướng Hình Giang Thiên đánh qua. Hình Giang Thiên tuy rằng nội thương rất nặng nhưng nếu để hắn có thời gian điều tức bình ổn vết thương thì người ở chỗ này vẫn như cũ không ai là đối thủ của hắn. Thế nên Cố Tích Triều lập tức tranh thủ thời cơ tấn công, nếu không chờ Hình Giang Thiên khôi phục lại thì bọn họ toàn bộ đều phải chết.

Ở đây hai người đang lao vào nhau chiến đầu thì những người khác đều không hề động. Ánh mắt của bọn họ chỉ chuyên chú nhìn chăm chăm vào hai người. Cố Tích Triều cùng Hình Giang Thiên động tác đã đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần, trong không trung chỉ còn nhìn thấy hai thân ảnh một thanh một đỏ thi nhau thay đổi.

Ẩm.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, hai người nháy mắt tách ra rồi cùng lui lại mấy bước, sau đó đều đứng yên bất động quan sát đối phương. Một lúc sau, Hình Giang Thiên đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó lảo đảo ngã xuống trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, Hình Giang Thiên cư nhiên cứ như vậy mà chết ở trong tay Cố Tích Triều!

Truy Mệnh sửng sốt một chút liền hoan hô hét lên, Gia Cát thần hầu, Thiết Thủ, Lãnh Huyết bọn họ trên mặt cũng lộ ra biểu tình vui mừng khôn xiết. Triệu Thành sau khi chứng kiến cái chết của Hình Giang Thiên lập tức nản lòng thoái chí, bị nhóm người của Thiết Thủ nhanh chóng chế trụ. Âm mưu soán ngôi thay đổi triều đại rốt cục cũng kết thúc, khắp nơi trong đại điện dâng lên cảm giác vui mừng.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối khi vừa phát hiện Cố Tích Triều có biểu hiện lạ như thế thì Thích Thiếu Thương ngoại trừ gắt gao quan sát y thì trên mặt hắn hoàn toàn không lộ ra nụ cười, chuyện vừa rồi khiến hắn bất giác nảy lên cảm giác lo lắng không có cách nào yên. tại sao một thư sinh bình thường gầy yếu tái nhợt như vậy hiện tại lại có thể dễ dàng đánh chết Hình Giang Thiên? Chính là chưa kịp tìm hiểu rõ nguyên nhân thì chuyện ngay sau đó đã khiến hắn hoảng sợ đến cực điểm.

“Tích Triều!”

Cố Tích Triều đang đứng hiên ngang như thế đột nhiên giống một con búp bê bị phá hư, cơ thể cứ như vậy mà vô lực ngã xuống.

“Tích Triều, ngươi làm sao vậy? Tích Triều! Tích Triều!”

Máu không ngừng từ khóe miệng Cố Tích Triều ào ạt xuất ra, muốn lau cũng lau không hết. Y một tay gắt gao bám lấy vạt áo, một tay siết chặt cánh tay của Thích Thiếu Thương, sắc mặt trở nên trắng tái, kết hợp với dòng máu tươi đang ướt đẫm đôi môi, cả gương mặt Cố Tích Triều hiện tại lại lộ ra một vẻ đẹp thê lương mà tuyệt mỹ.

“Thiếu… Thương… Ta… ta đau quá…” – ánh mắt Cố Tích Triều dần dần mất đi tiêu cự, nhưng trước sau vẫn cố sức bám chặt lấy Thích Thiếu Thương.

“Tích Triều, đừng mà! Đừng mà!” Thích Thiếu Thương bi phẫn ôm siết lấy cơ thể mỏng manh của Cố Tích Triều, lệ từng giọt từng giọt chảy dài trên gương mặt hắn. Cố Tích Triều vốn là một người kiêu ngạo như thế, rốt cuộc là y đã phải đau đớn ra sao để có thể làm y không quản mặt mũi bám chặt lấy hắn kêu đau như thế này.

“Tích Triều! Tích Triềuuuuu!”

Tất cả mọi người đều bị âm thanh tuyệt vọng của Thích Thiếu Thương làm cho hoảng sợ, đó là tiếng hét bi thương tới cực điểm mà chỉ những người đang đau lòng tuyệt vọng nhất mới có thể thốt ra.

Cố Tích Triều vẫn cứ như thế, nằm yên trong lòng ngực của Thích Thiếu Thương, hai mắt nhắm nghiền, cả người vô lực không còn chút sức sống.

Cố Tích Triều, một Cố Tích Triều mà ba năm trước đây khiến người ta hận không thể đem y thiên đao vạn quả, một Cố Tích Triều kinh tài tuyệt diễm dám soán vị bức ngôi, thanh sam thư sinh yếu mềm nhưng không nhu nhược, tâm cao khí ngạo như hùng ưng dang cánh giữa bầu trời… một người như thế, một người như thế có thể nào… cứ như vậy mà mất đi…

“Tích Triều, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ ta trở lại. Ngươi lại gạt ta, ngươi lại gạt ta…” Thích Thiếu Thương ôm chặt Cố Tích Triều vào trong ngực, ánh mắt dại ra, giống như linh hồn của hắn đã hoàn toàn tiêu biến, miệng cứ thì thào không ngừng.

“Ngươi gạt ta, Tích Triều, ngươi lại gạt ta…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.