Edit + Beta: Dạ Lãnh
Thích Thiếu Thương thi triển khinh công, dù phải mang theo một người, nhưng vẫn lao nhanh như gió. Trong chốc lát đã tới được bên ngoài Trần phủ, trên cửa chính có dán giấy niêm phong. Hắn quan sát bốn phía, ôm lấy thắt lưng Cố Tích Triều, nhún một cái, nhẹ nhàng bay qua khỏi tường, rồi vững vàng đáp xuống trên mặt đất.
Khuôn viên Trần gia cực rộng, trong phủ có một nơi trồng đầy cây cảnh quý hiếm. Hôm nay mọi người trong phủ đều đã không còn, những điểu thú cỏ hoa trước kia, chết cũng đã chết, trốn cũng đã trốn, chỉ còn lại trơ lại những tảng đá hình thù kì quái, những gốc cây to lớn úa tàn, trong đêm tối, tiếng gió rít càng gợi vẻ âm trầm, kì bí, thê lương vô tận.
Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch Thủy Hàn, vô thức ôm chặt lấy Cố Tích Triều, không dám buông ra dù chỉ một chút. Dù cách mấy lớp vải vóc, hắn cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Cố Tích Triều cao hơn bình thường. Y còn sốt sao? Thích Thiếu Thương nhíu mày, không may là vào thời điểm này hắn cũng không thể làm được gì cả. Hắn kề bên tai y, nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Lên trên nóc nhà đi.”
Làm theo lời Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương dẫn y đi vào nội viện, mai phục trên nóc nhà.
Đêm thu gió lạnh, sương từng đợt rơi xuống, được nửa canh giờ, quần áo cả hai đều đã ướt đẫm. Cảm giác được cơ thể Cố Tích Triều hơi run rẩy, Thích Thiếu Thương cố sức ôm y càng chặt, dựa sát vào người hắn.
Liếc mắt thấy Cố Tích Triều đang lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy, Thích Thiếu Thương mỉm cười nhìn lại, trời quang trăng sáng, gương mặt Cố Tích Triều cũng vô thức ngước lên. Dưới ánh trăng, Thích Thiếu Thương thấy đôi môi tái nhợt, sắc mặt xanh xao của Cố Tích Triều, biết bây giờ có nói cái gì với y cũng vô ích, đôi lông mày của hắn càng nhíu càng sâu, thiếu chút nữa là đã dính chặt vào nhau rồi.
Hắn tiến đến bên tai y hỏi: “Mỗi đêm ngươi đều đến đây mai phục sao?”
Cố Tích Triều chần chừ một chút rồi cũng gật đầu: “Ta ở đây nhiều ngày rồi, cũng không tìm được manh mối gì, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu rốt cuộc hắn không đến, ta cũng không còn cách nào khác.”
“Tại sao?”
“Tứ đại danh bộ đã tới rồi, nếu không bắt được hung thủ, cũng đừng hòng thu được vật chứng.”
Thích Thiếu Thương ánh mắt chợt lóe, hỏi: “Bình thường ngươi vào đây như thế nào?”
Cố Tích Triều làm ra vẻ kì bí, cười nói: “Ta tự có biện pháp độn địa nhập thiên.”
Y chính là tới gần nói nhỏ vào lỗ tai của Thích Thiếu Thương, tiếng cười yếu ớt lọt vào tai hắn, khiến hắn không khỏi rung động. Thích Thiếu Thương cũng muốn nói gì đó, thì bị Cố Tích Triều che miệng lại, áp thấp giọng xuống, nói: “Tới rồi.”