[Thích Cố] Minh Hôn

Chương 5




Trong mộng, vẫn còn mông lung không rõ, nhưng Thích Thiếu Thương lại hoảng hốt khi nhìn thấy đôi hài dẫn đường phía đã biến thành rồi giày vải màu đen, có nhiều hơn một đôi hài, đôi lớn, đôi nhỏ, đèn lồng mờ mờ, ánh sáng lập lòe trong đêm tối... Anh muốn chạy lên, muốn đuổi theo để hỏi cho rõ, thế nhưng bước chân nhẹ nhàng êm ái như giẫm lên nhung lụa cũng không di chuyển nữa.

Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Cố Tích Triều đang nhìn mình, làm anh thấy hơi kinh hãi, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách dường như đang thiêu đốt Thích Thiếu Thương, người kia mặc dù đang cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Thích Thiếu Thương sờ trán, trời ạ, tại sao mình lại cùng người này ở cùng một chỗ chứ.

Cố Tích Triều thấy anh đã tỉnh giấc, liền hỏi: “Anh nằm mơ thấy cái gì?”

Thích Thiếu Thương sửng sốt: “Em hỏi để làm gì?”

“Nhìn anh ngủ không ngon giấc, tùy tiện hỏi thôi.” Cố Tích Triều phất tay, nhưng thái độ này của cậu thật sự không giống như là “Tùy tiện hỏi thôi”.

Thích Thiếu Thương đột nhiên có cảm giác, cơn mơ của mình có lẽ có liên quan tới cậu ta.

“Không có gì, anh lúc nào cũng ngủ không ngon mà.”

Cố Tích Triều trầm ngâm một hồi, trên môi nở một nụ cười nhe, nói với Thích Thiếu Thương: “Vậy anh đừng ngủ nữa, hôm nay em muốn đi một chỗ.”

“Sẽ không phải là...”

“Yên tâm, không phải đâu.”

Thì ra không phải là đến bãi tha ma, mà là một ngôi nhà cổ. Tuy là một nơi âm, một nơi dương, nhưng ngôi nhà cổ này bao nhiêu năm rồi cũng không ai ở, cho nên cũng không khác bãi tha ma là bao nhiêu.

“Anh xem, nó là căn nhà cũ của một gia đình giàu có bậc nhất ở đây, bây giờ biến thành nơi cho du khách tham quan rồi, người đến người đi, không được thanh tĩnh.” Cố Tích Triều lắc đầu, tựa hồ rất thương cảm cho gia đình này, nhưng Thích Thiếu Thương rõ ràng lại thấy trong mắt cậu ánh lên vẻ khinh thường.

Anh hừ một tiếng, thay cho câu trả lời.

Lúc này sắp vào giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt khiến người ta thấy mơ màng buồn ngủ.

Hai người vừa đi vừa nhìn, rốt cuộc đi tới một sương phòng, bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng nhìn cũng hết sức đơn sơ, trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một cây cổ cầm đứt dây.

“Đây là nơi ở của vị thiếu gia trong gia đình này, bây giờ nhìn thì đúng là không có gì đặc biệt, nhưng nếu là trước kia thì như vậy đã là xa hoa rồi.” Cố Tích Triều giải thích.

Thích Thiếu Thương liếc mắt nhìn cây đàn cổ một cái, đầu óc như bị ai nện cho một cú choáng váng, hoảng hốt nhìn thấy trong phòng bỗng trở nên náo nhiệt, có người! Có người!! Là một nam nhân, ngồi ở trước bàn khảy đàn, còn có, một người phụ nữ, đứng ở bên cạnh hắn. Bộ dáng của nam nhân, bộ dáng của người đó... Đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, anh mở mắt ra, định thần nhìn lại nơi mình đang ở...

“Anh tỉnh rồi à?” Vừa mở mắt lại nhìn thấy ngay đôi mắt màu hổ phách.

“Đừng...” Thích Thiếu Thương dụi dụi mắt, thấy rõ mình đang nằm trong phòng khách sạn, đột nhiên như chạm phải luồng điện, anh bật dậy nắm áo Cố Tích Triều quát lớn: “Nơi đó rốt cuộc là chỗ quái quỉ gì?! Sao lại dẫn tôi đến đó?!”

Cố Tích Triều sợ hãi né sang một bên: “Anh la cái gì vậy? Chỗ quái quỷ gì chứ? Hay là anh lại nằm mơ nữa rồi?”

“Nằm mơ?”

“Anh xem bây giờ mới mấy giờ, chẳng lẽ nửa đêm tôi lại dẫn anh ra ngoài đi dạo?” Cố Tích Triều chỉ vào đồng hồ điện tử, hét lên.

Thích Thiếu Thương xoay lại nhìn, trên đồng hồ điện tử cho thấy quả nhiên bây giờ mới hơn bảy giờ sáng. Anh xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

“Vừa rồi anh lại nằm mơ nữa sao?” Cố Tích Triều đi đến, ngồi xuống bên giường Thích Thiếu Thương.

“Ừ...” Thích Thiếu Thương trong lòng khó chịu, đứng dậy uống một cốc nước lớn, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Lần này anh đến Phong Giang, hình như không phải đơn giản là đi du lịch phải không?” Cố Tích Triều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cất tiếng hỏi.

Thích Thiếu Thương nghịch nghịch cái cốc đang cầm trong tay, nghĩ có lẽ mình nên tìm một người để tâm sự một chút, nếu không chỉ sợ bản thân sẽ bị bức đến điên thôi.

“Mình ra ngoài dạo một chút đi.”

Ta có chiện muốn tâm sự một chút, vừa rồi trong phần bình loạn, có đề cập đến chuyện nữ biến nam, các nàng phản đối rất nhiều. Tuy Minh Hôn của ta edit không hẳn là nữ biến nam, nhưng chỉ ngại một số nội dung về sau các nàng không thích lắm, vì hơi… lạ ^^ Nên ta cảnh báo trước, ai thích xem thì xem tiếp, ai không thích, có thể dừng lại ở đây. Cám ơn các nàng

Truyện này còn vài chương nữa là hoàn, gần 20 chương là do ta tự “huyễn hoặc” mình thôi ^^. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.