[Thích Cố] Minh Hôn

Chương 1




Đảo Phong Giang vốn là một hòn đảo nhỏ nhân tạo, bởi vì hai bên bờ Phong Giang phong cảnh tú lệ. Mấy năm gần đây, số lượng du khách đến đây ngắm cảnh đã tăng lên nhiều, cho nên ngành du lịch ở thành phố Phong Giang đã quyết định xây dựng một hòn đảo nhỏ giữa sông để du khách đến nghỉ ngơi. Xung quanh là những du khách mang theo cả gia đình đi du lịch, vô cùng náo nhiệt, thế nhưng Thích Thiếu Thương lại lặng lẽ đứng nhìn xuống mặt sông.

Thích Thiếu Thương gần đây thường xuyên mệt mỏi, bởi vì anh gặp phải một giấc mơ vô cùng cổ quái — trong mơ anh cũng không thấy được gì rõ ràng, chỉ thấy một đôi bàn chân mờ mờ ảo ảo, đoán chừng là chân của con gái, trên chân mang một đôi hài đỏ, bước đi trước mặt anh. Anh vượt lên đuổi theo, đôi hài kia vẫn chậm rãi bước đi, cách anh một khoảng không xa; anh dừng lại, đôi hài cũng đứng yên bất động trước mặt. Chủ nhân đôi hài không mang vớ, để lộ một cặp mắt cá chân trắng mịn màng. Trong tay người đó dường như đang cầm một trản đèn lồng, ánh sáng tỏa ra, lay động trên mặt đất.

Đôi hài kia vẫn cứ như vậy, mỗi buổi tối đều đi vào giấc mơ của Thích Thiếu Thương, sáng tinh mơ liền tan biến như sương sớm. Nếu như có một đêm nào đó bạn mơ thấy như vậy, cũng không có gì kì lạ, nhưng nếu mỗi đêm đều thấy cùng một giấc mơ thì sao đây? Có phải rất quỷ dị hay không? Nơi đó dường như có một cô gái, áo đỏ, hài đỏ, cầm một ngọn đèn lồng đứng đợi bạn, bạn vừa nằm mơ, cô ấy liền xuất hiện, dẫn bạn từ từ đi về phía trước, đi đến nơi nào đó bạn không hề biết...

Thích Thiếu Thương thấy rất bực mình, có lúc anh đến quán bar ngồi cả một đêm; lúc tới nhà bạn bè cuồng hoan một đêm; khi ở nhà mắc võng nằm chơi... Song một ngày nào đó rốt cục anh mệt mỏi đến nỗi ngủ quên, cô gái kia vẫn đứng ở chỗ cũ, chờ anh.

À, không đúng, không phải chỗ cũ. Thích Thiếu Thương nằm mơ mãi cũng quen rồi, dần dần phát hiện ra có chút khác lạ — nằm mơ càng nhiều đêm, cảnh tượng xung quanh anh càng rõ ràng hơn, đôi chân kia, thấp thoáng sau làn váy áo đỏ, thắt lưng mảnh khảnh — xung quanh mờ ảo như sương khói cũng từ từ hiện rõ mỗi ngày một chút, mỗi đêm cảnh vật đều không giống nhau, cũng không biết nguyên nhân là vì đâu. Đêm hôm trước, cuối cùng anh cũng thấy một tảng đá lớn, hình như là địa giới, trên đá hình như có chữ viết. Mặc dù trong mộng vẫn mông lung, mờ ảo, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn hết lần này đến lần khác nhìn được rõ ràng– trên tảng đá viết rõ ràng hai chữ “Phong Giang”.

Phong Giang, quỷ thành.

Thích Thiếu Thương hít một hơi thật sâu, tựa hồ như để khích lệ tinh thần của mình — mặc dù đã đến được thành phố Phong Giang, anh cũng không biết phải nên làm cái gì, song anh chỉ là cảm thấy là mình phải đến đây, cứ như tất cả nguyên nhân và kết quả của giấc mộng kia đang lẳng lặng nằm ở nơi dây chờ đợi anh.

Đến tột cùng mọi chuyện là như thế nào …

Anh đứng thất thần một hồi, rồi xoay người định đi mua bình nước uống, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc nghỉ xa xa kia có một người đang ngồi.

Anh nhận ra người này, bọn họ cùng xuất phát từ thành phố C trên một chiếc du thuyền, nam nhân này hình như đang quan sát anh, song, khi anh phát giác ra điều đó, lại thấy người kia rất tùy ý mà nhìn sang hướng khác.

Trong lòng Thích Thiếu Thương thầm trách người này thật thô lỗ, song ánh mắt lại nhìn chằm chằm cậu không rời — cậu ấy rất đẹp... Cậu ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng và quần jeans, nhưng nhìn vẫn rất bắt mắt.

Lúc này có một thuyền viên đi tới lớn tiếng chào hỏi du khách lên thuyền, mọi người cũng tụm năm tụm ba ríu rít trò chuyện với nhau. Thích Thiếu Thương nhìn anh chàng kia một chút, cậu hình như không có ý định lên thuyền, vẫn im lặng ngồi ở nơi đó, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống mặt sông.

Thích Thiếu Thương quyết định không thèm quan tâm tới cậu nữa, miễn cưỡng lên thuyền. Giây cuối cùng trước khi bước lên thuyền, anh vẫn không nhịn được liếc mắt về hướng bên kia một chút, vẫn thấy người nọ ngồi bất động ở nơi đó, giống như một bức tượng điêu khắc từ gỗ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.