Thí Thiên Đao

Chương 345: Ha ha ha ha (2)




- Nhất định là thật rồi! Tin tức kiểu này, ai dám loan báo bậy chứ? Chán sống rồi sao?

Tin chiến thắng được truyền đi cấp tốc trong vô số tiếng ngợi khen, thán phục, hoan hô, từ phủ Thanh Châu, sau đó... truyền thẳng tới Viêm Hoàng Thành!

Trong hoàng cung, hoàng thượng đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nghe thấy tiếng huyên náo ầm ỹ ở bên ngoài, liền khẽ cau mày.

Khu vực nội viện trong hoàng cung xưa nay đều vô cùng yên tĩnh.Bọn cung nữ thái giám đến đi đường còn phải cố mà nhón chân, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đến hoàng thượng. Hiện giờ lại có người dám lớn tiếng gây náo loạn nội viện trong hoàng cung, quả thực là điếc không sợ súng!

Ngay khi hoàng thượng chuẩn bị bùng nổ cơn giận, Giọng nói thô tháo của Phương Minh Thông vang lên phía bên ngoài, hơn nữa lại còn kèm theo tiếng cười ngặt nghẽo như điên:

- Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha...!

Khóe miệng hoàng thượng lập tức co giật liên hồi. Lửa giận trong nháy mắt bùng lên.

- Phương Minh Thông! Mẹ kiếp ngươi điên rồi hay sao?

Có thể khiến vị hoàng đế chí tôn này phải văng tục, có lẽ lão Phương cũng nên cảm thấy tự hào rồi.

- Ha ha ha ha, hoàng thượng, có tin thắng trận! Thằng ranh kia... đúng là không phụ mong đợi của hoàng thượng, dẫn theo hơn một vạn hai ngàn người của quân đoàn thợ mỏ, đại phá đại quân triệu người của Đại Tề, tiêu diệt gọn hơn một trăm lẻ một vạn ba ngàn người. Bắt sống bốn ngàn một trăm năm mươi chín người, trong đó bao gồm cả chủ tướng của Đại Tề... là Phương Đông Minh, vốn là anh em đồng tộc của ta. Còn giết chết tam hoàng tử Đại Tề Khương Thu Dương nữa chứ. Ha ha ha ha ha... Sảng khoái! Quả là sảng khoái!Phương Minh Thông đứng ở ngoài cửa ngự thư phòng gân cổ gào lên, sau đó... lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ tự tiện đẩy cửa ngự thư phòng ra mà không đợi hoàng thượng tuyên vào.

Lão Phương thực sự là rất nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt của hoàng thượng lúc này rồi.

Quả nhiên y cũng đã được như ý nguyện.

Lúc này, ánh mắt hoàng thượng đang... dại ra. Dường như không hề phát hiện thấy tên Phương Minh Thông “đại nghịch bất đạo” chưa được vời đã tự tiện xông vào này.

- Bệ hạ...

Phương Minh Thông rụt cổ, khép nép nhìn hoàng thượng, cảm thấy không biết có phải mình quá vênh váo càn rỡ mà chọc giận hoàng thượng rồi hay không.

Tuy nói đó là một tin thắng trận động trời, nhưng mà, lòng vua khó dò...

- Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...!

Đột nhiên, hoàng thượng bỗng nổ ra tràng cười như điên, thậm chí còn điên hơn cả Phương Minh Thông.

Hoàng thượng cười đến sóc hông, chảy cả nước mắt, tay run run chỉ về phía Phương Minh Thông, hoàn toàn không nói ra lời:

- Ha ha ha... Ha ha ha ha...

- Thôi xong... hoàng thượng điên mất rồi.

Phương Minh Thông như một đứa trẻ nghịch ngợm bị tóm được, ngoan ngoãn đứng đó:

- Bệ hạ... ngài không sao chứ.

- Lão Phương... Ngươi là tên khốn kiếp! A ha ha ha... Ha ha ha ha, tin tức thế này... mà ngươi đi báo cáo như vậy sao? Ha ha ha ha... Ngươi phải... Ha ha, từ tốn mà... báo cáo chút một cho trẫm chứ? Ha ha ha ha!

Hoàng thượng vẫn ôm bụng cười không kịp thở.

Thật lâu sau, rốt cuộc có thể ngưng lại, bưng chén trà trên bàn lên uống một hớp cạn sạch. Sau đó dùng tay quệt đi nước mắt nhưng sau đó lại có thêm càng nhiều nước mắt chảy ra.

- Lão Phương?

- Vâng.

- Ngươi nói xem... Trẫm có được coi như một hoàng đế vang danh thiên cổ không?

- Cái này...

- Nói ngay!

- Có!

- Vậy ngươi nói xem, chúng ta có nên thực hiện một cuộc cải cách quy mô thật lớn trước nay chưa từng có không?

- Vâng!

- Ngươi nói xem, về sau trên sử sách sẽ viết về trẫm như thế nào? Liệu có viết thế này hay không: Năm 1033 Đại Hạ, dưới sự dẫn dắt của Sở vương Sở Mặc, hơn hai ngàn quân thợ mỏ dùng mưu chôn sống đại quân trăm vạn người của Đại Tề?

- Nhất định sẽ như vậy!

- Thế còn được, Đại Tề... Ha ha, Đại Tề... kẻ thù truyền kiếp! Ông nội trẫm, phụ hoàng trẫm, liệt tổ liệt tông của trẫm, không ai là không muốn làm cỏ Đại Tề! Thù hận của tổ tiên trẫm chưa bao giờ dám quên. Dốc lòng cai trị, chăm lo việc nước... nhưng Đại Tề người ta cũng không hề thua kém. Thậm chí nếu huy động sức mạnh tổng hợp thì còn caohơn chúng ta một bậc!

- Đúng vậy... Đại Hạ chúng ta có hai vị hoàng đế lần lượt bị bọn họ bắt đi, làm nhục đủ kiểu, cuối cùng phải tự sát để giữ lấy thanh danh. Thù này... không thể nào quên.

- Đó là hai vị tổ tiên của trẫm...

Hoàng thượng than nhẹ một tiếng, sau đó nói:

- Lần này hai vị tổ tiên chết trong khuất nhục cũng có thể nhắm mắt được rồi! Con cháu của các ngài, đã báo thù cho các ngài rồi!

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến giọng nói the thé của một gã tháigiám:

- Bệ hạ... ở ngoài hoàng cung quần thần đang phấn khích khó dằn nổi, muốn bệ hạ ra ngoài nói đôi lời! Ngoài cửa cung cũng đã có hơn trăm ngàn dân chúng tụ tập, hơn nữa, số lượng... còn đang không ngừng tăng lên!

- Được! Trẫm... lập tức ra ngay!

Hoàng thượng thoáng nhìn Phương Minh Thông sau đó hít sâu một hơi:

- Nhìn xem, lúc này trẫm đã đủ oai vệ chưa?

- Lúc nào bệ hạ cũng đều oai phong cả!Phương Minh Thông nói.

- Không ngờ, đến già rồi lão Phương ngươi lại còn học được trò nịnh hót cơ đấy!

Hoàng thượng cười mắng:

- Nhưng mà, mấy câu nịnh này, trẫm nghe vào... thấy thoải mái!

Nói xong, hoàng thượng nhìn Phương Minh Thông nói:

- Sở Mặc... đúng là quốc bảo mà!

- Đúng vậy, thật sự là một quốc bảo!

Phương Minh Thông phụ họa theo từ tận đáy lòng.

- Trẫm có Sở Mặc, thì một mình có thể chống đỡ lại cả triệu quân!

Hoàng thượng nhìn Phương Minh Thông nói:

- Ngươi nghĩ xem, chỉ phong mỗi tước Sở vương có phải chưa đủ hay không?

Phương Minh Thông lúc này sợ tới mức khẽ run rẩy:

- Đủ... đủ rồi bệ hạ, ngài còn muốn phong thưởng cho hắn như thế nào nữa! Lại phong tiếp...

- Lại phong tiếp thì chính là ngôi vị hoàng đế rồi...

Hoàng thượng nói một cách xa xăm:

- Ngươi nói xem, hắn sẽ thỏa mãn sao?Lúc này Phương Minh Thông có chút hiểu được tâm tư của hoàng thượng. Vị hoàng đế này sau khi mừng như điên thì tính đa nghi lại trỗi dậy! Dù sao công lao mà lần này Sở Mặc lập nên, quả thực quá lớn!

Lớn đến mức bất cứ kẻ nào đều không thể xem nhẹ, lớn đến mức rực rỡ huy hoàng!

Phương Minh Thông chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Bệ hạ, trên tin chiến báo mà Sở Mặc gửi về, không hề nhắc tới bản thân mình một chữ nào. Công đầu viết trên chiến báo... ghi là của Trương Vinh.

- Hả?

Hoàng thượng ngây ra, lập tức cười rộ lên:

- Sở vương! Hắn chính là Sở vương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.