Tuy ánh mắt chủ tướng ba quân đoàn khác, nhìn về phía hắn đều bình thường. Nhưng Thẩm Khê lại có cảm giác trên mặt đang nóng hừng hực. Hắn dùng hình dạng người đã nhiều năm. Nhưng lúc này, hắn lại đột nhiên có loại xúc động muốn hóa thành tinh thần thiên nhân.
Thật là…Quá mất mặt!
Vừa mới nói khoác mà không biết ngượng trước mặt ba chủ tướng khác, nói một cách sảng khoái, lời nói đẹp lại vang dội, kết quả đối phương tát cho một bạt tai, mang theo sự giễu cợt vô tận quất vào trên mặt của hắn.
- Chuyện này…
Thẩm Khê trầm giọng nói.
Lam Quang lão tổ ở một bên than nhẹ một tiếng:
- Quên đi, coi như là cho những tu sĩ kia một sự cảnh cáo vậy.
Lam Quang lão tổ không phải là muốn giải vây cho Thẩm Khê, trên thực tế, thái độ phách lối vừa rồi của Thẩm Khê quả thực có phần chọc giận hắn. Nhưng bây giờ nhìn thấy tổn thất của Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới còn nặng hơn so với tổn thất lúc trước của bản thân. Thời điểm này, nói gì đi nữa hiển nhiên đều không thích hợp.
Chỉ có thể lên tiếng giải vây cho Thẩm Khê.
Tuệ Thiên ở một bên cũng nhẹ nhàng gật đầu:
- Xem ra, những sinh linh ở thế giới Bàn Cổ, cũng không đơn giản!
Kinh Hồng nói rằng:
- Là không đơn giản.
Trận đấu này bọn họ đều thấy. Thời gian tuy rất ngắn, nhưng đám nhân loại kia đã thể hiện ra một chiến lực mạnh mẽ vô cùng, quả thực để cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.
Bọn họ thậm chí có chút chấn động, không nghĩ tới những nhân loại kia lại có thể sở hữu được chiến lực mạnh mẽ như vậy.
Càng không nghĩ tới bọn họ lấy đâu ra can đảm lớn như vậy, đoán chừng tứ đại chủ tướng sẽ không xuất thủ? Nhưng nếu là như vậy, tứ đại chủ tướng bọn họ càng cảm thấy mất mặt.
Cho nên chỉ có thể nói rõ, người ta mấy trăm người căn bản không để quân đoàn hơn bốn vạn thiên nhân tu sĩ cảnh giới đại tổ ở trong mắt!
- Ai da…….
Thẩm Khê hiếm khi thở dài, sau đó trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí lạnh như băng:
- Bọn chúng có thể làm như vậy, chúng ta cũng có thể làm được giống vậy.
- Ngươi muốn?
Lam Quang lão tổ nhìn Thẩm Khê, khẽ cau mày, nói:
- Không phải nói rồi sao, chúng ta cùng nhau tiến lên, từ từ tiến vào, trong quá trình này, diệt gọn tất cả nhân loại và sinh linh khác.
- Chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy, hơn nữa, ta làm như vậy cũng không phải là nhất thời kích động.
Thẩm Khê nhìn Lam Quang, Tuệ Thiên và Kinh Hồng, từ tốn nói rằng:
- Bọn chúng lấy ít thắng nhiều. Sau đó nói khoác bọn chúng lợi hại bao nhiêu, thiên nhân tu sĩ bất lực bấy nhiêu. Đem niềm tin mãnh liệt này truyền cho từng người ở thế giới Bàn Cổ. Chúng ta lúc này đột nhiên sát tiến, nhất định sẽ cho đối phương một niềm vui lớn bất ngờ.
Thẩm Khê nói, nhìn ba chủ tướng khác:
- Cho nên, ý của ta, không phải nói quân đoàn của Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới xông vào trả thù, mà là… Tứ đại quân đoàn chúng ta kết hợp xông vào, trực tiếp hướng về đầu mối của đối phương! Nhân loại không phải có câu nói là bắt giặt bắt vua sao? Chúng ta thừa cơ hội này, tiêu diệt vua của bọn chúng!
Sau khi Thẩm Khê nói xong lời này, ba người Lam Quang lão tổ và Tuệ Thiên, Kinh Hồng đều chìm trong suy tư. Bọn họ bắt đầu suy tính xác suất thành công trong chuyện này, và xác xuất hành động của đối phương.
Đến cuối cùng, phát hiện loại ý kiến này của Thẩm Khê rõ rang có tính khả thi rất lớn. Bằng hiểu biết đối với nhân loại của bọn họ, nhân loại đích xác chính là một bọn sinh linh như vậy.
Sau mỗi lần đại chiến đều rất hưng phấn mở một yến tiệc long trọng. Giảm bớt áp lực của chiến tranh mang lại, đồng thời cũng có thể truyền cho họ tín hiệu tốt về sức chiến thắng mạnh mẽ.
- Vách giới bên kia, ta và Thiên Tuệ phụ trách đánh xuyên qua.
Kinh Hồng cũng là một người khá quả quyết.
Lam Quang lão tổ cũng giống như vậy, việc đã quyết định gần như không nuốt lời. Hắn nói thẳng:
- Ta và Thẩm Khê phụ trách chỉ huy quân đoàn lao thẳng tới nơi của đối phương! Sở Mặc nếu xuất hiện, hai chúng ta sẽ ngăn cản hắn trước.
- Hai chúng ta, sau đó sẽ chạy tới.
Tuệ Thiên từ tốn nói.
Bốn người trong nháy mắt đã định xong kế hoạch tác chiến.
Cùng lúc đó.
Thế giới Bàn Cổ, khu vực biên giới của vách giới.
Đám người Ma Quân vừa mới điên cuồng giết người kia, lúc này vẻ mặt của từng người tuy vẫn mang vẻ hưng phấn, nhưng mọi người đều đã tỉnh táo lại.
Những người bị trọng thương, đang tiếp nhận trị liệu.
Người phụ trách trị liệu là nhị đồ đệ của Sở Mặc, Từ Thi Nghiên.
Trong thân thể của nữ nhi này đang chảy dòng máu của Chúa Trời, đến nay đã hoàn toàn trở thành một con người thực sự.
Nàng cùng con của Sở Hiên đều đã trở thành lão tổ. Nhưng nàng và Sở Hiên vẫn ân ái như năm nào.
Tựa như Sở Mặc cùng hai vị thê tử Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y, bất luận năm tháng trôi qua thế nào, có hao mòn thế nào, ba người bọn họ đều tôn trọng nhau.
Từ Thi Nghiên đã quên mất chính mình là huyết mạch của thiên nhân, thế giới Bàn Cổ chính là quê hương của nàng, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, nàng đều có tình cảm sâu đậm, nàng không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hoại quê hương của nàng.
Từ Thi Nghiên sở hữu y thuật chữa bệnh đỉnh cấp, đồng thời, nàng chỉ huy rất nhiều người trồng vô số thuốc cao cấp. Cho nên, đến nay bên này toàn vương tộc Sở Mặc, đan dược và trị liệu đều là nàng phụ trách.
Sở Mặc từ lâu đã truyền Hỗn Độn Hồng Lô cho nàng.
Từ Thi Nghiên nhìn thương tích thảm hại trên người Long Thu Thủy, không khỏi nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói:
- Long thúc thúc, người lần sau không được liều mạng như vậy, đã bị thương đến căn bản của người rồi.
Long Thu Thủy lại cười ha ha một tiếng:
- Không có gì, trận chiến này đánh thật thoải mái!
Còn lại mấy người bị thương khác, một số cũng bị vết thương hành hạ đến khổ sở. Nghe xong lời nói của Long Thu Thủy cũng không nhịn được đều cười rộ lên.
- Đúng vậy, trận chiến này, đánh thật thống khoái!
Hoàng Vô Song ngồi ở bên cạnh Long Thu Thủy, sau đó nhíu mày một cái, trên mông của hắn có một vết thương rất sâu. Bởi vì liên quan đến vị trí, hắn không để cho người khác xử lý.
Dù gì cũng là đại nhân vật cấp thủy tổ, bị một đám tiểu hài tử nhìn mông, ít nhiều
có cảm giác mất mặt.
Trên người Sở Thanh cũng mang theo mấy chỗ thương tích, nhìn Sở Mặc bên kia, lớn tiếng hỏi:
- Sở Mặc, đám thiên nhân kia… thật là sẽ sát tiến tới? Bọn họ không lỗ mãng như vậy chứ?
Bây giờ người có thể gọi thẳng tên Sở Mặc như vậy thực sự rất hiếm có. Thực ra nhóm người Long Thu Thủy, đa số thời gian đều gọi Sở Mặc là công tử.