Nhưng lần này lại khác!
Trong nháy mắt khi Sở Mặc khởi động Hồng Mông Chi Khí trong thân thể, trước mặt hắn đã xuất hiện một cánh cửa, Sở Mặc lúc này thậmchí không còn có thời gian kinh ngạc, mau chóng vọt vào trong cánh cửa.
Sau đó, cánh cửa liền đóng lại, biến mất.
Tiếp đó, lực lượng mãnh liệt đến tận cùng kia nháy mắt đã tràn ngập nơi này.
Sau đó, sâu trong vũ trụ lạnh lẽo truyền tới tiếng rít gào cực lớn:
- Bàn Cổ! Ngươi vẫn dám sử dụng loại sức mạnh cấm kỵ thế này, muốn hủy diệt cả phiến trời này hay sao? Trong vũ trụ nơi nơi đều vang vọng lại tiếng rống giận điên cuồng này, nhưng không có ai trả lời lại. Thậm chí không có chút dấu hiệu đáp lại nào.
Sau một khắc, một người thiếu niên trẻ tuổi vô cùng xuất hiện ở nơi Sở Mặc vừa biến mất, vẻ mặt y lộ ra biểu tình bại hoại, trong miệng lại nói ra chú ngữ già nua vô cùng.
Tiếp đó, cả phiến vũ trụ hư không đều rung động kịch liệt, vô số sinh linh lúc này được tạo nên từ trống rỗng.
Sắc mặt thiếu niên cực kỳ nghiêm túc, trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau, vô số sinh linh liền rất nhanh tập hợp lại, trở thành một người khổng lồ dường như muốn nhét đầy phiến vũ trụ hư không!
Tiếp đó, người khổng lồ này liền hung hăng đánh một quyền về một hướng trong hư không.
Ầm!
Nơi đó liền bị đánh sụp.
Sau đó một hang động sâu hoắm liền xuất hiện. Thiếu niên nhìn thoáng qua một cái liền bước vàom phát ra âm thanh già nua:
- Bàn Cổ đây là ngươi ép ta! Ngươi chắc chắn phải chết!
Nháy mắt sau khi Sở Mặc bước vào cảnh cửa kia, hắn cũng ngất đi. Hắn đã sử dụng lực lượng của mình đến mức cực hạn, trong nháy mắt khi hắn khởi động Hồng Mông Chi Khí, thật ra cũng đã gần như đèn cạn dầu.
Vu Hồng cũng không tốt hơn hắn là mấy, trong khoảnh khắc lực lượng trong người cũng bị rút hết, sau đó cũng hôn mê bất tỉnh theo. Không biết đã qua bao lâu, trong phiến vũ trụ không có khái niệm thời gian này, Sở Mặc cũng tỉnh. Hắn phát hiện bản thân lại có thể đang nằm trên một cái giường.
- Chuyện gì đây?
Sở Mặc ngây người. Hắn nhìn cái giường, cũng ít nhiều có cảm giác quen thuộc.
Sau một khắc, ký ức năm xưa dường như xông tới như thủy triều,
Sau đó cả người hắn đều ngây dại! Đây… là phủ Tướng quân!
Không sai, đây chính là phủ Tướng quân năm xưa Sở Mặc từng sống lúc ở thế giới loài người!
Nhìn bốn phía vừa xa lạ vừa quen thuộc, có cảm giác thân thiết, Sở Mặc hoàn toàn ngẩn người. Hắn không hiểu, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Hắn vẫn nhớ rõ ràng, sau khi hắn khởi động ba Hồng Mông Chi Khí trong thân thể thì một cánh cửa liền xuất hiện trước mặt, sau đó hắn liền mang Vu Hồng vọt vào trong cánh cửa.
Sau một khắc ký ức liền gián đoạn. Đến lúc tỉnh lại thì lại là tìnhhuống này.
Vu Hồng đâu rồi?
Sở Mặc đánh giá xung quanh.
Không có dấu vết của Vu Hồng.
Sau đó Sở Mặc lại nhìn lại bản thân.
Hắn thu nhỏ lại rồi! Lại trở vể thời kỳ thiếu niên, cánh tay cánh chân còn nhỏ bé, thân thể gầy gò ốm yếu.
Sau đó hắn rời giường, đi đến trước gương. Trong gương, một khuôn mặt trẻ tuổi còn nét non nớt xuất hiện, rất anh tuất, ánh mắt tinh khiết, không có lấy một chút cảm giác tang thương.
Tren mặt Sở Mặc lộ ra nụ cười nhẹ chính hắn cũng không thể giải thích rõ. Trong nụ cười đó lại tràn ngập mùi vị phức tạp.
- Ta… Sống lại sao? Hay là luân hồi theo ý nghĩa nào đó rồi? Sở Mặc lẩm bẩm một mình. Hắn thử điều khiển lực lượng kinh khủng trong thân thể, nhưng không còn sót lại gì.
Trừ ký ức ra, tất cả mọi thứ của hắn đều trở về quá khứ năm đó!
Hà!
Sở Mặc thở phào một cái. Lúc này chợt có một âm thanh quen thuộc truyền tới từ bên ngoài.
- Sở tiểu hắc, Sở tiểu hắc à…Khóe miệng Sở Mặc giật giật. Âm thanh này quả thật quá quen thuộc!
Hứa Phù Phù!
Hứa Phù Phù hiện giờ đang ở đâu?
Được rồi, hắn ta hẳn đang ở Vĩnh Hằng Chi Địa!
Cái tên lười biếng này bây giờ chẳng biết tu vi đến cảnh giới nào rồi? Đời này liệu hắn ta có cơ hội tiến vào Tổ cảnh hay không chứ? Sở Mặc vừa nghĩ vừa mở cửa. Bên ngoài một bóng người cũng rất trẻ tuổi liền xông vào.
Hứa Phù Phù tinh thần phấn chấn nhìn Sở Mặc nói:
- Đi thôi, đến Thao Thiết Lâu!
Sở Mặc nói:
- Để làm gì chứ?
- Ăn chứ sao! Ngươi quên rồi à, hôm nay chúng ta đã đồng ý rồi, đã thống nhất đến đó gặp mặt mà!
Hứa Phù Phù trưng ra vẻ mặt “Đầu óc ngươi xảy ra vấn đề đấy à”nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc bật cười nói:
- Đi đến đó gặp nhau? Rõ ràng ngươi muốn nhân cơ hội mà gặp Liễu Mai Nhi còn gì!?
- Chúng ta đều là huynh đệ, mấy chuyện này ngươi biết, ta biết là đủ rồi, cần gì nói ra miệng chứ?
Hứa Phù Phù cười hắc hắc nói, sau đó dí sát vào mặt Sở Mặc nói:
- Nhắc đến, tên khốn kiếp Hạ Kiệt kia thời gian trước lại làm chuyện xấu gì đó, bây giờ gặp báo ứng rồi! Hứa Phù Phù nói, vẻ mặt cười cười nhìn có chút hả hê, sau đó lại thấp giọng nói với Sở Mặc:
- Tên đó bị người ta đánh cho thành thái giám đấy! Ha ha ha ha, vì chuyện nhỏ này mà Hạ Kinh thân vương cha gã cũng giận suýt điên!
- Ta đánh hắn đấy.
Sở Mặc từ tốn nói.
- Ha ha ha ha, thật là hả hê mà… Hả?? Ngươi nói cái gì, Sở tiểu Hắc à, ngươi con bà nó đừng có làm ta sợ đi!
Hứa Phù Phù vốn đang cười cực kỳ vui vẻ bất ngờ quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mặc:
- Huynh đệ à, ngươi không sao chứ?
Mồm vừa nói chuyện, tay hắn ta còn vươn lên sờ sờ trán Sở Mặc.
Sở Mặc lấy tay hắn ta ra, sau đó đứng yên cau mày, nhẹ giọng nói:
- Trong trí nhớ ta vẫn còn toàn bộ truyền thừa, toàn bộ ký ức. Ta không thể nào đi nguyên con đường năm xưa nữa, nếu thế này ta còn có thể gặp lại sư phụ hay không? Ta còn có thể gặp Kỳ Tiêu Vũ hay không? Nếu không thể gặp được bọn họ, thì chẳng phải… Số mệnh của tất cả mọi người đều vì ta mà thay đổi hay sao? Vì sao ta lại quay về? Trên đời này… căn bản không tồn tại Nếu như! Đây là ảo giác.. Hay là sự thật đây? Bây giờ Sở Mặc hoàn toàn không còn lại chút tu vi, tinh thần lực của hắn cũng hoàn toàn không có biện pháp giúp hắn suy nghĩ thấu đáo chuyện lớn phức tạp đến vô cùng như thế này.
Nhưng hắn vẫn nghĩ, nếu tất cả những điều này là thật, vậy thì thật là đáng sợ mà!
Trừ phi, hắn bằng lòng dựa theo ký ức năm xưa, một lần nữa trải qua những chuyện đã từng trải qua, nếu không, toàn bộ lịch sử.. Còn cả những kinh nghiệm hắn từng trải của riêng hắn cũng sẽ thay đổi to lớn.
Nếu như vậy, có khi nào rất nhiều người.. sẽ không thể tiếp tục tồntại ở thế gian này?