Một quyền đánh ra đó làm xuất hiện ra lực lượng dao động khiến cho ánh mắt của ếch lộ ra vẻ cẩn trọng, bật mạnh về phía sau.
Vù!
Một lần nhảy mấy nghìn vạn dặm!
Nhảy đến vũ trụ hư không vô tận xa xôi.
Con ếch màu xanh bên kia đang chiến đấu cùng Kỳ Tiêu Vũ, cũng nhận được sự ngăn cản mãnh liệt của Kỳ Tiêu Vũ, Mặc Vũ Kiếm trong tay nàng còn mang theo một vết máu nhạt.
Đó là máu của ếch tôn!
Hai con ếch lớn màu lục dựa vào cùng một chỗ, con ngươi u ám nhìn chằm chằm Sở Mặc cùng Kỳ Tiêu Vũ. Trong đó một con ếch kêu lên một tiếng trước, sau đó miệng nói tiếng người, âm thanh của Đại Đạo trong vũ trụ hư không ù ù rung động.
- Loài người, giap hai bảo bối đó ra.
- Bảo bối không phải là của các ngươi!
- Nhanh lên giao ra đây!
Âm thanh của con ếch này rất nhanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Mặc:
- Nếu không thì các ngươi sẽ hồn bay phách lạc!
Trên mặt Sở Mặc mang theo vài phần ngưng trọng, y quay đầu nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ truyền âm cho Sở Mặc nói:
- Ta cũng là xem trong một bộ điển tịch cổ khoảng một kỷ nguyên trước, thấy giới thiệu về bọn nó. Nói là đây là sinh linh cảnh giới Chí Tôn rất kinh khủng, thuộc về loại kẻ mạnh hóa thạch. Một kỷ nguyên trước, trong chiến đấu, chúng nó từng bị đánh rơi cảnh giới. Nhưng sau đó giống như lại gần như hoàn toàn khôi phục! Nói chúng nó là một loại tộc rất thần kỳ...
Lúc này, một con ếch tôn khác cũng ộp ộp hai tiếng, sau đó nói:
- Nhanh lên, đem hai món bảo bối Hắc Kim Điểu giao ra đây. Hắc Kim Điểu các ngươi đánh bị thương, là vật chúng ta đang truy đuổi! Các ngươi gây ra đại họa rồi!
Con ếch tôn này là một con mẹ. Âm thanh giọng nói giống như một người phụ nữ, thanh âm rất khàn khàn, như là có hạt cát bị ma sát ở cửa sổ bằng kính, vô cùng khó nghe.
Cái con Cự Điêu vừa mới trốn vào tinh vân khổng lồ lúc này cũng bay ra. Cự Điêu khổng lồ màu đen này quả thực rất lớn, giống như một đám mây mày đen, rộng lớn vô ngần như vũ trụ hư không, cho người ta có cảm giác che cả bầu trời.
- Nhanh lên!
Con ếch cha giận dữ nói.
- Nhanh một chút!
Con ếch mẹ cả giận nói.
Sở Mặc lúc này, trong lúc đó thân hình chợt lóe, xoay lại một đao. Mũi đao ở chém ngang vũ trụ hư không!
Trực tiếp chém về phía con chim màu đen khổng lồ kia!
Thân hình con chim màu đen khổng lồ phía trước đã bị Sở Mặc trảm đứt một lần, lần này, nhìn thấy Sở Mặc lại là một đao chém tới, con chim khổng lồ màu đen gần như sợ tới mức hồn bay phách lạc. Bay trở về đám tinh vân cực lớn lúc nãy.
Nhưng tốc độ của nó vẫn chậm hơn một bước, không thể bay về nữa rồi. Trực tiếp bị Sở Mặc chém một đao, thân mình mỗi chỗ một nơi.
Tiếp theo, Sở Mặc không đợi Hắc Kim Điểu ghép lại thân mình trực tiếp dùng pháp lực tối cao bắt lấy đầu của Hắc Kim Điểu, sau đó tiến hành phong ấn!
- Ngươi …
Con ếch tôn cha nổi giận, đột nhiên bắn lưỡi ra, cách mấy nghìn vạn dặm, lại muốn chém ra công kích với Sở Mặc.
Sở Mặc vẫn luôn đề phòng chiêu này, giơ tay chém xuống một đao!
Thí Thiên hung hăng chặt xuống.
Con ếch tôn cha phát ra một tiếng kêu long trời lở đất …!!!
Một đoạn đầu lưỡi của nó đã bị một đao kia của Sở Mặc chém đứt!
Đây đối với con ếch tôn cha mà nói, quả thực là đả kích trí mạng. Bộ tộc của nó, cho tới bây giờ đều là lấy tốc độ để xưng bá. Nhất là tốc độ của đầu lưỡi chúng, nhanh đến mức không thể tin được! Thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ của tia sáng!
Hai con ếch tôn có thể tung hoành vũ trụ, không ai dám trêu chọc, nguyên nhân có chín phần trở lên chính là nhờ vào lưỡi của nó. Lúc nãy trong chiến đấu, vẫn chưa sử dụng, chính là muốn làm tê liệt kẻ thù.
Nhưng ai biết, khi nó rốt cuộc không kìm nổi thi triển ra, coi như là một kích giết chết, muốn cho kẻ thù khi bị thương nặng thì lưỡi của nó … không ngờ lại bị người khác chặt đứt!
Một đoạn đầu lưỡi rất dài rất dài kia, còn trôi nổi trong vũ trụ, giống như có linh tính vậy, muốn chạy thoát trở về.
Kỳ Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay, dùng pháp lực tối cao giống như vậy, trấn áp đoạn lưỡi đó. Sau đó yếu ớt nói:
- Thứ này, luyện thành một đoạn dây chắc không tệ, độ mau, uy lực lớn!
Ộp ộp ộp!
Con ếch tôn cha và con ếch tôn mẹ đều vô cùng phẫn nộ, điên cuồng rít gào.
Nhưng càng khiến chúng nó cảm thấy khiếp sợ và hãi hùng chính là Sở Mặc lúc này, không ngờ luyện hóa đầu Hắc Kim Điểu!
Cái đầu cực lớn đó, giờ này khắc này, đã bị Sở Mặc dùng pháp lực đè nén trở thành mức độ tương đối nhỏ. Tuy rằng vẫn lớn như một ngôi sao vậy, nhưng so với lúc trước, nó đã nhỏ hơn vô số lần rồi!
- Không!
Cho dù là lưỡi đã bị chém đứt một đoạn, con ếch tôn cha cũng không gấp gáp và phẫn nộ như vậy. Trong lòng của nó lúc này đột nhiên đầy vẻ hối hận. Đây đối với người trẻ tuổi, vốn sau khi giành lấy hai bảo bối đã chuẩn bị rời khỏi. Kết quả bởi vì chúng nó đến, Hắc Kim Điểu cảm thấy có chỗ dựa vào, lại bay ra. Nhưng lại bởi vì câu nói của ếch tôn mẹ mà khiến cho người ta sinh ra hoài nghi mãnh liệt!
Hiện tại hành động của người thanh niên này rõ ràng là đã nhìn thấu bản chất của Hắc Kim Điểu!
Thật là hối hận!
Con ếch cha khóc không ra nước mắt, giờ phút này của nó hối hận cực độ rồi!
Nếu nó có thể khống chế thời gian và năm tháng, nhất định sẽ làm cho thời gian quay ngược lại, sau đó nó sẽ ngăn cản ếch tôn mẹ, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Hai bảo bối chưa rõ lai lịch bị cướp đi, có là gì đâu chứ? Vẫn hơn bí mật của Hắc Kim Điểu bị phát hiện vô số lần chứ?
- Tiểu tử, thả con nuôi của ta ra, ta có thể làm chủ, mặc cho ngươi rời khỏi.
Con ếch đực lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong miệng lại phát ra âm thanh của Đại Đạo.
- Ha ha, con nuôi của ngươi, là một khối thần kim?
Sở Mặc cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi cũng có là loại thần kim có linh không thành sao?
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua con ếch tôn cha.
Thân hình con ếch tôn, lập tức run khẽ, loại cảnh giới này của nó, không ngờ vẫn có cảm giác bị người khác nhìn thấu nội tâm. Nó giận dữ hét:
- Con nuôi ta với ngươi không oán không thù!
Lúc này, đầu của Hắc Kim Điểu đã bị Sở Mặc lấy pháp lực Vô Pháp luyện chế thành một quả cầu màu đen mười trượng. Đến đây, muốn tiếp tục nén xuống, đã rất khó rồi!
Trong hư không, thân thể khổng lồ của Hắc Kim Điểu lúc này lại mọc ra một cái đầu khác. Trong đôi mắt thật lớn, phát ra một đạo thần quang, căm tức nhìn Sở Mặc.