Sở Mặc cười cười:
- Giữa ta và ngươi không có thù sâu oán nặng, ta giết ngươi làm gì?
La Quật ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, một lúc lâu sau, cuối cùng thở dàiyếu ớt:
- Đúng là tre già măng mọc, quả nhiên ta già thật rồi.
Nói xong câu đó, trong nháy mắt trên người La Quật xuất hiện một hơi thở yếu ớt. Tinh khí của y cũng trở nên suy yếu hơn nhiều. Đây là kết quả của một tu sĩ sau khi bị trấn áp toàn diện.
Những tên thuộc hạ phía dưới La Quật kẻ nào kẻ nấy đều xót xa đứng nhìn, thậm chí có kẻ không kìm được rơi lệ.
Đây chính là sự thay đổi luân phiên của thời đại, luôn luôn có nhân tài mới phải đứng ra thay thế người cũ và thay thế vị trí của y. Thiên Lộ Vương ở trước mặt Thiên giới chi vương quả nhiên là không có bất kỳ cơ hội nào.
Sở Mặc nhìn La Quật, nói:
- Sao vậy? Đường đường là Thiên Lộ Vương, lại bỏ cuộc như vậy sao?
La Quật trầm giọng nói:
- Muốn giết thì cứ giết chứ đừng có làm nhục ta, chẳng lẽ Sở công tử muốn ép La Quật tự sát sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Ta đâu có nghĩ như vậy, La Quật, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?
Lời này vừa nói ra, đám thủ hạ phía dưới của La Quật tất cả đều trợn tròn mắt. Cả đám gần như hoá đá, sắp mất đi năng lực suy nghĩ. Trong lòng tự nhủ, cái tên Sở Mặc này không phải là điên rồi chứ? Không ngờ hắn lại muốn Thiên Lộ Vương đi theo hắn? Nói đùa cái gì vậy? Cho dù hắn thật sự là Thiên giới chi vương, vậy chẳng qua hắn cũng chỉ là một Chuẩn Chí Tôn. Hắn có tài đức gì khiến cho một tu sĩ cùng cảnh giới đi theo hắn?
Kỳ Tiêu Vũ cũng hơi ngẩn ra, sau đó không biết cô suy nghĩ cái gì, không kìm được lắc đầu, nhẹ giọng thở dài. Phu quân thật sự là đang chuẩn bị cho việc hai mươi năm sau Ma tộc giáng lâm. Đổi lại với tính cách lúc trước của Sở Mặc tuyệt đối không thể nói ra những lời như vậy.
Sở Mặc hiện giờ khẩn cầu cao thủ, dường như đã tới mức cố chấp rồi. Phàm là gặp được cao thủ, hoặc là tu sĩ có cơ hội trở thành cao thủ, hắn đều muốn giữ lại bên người theo bản năng, không phải là vì thể hiện uy phong của Thiên giới chi vương, đơn thuần là nghĩ tới việc hai mươi năm sau, khi Ma tộc giáng lâm, có thể nắm chắc phần thắng nhiều hơn một chút!
Nhưng như vậy, hắn sẽ rất mệt mỏi! Bởi vì không phải tất cả mọingười đều có thể hiểu được dụng tâm khổ sở của hắn.
Kỳ Tiêu Vũ xót xa nhìn Sở Mặc, lại không có cách nào nói ra.
La Quật cũng ngẩn ra, y ngơ ngác nhìn Sở Mặc:
- Ngươi điên rồi sao?
Sở Mặc lắc đầu, đột nhiên nói:
- Nếu ta mang theo ngươi rời khỏi Thiên Lộ, ngươi có nguyện ý đi theo ta ba mươi năm không?
La Quật nhìn Sở Mặc, cau mày:
- Có lời gì muốn nói, ngươi đừng ngại nói thẳng.
Đám thủ hạ của La Quật vốn tưởng rằng Thiên Lộ Vương nhất định sẽ lớn tiếng quát mắng, cự tuyệt Sở Mặc, nhưng lại không thể ngờ rằng, thoạt nhìn La Quật rõ ràng có phần do dự rồi. Điều này khiến tất cả bọn họ cảm thấy khó có thể tin được. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của việc rời khỏi Thiên Lộ thật sự lớn như vậy sao? Thậm chí có thể không cần đến cả tôn nghiêm hay sao? Đường đường là Thiên Lộ Vương lại đi làm tuỳ tùng cho một thanh niên ư?
Sở Mặc vung tay lên, hình thành một đường kết giới, có một số việc, hắn không hy vọng hiện tại có quá nhiều người biết.
- Hai mươi năm sau, Ma tộc nhất định sẽ giáng lâm tới Viêm Hoàng đại vực.
Sở Mặc nhìn La Quật:
- Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.
- Tại sao ta phải giúp ngươi? Cho dù Ma tộc giáng lâm tới Viêm Hoàng đại vực, bọn họ cũng không đánh tới Thiên Lộ của ta.
La Quật hờ hững nhìn Sở Mặc.
- Ma Chủ cũng không đánh tới sao? Đối với Chí Tôn mà nói, Thiên Lộ này, bọn chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Cho dù trong thời gian ngắn, Ma tộc sẽ vì trấn áp Thiên giới mà tạm thời bỏ qua nơi này, nhưng về lâu dài, bọn chúng thật sự sẽ làm như không thấy mà bỏ qua một nơi tu luyện tuyệt hảo thế này sao?
- Vậy thì sao? Chúng ta mấy đời sinh sống ở đây, không tranh quyền thế!
La Quật thản nhiên nói:
- Chúng ta cũng sẽ không ra khỏi Thiên Lộ, cho dù Ma tộc tới thì nhất định phải gây sự với chúng ta sao?
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Thiên giới cũng chẳng có ai gây sự với Ma tộc, nhưng Ma tộc vẫn không bỏ qua Thiên giới. Hơn nữa, La Quật đạo hữu, nếu ta nhớ không lầm, cái gọi là thổ dân của Thiên Lộ các ngươi thật ra đều là con cháu của Viêm Hoàng đại vực. Các ngươi đều là con cháu của Viêm Hoàng! Lẽ nào thật sự có thể trơ mắt đứng nhìn Ma tộc phá huỷ hoàn toàn Viêm Hoàng đại vực mà vẫn không chút động lòng sao?
La Quật vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Bớt lấy những đại nghĩa dân tộc ra doạ ta đi, những người như chúng ta hiện giờ chính là thổ dân Thiên Lộ chân chính, không có quan hệ gì với Viêm Hoàng đại vực! Sở Mặc thở dài:
- Nếu đã như vậy, thì thôi bỏ đi, La Quật đạo hữu, coi như ta chưa nói những lời này, nhưng có một việc, ta nhất định phải nói với đạo hữu, đó chính là, từ nay về sau, tu sĩ Thiên giới tiến vào Thiên Lộ sẽ ngày càng nhiều. Ngay cả Phi thăng kỳ tu vi bọn họ còn chưa luyện tới, ta cần con đường này để nhanh chóng nâng cao chiến lực của bọn họ. Chuyện này, ngươi không có ý kiến chứ? Cho dù có cũng đè nén trước đã. Thời gian hai mươi năm hao tổn vô tận linh khí của Thiên Lộ, có lẽ, hai mươi năm về sau, kẻ tới đây chính là Ma tộc.
- Ngươi…
La Quật bị lời nói của Sở Mặc làm cho sắc mặt tái mét. Trong lòngthầm nhủ cái gì gọi là có ý kiến cũng phải đè nén? Cái gì gọi là thời gian hai mươi năm hao tổn vô tận nguyên khí của Thiên Lộ? Nếu như ngươi không ngừng dẫn người tiến vào Thiên Lộ. Chỉ sợ không tới mười năm, cả con đường của Thiên Lộ đều hoàn toàn khô kiệt rồi!
- Đạo hữu phải hiểu rằng, ta chỉ là báo cho ngươi biết, chứ không phải là thương lượng với ngươi.
Sở Mặc nghiêm túc nói:
- Kỳ thực, cho dù nguyên khí của Thiên Lộ hoàn toàn khô kiệt, cũng chẳng liên quan nhiều tới ta. Cái ta cần là những tu sĩ của Thiên giới có thể đạt được sự tiến bộ vượt bậc trong thời gian hai mươi năm ở đây! Để tránh mai sau có một ngày, Ma tộc giáng lâm, đến cả một chút sức đánhtrả bọn họ cũng không có.
La Quật tức giận nhìn Sở Mặc:
- Ngươi làm như vậy, có ích lợi gì cho ngươi? Sở Mặc, với thực lực của ngươi hiện giờ, ngươi hoàn toàn có thể đem theo thân nhân bằng hữu cao chạy xa bay, không cần phải tranh đấu trực diện với Ma tộc, ta tin rằng không có kẻ nào của Ma tộc dám chủ động tìm ngươi kiếm chuyện.