Đám hắc khí bị Sở Mặc chém thành hai nửa, nhưng lại tụ lại rất nhanh. Sở Mặc kinh hãi.
Vì một đao của hắn ẩn chứa đạo, có thể chém cho một tên Chuẩn Chí Tôn bị thương nặng. Nhưng dường như hắc khí kia chẳng bị thương chút nào.
- Nó quá mạnh.
Tần Liệt Dương trầm giọng. Ba huynh đệ bọn họ cũng vừa xuất thủ. Ba Chuẩn Chí Tôn đồng thời ra tay dĩ nhiên tạo ra uy lực kinh người nhưng lại không khiến cái đám khí đen kia bị làm sao hết.
Đột nhiên hình Phật lớn phía sau Hư Độ động đậy, chỉ thẳng vào Ma vương pháp tướng, mở miệng nói:
- Úm!
Ma vương pháp tướng bị bốn tu sĩ dốc toàn lực còn không bị sao giờ lại vì một tiếng này nổ bùm. Lục tự chân ngôn quả nhiên có uy lực trấn ma khủng bố. Sở Mặc nhìn Hư Độ. Tiểu hòa thượng không dùng Lục tự chân ngôn nhưng tượng Phật tên này tạo ra lại biết sử dụng, thế là thế nào?
Hư Độ lại hộc máu, sắc mặt càng thêm tái. Tần Liệt Tinh trực tiếp lấy ra rất nhiều thiên tinh thạch, bày thành một vòng tròn bao quanh tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng hấp thu một lượng lớn năng lượng chỉ trong nháy mắt. Thiên tinh thạch được lấy ra chẳng mấy mà tiêu hao hết.
Tần Liệt Tinh hơi sửng sốt, ông không nghĩ chuyện này lại tốn kém như thế. Để cứu tộc nhân, tiêu xài bao nhiêu tiền thì cũng phải chi. Hư Độ cứ thế hấp thu thiên tinh thạch, tinh thần lại trở về trạng thái đỉnh cao, từ đầu đến cuối vẫn tụng kinh không ngừng nghỉ.
Sau đó, lại tiếp tục có hắc khí trên người con cháu Tần gia bị hút ra.
Sở Mặc lẳng lặng cảm ngộ, nhẹ nhàng thở phào: Tần Thi hay Khương gia, thậm chí là Phong Hành Giả ở Cổ Kiếm Phái, tiểu gia tộc như Triệu gia bị ma tộc lây nhiễm, cuối cùng cũng được cứu rồi.
Tuy nhiên, còn có cả người mà Sở Mặc không ngờ đến nhất nữa. Tất cả đều sẽ được cứu.
Hư Độ ngồi một ngày một đêm độ ma ở cổ thành Tần gia. Đến trưa ngày thứ hai, cũng là thời gian Sở Mặc hẹn với Thái Điệp tiên tử, toàn bộ hắc khí ở cổ thành Tần gia đã biến mất. Trời lại trong lại sáng.
Thiên tinh thạch tiêu hao tương đương với lượng thu vào ba trăm năm của Tần gia. Ba vị lão tổ không một câu oán hận, thấy Hư Độ lâm nguy mấy lần cũng thấy rất áy náy.
Càng về sau, Ma vương do hắc khí ngưng tụ càng hùng mạnh. Ma vương pháp tướng cuối cùng bị tiêu diệt còn nói được tiếng người, có linh trí, có nhận thức. Đến Sở Mặc cũng không thể không vận dụng Lục tự chân ngôn cùng tượng Phật phía sau Hư Độ tiến lên trấn áp. Khi đó mới có thể xua tan, tiêu diệt hoàn toàn hắc khí.
Sau khi làm hết mọi việc, Hư Độ như mất hết sức lực, cự tuyệt linh dược của ba vị lão tổ, chỉ cần thiên tinh thạch, lại mỉm cười nhìn Sở Mặc nói:
- May mà không nhục sứ mệnh.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Mặc nhìn chăm chú Hư Độ, lại nói:
- Ta truyền Lục tự chân ngôn…Sở Mặc còn chưa dứt lời Hư Độ đã cự tuyệt:
- Không cần đâu. Sư phụ nói ta không thích hợp để học Lục tực chân ngôn. Lời của sư phụ tất có đạo lý. Ta tin Sở thí chủ nhất định có thể tìm được người thích hợp để học Lục tự chân ngôn. Ha ha, suýt nữa thì quên. Giờ Sở thí chủ là tông chủ của Phật môn chúng ta rồi, chắc ta phải gọi một tiếng tông chủ nhỉ.
Sở Mặc xua tay cười khổ:
- Tông chủ gì chứ, ta không đảm đương được.
- Không, đó là ý của sư phụ mà.
Nhắc đến lão hòa thượng, đôi mắt Hư Độ ngấn lệ. Sở Mặc thổn thức: đúng là một người trẻ tuổi chí tình chí nghĩa.
- Ngươi đến Tần gia nghỉ ngơi một chút đi. Ta có việc phải đi, lát về ta lại tìm ngươi. Chúng ta cần đi độ hóa cho những người bị Ma tộc lây nhiễm.
Sở Mặc nhìn Hư Độ hỏi:
- Có vấn đề gì không?
Hư Độ mỉm cười lắc đầu nói:
- Đây là sứ mệnh của ta.
Sở Mặc nhìn thêm một cái, gật đầu, sau đó cáo từ ba vị lão tổ:
- Tạm thời phiền các vị lo cho Hư Độ pháp sư ạ.
Tần Liệt Dương gật đầu, trầm giọng nói:
- Đạo hữu cứ yên tâm. Hư Độ pháp sư là đại ân nhân của Tần gia chúng ta mà.
Tần Liệt Tinh lại nhìn Sở Mặc, muốn nói lại thôi.
Sở Mặc hỏi:
- Ngài có việc gì cứ hỏi?
Tần Liệt Tinh hơi nhăn nhó nói:
- Gia chủ đương thời vừa truyền âm cho ta, nói có chút hiểu lầm với đạo hữu.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, sau khi phản ứng lại cười lắc đầu:
- Chuyện này không phải chuyện của ta mà có liên quan tới Tần Thi. Thế này đi, khi trở về ta sẽ liên lạc với Tần Thi xem ý nàng thế nào.
Tần Liệt Tinh than nhẹ:
- Thật ra ta rất ít hỏi đến việc của mấy vãn bối. Tuy nhiên xin đạo hữu yên tâm, ta nhất định sẽ cho Tần Thi một công đạo. Trách nhiệm của ai thì người đó phải chịu. Sở Mặc gật đầu:
- Vậy phiền ngài rồi.
Với thận phận địa vị của hắn hiện tại không cần phải làm mấy việc linh tinh này. Ngay cả lão tổ của gia tộc đều gọi hắn là đạo hữu, quan hệ tương giao ngang hàng thì hắn cần gì phải gây phiền toái cho đám vãn bối kia chứ.
Thật ra đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, mấu chốt của sự việc là xem thái độ của Tần Thi. Nếu nàng không muốn so đo thì bỏ qua, còn không thì sẽ phải xử lý một chút. Người sống cả đời không cần phải nghẹn khuất mình quá. Sở Mặc lấy bản tin, báo tin cho Tần Thi, cũng nói Tần Thi không phải sợ. Phong ấn của Ma tộc trong người nàng đã có cách giải.
Tần Thi đáp lại rất nhanh:
- Hiện tại ta là một trong các tổ sư của Phiêu Miểu Cung, không phải Tần Thi của Tần gia.
Sở Mặc hiểu ý, nói lại cho Tần Liệt Tinh. Tần Liệt Tinh trầm mặc một chút, khe khẽ thở dài, lại nhìn huynh trưởng và đệ đệ của mình.
Tần Liệt Dương và Tần Liệt Thủy liếc nhau. Tần Liệt Thủy nói:
- Năm đó chúng ta đã để đứa nhỏ bị thua thiệt, nhất định phải bồithường. Khi nó phi thăng lên Thiên giới, chúng ta sẽ đưa một phần tài nguyên để bồi thường chứ không phải hạ lễ. Hạ lễ tính sau.
Tần Liệt Thủy nói đến đây lại nhìn Tần Liệt Tinh.
Tần Liệt Tinh nói:
- Ai làm người đó chịu. Năm đó kẻ nào cấu kết với Lạc gia thì sẽ phải lĩnh phạt. Gia pháp của Tần gia không phải để trang trí, cứ theo gia pháp mà xử thôi.
Tần Liệt Thủy gật đầu nói:
- Được. Sau đó lại hỏi Sở Mặc.
- Đạo hữu thấy thế nào?
Nếu lúc này còn nói chuyện này không quan hệ gì với mình có vẻ hơi kiêu, Sở Mặc lập tức gật đầu đáp:
- Được, ta sẽ chuyển cáo lại ý tứ của Tần gia cho Tần Thi.
- Vậy phải nhờ đạo hữu rồi.
Tần Liệt Tinh ôm quyền với Sở Mặc.
Sở Mặc lại chào Hư Độ, sau đó bước vào khoảng không, nháy mắt biến mất.
- Đây…
Ba vị lão tổ nhìn mà ngẩn người.
Hư Độ chắp tay trước ngực, nhỏ giọng niệm Phật, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.