Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 20




Tang Gia Ý nằm bò trên giường, nghe tiếng tẩy rửa truyền ra từ trong nhà tắm, cậu như con đà điểu, chôn cả khuôn mặt vào trong chăn, cảm thấy bản thân sắp chín tới nơi rồi.

Trong đầu cậu vẫn còn đang hồi tưởng lại câu nói ban nãy của Giản Tế.

"Phản ứng sinh lý tự nhiên vào sáng sớm của đàn ông, em không có à?"

Tang Gia Ý: "......"

Cậu cảm nhận được sự trào phúng!

Đương nhiên Tang Gia Ý biết, thực ra đôi khi nó không liên quan đến tình dục, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.

Nhưng mà....... nhưng mà...... súng không thể chỉa về phía cậu!!

Sau đó Tang Gia Ý lật người, nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà trắng muốt, tâm tư hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân.

Vừa nghĩ tới, ài, xấu hổ quá.

Mặt khác lại nghĩ, căn cứ vào xúc cảm buổi sáng, nhân vật công chính trong tiểu thuyết của cậu có hơi kém, có thể cập nhật thêm chút kích thước.

Quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

Thời điểm cậu đang nghĩ ngợi linh ta linh tinh, Giản Tế đã đứng bên cạnh giường, anh hơi buồn cười nhìn cái người hồn lạc mây xanh không biết đang nghĩ cái gì trên giường.

Sợi tóc đen nhánh của đối phương xõa lung tung trên gối đầu, mặt rất đỏ, cổ cũng rất đỏ.

Có thể là vì động tác đi ngủ vào buổi tối, cúc áo ngủ bị cọ bung ra cũng không phát hiện, quần áo lỏng lẻo thõng xuống, khiến cho xương quai xanh lộ ra một mảng lớn.

Anh đột nhiên cảm thấy có hơi vi diệu, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, sao bộ dạng lại cứ như cái gì cũng làm hết rồi?

Tang Gia Ý lấy lại tinh thần, ngó qua người đàn ông đang ở bên giường nhìn cậu.

Trong não cậu lại bắt đầu vang vọng, lời Giản Tế nói ban nãy: "Em không có à?"

Cậu bị trào phúng đấy.

Sau đó Tang Gia Ý thẹn quá hóa giận "hừ" một tiếng, từ trên giường bò xuống, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Giản Tế phì cười.

-

Bởi vì ngày mai phải lên đường trở về, cho nên Giản Tế thu dọn hành lý của cả hai ở trong phòng, Tang Gia Ý thì ở dưới lầu tâm sự với ông nội Tang.

Chỉ là chưa được bao lâu, đã trông thấy vành mắt của người quay về phòng đỏ bừng.

Tim Giản Tế khẽ xiết chặt, bước qua cúi đầu nhìn vẻ mặt của cậu: "Sao thế em?"

Trong nhất thời, chút giận dỗi kỳ cục vào ban sáng đều biến mất, Tang Gia Ý kéo tay áo anh, có chút tủi thân: "Ông nội không muốn đi với tôi."

Giản Tế sờ sờ mặt cậu: "Tôi xuống dưới nói chuyện với ông nhé."

Đợi tới lúc Giản Tế xuống lầu, ông cụ đang quấn cái áo khoác quân đội thật dày, ngồi trên ghế tre phơi nắng trong mảnh sân vuông nhỏ.

Giản Tế ngồi bên cạnh ông cụ, ông nội Tang quay đầu nhìn anh một cái, sau đó cười thành tiếng: "Sao nào, nhận vai trò thuyết khách à."

Giản Tế rót ly trà nóng cho ông nội Tang một lần nữa: "Trước kia Hựu Hựu vẫn luôn sống một mình ở thủ đô, rất cô đơn, em ấy cũng rất nhớ người."

Ông nội Tang ngắm nhìn khoảng trời xanh thẳm: "Ông thật sự hy vọng nó có thể được người nhà yêu thích đón nhận, có càng nhiều người thân thiết thương nó."

Ông nội Tang biết người nhà họ Tề không thích cậu, mong Tang Gia Ý không gặp ông thêm nữa, ông cũng không muốn đứa bé khó xử.

"Ông nội, không phải đâu, từ trước tới nay Hựu Hựu không muốn làm con nhà họ Tề, bởi vì tò mò, nên hai ngày trước con mới hỏi nhiều thêm một câu, hỏi thời điểm em ấy mới quay về Tề gia, sao không đổi họ."

Giản Tế cúi đầu mỉm cười: "Em ấy nói, 'vì em muốn làm Hựu Hựu', Hựu Hựu trong chữ Tang, em ấy chưa từng cho rằng nó là Tang của vợ chồng nhà họ Tang, mà là chữ Tang này của người, trong tim em ấy chỉ chấp nhận thân nhân là người."

Nói tới đây, ông nội Tang nghe ra chút gì đó, bỗng nhiên có hơi khổ sở, ông nghiêng đầu hỏi Giản Tế:

"Có phải Hựu Hựu sống ở Tề gia không được tốt phải không?"

Đứa trẻ này từ trước đến nay chỉ luôn nói chuyện tốt.

Giản Tế trầm mặc không nói chuyện.

Qua một hồi, anh mở miệng nói: "Theo con được biết, mấy năm nay vợ chồng Tang gia cũng đã cắt đứt với người, sinh sống ở một thành phố khác, người cũng chỉ lẻ loi một mình, Hựu Hựu lo cho người."

Ông nội Tang vừa định mở miệng, một người hàng xóm tạt ngang qua trước cánh cửa rộng mở, giọng nói lanh lảnh đánh tiếng chào hỏi:

"Chào buổi sáng ông Tang nhé, nay cá ở chợ tươi lắm đấy!"

Ông nội Tang cười, thanh âm vang dội đáp lại: "Biết rồi, đợi lát tôi đi mua!"

Chờ người đi rồi, ông nội Tang mới ngoảnh đầu cười nói: "Ông sống cả đời ở cái trấn nhỏ này rồi, người già ấy, không rời đi được!" Nói xong, bỗng dưng viền mắt ông cụ có hơi ẩm ướt, "Bà nội Hựu Hựu cũng an nghỉ ở đây."

Ông cụ vừa nói như thế, Giản Tế đã hiểu hết rồi.

Đợi tới lúc quay về phòng, Tang Gia Ý liền vội vội vàng vàng: "Sao rồi ạ?"

Giản Tế lắc lắc đầu, nước mắt của Tang Gia Ý rơi ngay xuống: "Tại sao ông không bằng lòng đi theo tôi, tôi muốn cho ông sống tốt hơn mà? Trước kia ông nội khổ lắm, tôi không muốn để ông vất vả như vậy nữa."

Bây giờ cậu đã có năng lực cho ông trải qua những ngày tốt nhất.

Giản Tế dịu dàng lau nước mắt cho cậu, sau đó kéo cậu đến bên cái bay window, nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng hơi thở cuộc sống nơi phố phường là một mảnh náo nhiệt.

Giản Tế chỉ chỉ cảnh sông bên ngoài: "Con sông này có đẹp không?"

Tang Gia Ý sụt sà sụt sịt: "Rất đẹp."

"Nhìn ông lão chèo thuyền đó, người có tốt hay không?"

"Tốt, trước đây vào thời điểm tôi nghỉ hè, ông còn cho tôi hạt sen để ăn."

"Em còn nhớ ở đây có bao nhiêu ngõ lớn ngõ nhỏ không?"

"Nhớ chứ, 167 phố đường ngõ hẻm, trên tường cái nào có vẽ graffiti tôi cũng nhớ hết."

Thanh âm của Giản Tế càng dịu dàng hơn: "Vậy có thích nơi này không?"

"Thích...... ở đây là nhà."

Giản Tế niết niết bụng ngón tay mềm mại của cậu: "Ông nội cũng thích."

Tang Gia Ý đỏ vành mắt ngây ngẩn quay đầu nhìn anh, Giản Tế cúi đầu đối diện với ánh mắt của cậu: "Em hiểu rõ nơi đây, thì ông nội còn hiểu hơn cả em, em thích, ông nội cũng thích nhiều hơn em."

"Bữa trước lúc chúng ta ra cửa, có phải có rất nhiều người chào hỏi với em không? Mới nãy cũng có người chào hỏi với ông, rất nhiệt tình, hàng xóm láng giềng ở đây đều rất tốt."

Dường như thấy người cuối cùng cũng bình tĩnh lại không còn khóc nữa, Giản Tế thương lượng:

"Hựu Hựu, mỗi người đều có cuộc sống riêng của bản thân, không ai có thể đưa ra quyết định thay người khác."

" 'Sống tốt' cũng không có một cái chuẩn mực rõ ràng, em muốn ở bên ông cụ, em muốn cho ông cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng thủ đô là một thành phố nhịp sống vội, ông nội ở bên đó trừ em ra thì không quen biết ai, em muốn để ông bị vây hãm trong đám xi-măng cốt thép sao?"

Tang Gia Ý nghẹn ngào lắc đầu: "Không muốn."

"Ông cụ hoài niệm, hơn nữa, có phải bà nội cũng ở đây không? Ông nội muốn ở bên bà nội."

Nước mắt của Tang Gia Ý lại chảy xuống: "Tôi...... biết rồi."

Kéo tay người khẽ khàng dẫn về phía trước, Tang Gia Ý được người ôm chặt vào trong lòng, giọng nói ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu: "Hựu Hựu ngoan."

"Sau này chúng ta thường xuyên về thăm ông, có được không?"

Giọng nói Giản Tế rơi xuống, liền cảm thấy đứa nhỏ đang vùi trước hõm vai mình giật giật với biên độ nhỏ, hình như là đang gật đầu.

Giản Tế liền nở nụ cười.

Sáng ngày hôm sau, xe đưa đón đã đậu ở cổng, để tránh phải dằn vặt trên đường đi, Tang Gia Ý và Giản Tế không cho ông cụ đi tiễn.

Ông nội Tang đang nắm tay Tang Gia Ý, nhỏ giọng dặn dò chút gì đó.

Nói xong, ông nội Tang duỗi một tay về phía Giản Tế, anh hiểu ý đưa tay qua, cho ông cụ nắm.

Bởi vì làm việc quanh năm, lòng bàn tay ông nội Tang có một lớp chai dày, thế nhưng thời điểm nắm lấy người, lại rất ấm áp.

Ông đặt tay của Tang Gia Ý và Giản Tế kề khít với nhau, sau đó lại dùng tay mình bao chặt lấy tay của họ.

Ông nội Tang xoay đầu nhìn người thanh niên cao lớn tuấn tú, ông nói: "Tiểu Giản à, con cũng là đứa trẻ tốt, Hựu Hựu ở bên con, ông yên tâm hẳn."

Dường như là đến gần chia ly, trong lòng ông cụ không nỡ, cưỡng chế sự khó chịu trong lòng nói với Giản Tế:

"Con phải luôn coi thằng bé là Hựu Hựu."

Viền mắt Tang Gia Ý lập tức đỏ lên: "Ông ơi......"

Giản Tế hiểu ý ông cụ, 'Hựu Hựu' đã không còn đơn thuần chỉ là một cái tên, đó là bảo bối phải nâng niu trong lòng bàn tay.

Anh nghiêm túc thưa: "Con cam đoan với người, Hựu Hựu sẽ luôn là Hựu Hựu."

- - Hựu Hựu sẽ luôn là bảo bối.

Tang Gia Ý hít mũi một cái, sững sờ mà nhìn qua Giản Tế ở bên cạnh.

Lúc này ông nội Tang mới bật cười, càng nắm chặt tay bọn họ, sau đó mới buông ra, hai tay phẩy phẩy ra phía bên ngoài:

"Đi đi, đi đi, còn lề mề là trễ đó."

Giản Tế dắt Tang Gia Ý cứ ba bước lại ngoảnh đầu một lần đi ra ngoài, đợi tới khi ngồi trên máy bay rồi, cảm xúc của Tang Gia Ý mới ổn định lại.

Cậu nhỏ giọng nói với Giản Tế ở bên cạnh: "Xin lỗi ạ, lần này hình như làm lỡ rất nhiều thời gian của anh."

Vốn chỉ định nán lại bốn năm ngày, kết quả cuối cùng là ở đó hơn một tuần.

Giản Tế lắc đầu: "Không lỡ, ở đây tôi thật sự rất vui."

Tết năm nay, thực ra bọn họ đều trải qua không tốt lắm, khoảng thời gian đến nơi này sau tết, sống cùng ông nội Tang, trái lại mới giống tết thật sự.

"Sau này lúc em quay về đây, phải gọi tôi đi cùng."

Tang Gia Ý hé miệng cười, tiếp đó phản bác: "Không thèm, anh chỉ biết tranh thủ tình cảm của ông thôi."

"Có đâu, em là Hựu Hựu, tôi chỉ là Tiểu Giản."

Đôi mắt sáng tỏ của Tang Gia Ý nhìn anh một cái, sau đó mở miệng, nói từng chữ từng chữ: "Tiểu, Giản."

"Cái gì đấy?" Giản Tế nhéo mặt cậu, đáp trả.

Ý cười trong mắt Tang Gia Ý càng lộ rõ, không nói chuyện nữa.

-

Sau khi hai người quay về từ thành phố Tô, liền tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, ai cũng có việc cần tự hoàn thành.

Tang Gia Ý và biên kịch Tiểu Nguyệt của Phòng làm việc Voice phải họp nhóm cải biên lại《Trăng treo đuôi mày》, biến văn tự này nọ được thể hiện dễ dàng bằng âm thanh.

Giản Tế còn phải xử lý việc của Giản thị, đằng sau còn phải dành ra thời gian tiến hành thu lưu.

Thời điểm đang gọi điện thoại thảo luận với Vu Tranh, cậu ta bỗng tò mò hỏi:

"Ê, có hơi lạ nha, hình như gần đây cậu không còn hỏi tôi mấy thứ liên quan đến thầy Vũ Tế nữa?"

Bởi vì đều là người trong giới CV, tin tức có liên quan đến Vũ Tế, Vu Tranh ở bên đó trái lại càng linh thông hơn, cho nên trước đây toàn là Tang Gia Ý chủ động hỏi cậu ta.

Nhưng gần đây, trong lúc Tang Gia Ý và Vu Tranh nói chuyện, thậm chí cậu còn rất ít đề cập đến Vũ Tế.

"Ả......"

Trong lúc nhất thời Tang Gia Ý cũng không biết nên trả lời thế nào, chẳng nhẽ nói cậu và thầy Vũ Tế kết hôn rồi, có gì cậu cũng có thể hỏi trực tiếp?

May mà Vu Tranh cũng không quá để ý đến việc này, cậu ta ngoảnh đầu có chút do dự rồi chủ động nói:

"Chẳng qua, Tang Tang à, có chuyện...... tôi nói với cậu này, cậu đừng đau lòng nhé."

Tang Gia Ý vô thức khẩn trương: "Cậu nói đi."

"Bữa trước tôi gặp ông chủ của bọn tôi rồi, chính là Cận Phi, trong quá trình nói chuyện anh ta bảo......"

Tang Gia Ý nín thở.

"Thầy Vũ Tế kết hôn rồi!"

"......"

Tang Gia Ý chầm chậm thở ra, này á hả?

"Không đúng, anh ấy kết hôn sao tôi phải đau lòng chứ? Tôi là fan giọng của anh ấy, cũng chả phải kiểu fan bạn gái fan bạn trai."

Vu Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt." Cậu ta hơi tò mò, "Bỗng nhiên muốn biết đối tượng của thầy Vũ Tế trông như nào quá, mỗi lần đi ngủ nghe cái giọng đó, có thể ngủ nổi hả?"

Tang Gia Ý cẩn thận suy tư một hồi: "Được chứ, còn có thể ngủ siêu ngon kìa."

Vu Tranh cười: "Đang nói đối tượng của người ta, có nói cậu đâu."

Thời điểm Tang Gia Ý đang định khai báo chi tiết, cửa lớn ở phòng khách bị mở ra.

Ở cửa, người đàn ông tan tầm quay trở về, nhìn người mỉm cười ngồi xếp bằng trên ghế sô pha:

"Hựu Hựu, đang làm gì thế em?"

Đầu bên kia điện thoại lâm vào một khoảng yên lặng, Tang Gia Ý cũng yên lặng lại.

Giản Tế trông thấy Tang Gia Ý đang gọi điện thoại, cũng không nói nữa.

Vu Tranh vốn là diễn viên phối âm, có độ nhạy cảm tự nhiên đối với thanh âm, cho dù đã cách một luồng điện lưu, thế nhưng giọng nói ở đầu bên kia điện thoại......

Không biết vì sao, thời điểm cậu ta mở miệng lần nữa thì giọng cũng có hơi run rẩy: "Tang Tang à, người vừa mới nói chuyện là......"

Tang Gia Ý bèn nói: "Cậu nói lại câu ban nãy một lần nữa đi."

"Tang Tang à, người vừa mới nói chuyện là......"

"Không phải, câu trước ấy."

Vu Tranh nuốt nước miếng: "Đang nói đối tượng của người ta, có nói cậu đâu?"

Tang Gia Ý vui sướng mở miệng: "Ngại quá đi, là tôi đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.