Tôi cúi đầu nhìn nhìn vào cổ tay mình, trừ chiếc dây buộc tóc vừa nãy tôi tháo xuống thì chẳng có gì cả.
“Cậu muốn cái này á?” Tôi sống chết nắm chặt sợi dây buộc tóc của mình.
“Ừ.” Cậu ấy rất nghiêm túc.
Hơn nữa dáng vẻ này của cậu ấy như thể nhất định phải có được vậy.
Tôi hơi nhức đầu tại sao cậu ấy lại muốn lấy thứ này, rốt cuộc cậu ấy có cái sở thích kì lạ gì đây?
Tôi chỉ có thể chậm rãi tháo chiếc dây buộc tóc ra sau đó đưa cho cậu ấy.
Cậu ấy nắm trong tay sau đó nhét vào túi quần.
“Cậu có thể yêu cầu thứ khác mà, cậu muốn có thứ này để làm gì chứ?”
“Cậu không hiểu à?” Cậu ấy hỏi lại tôi.
“Không hiểu.” Tôi thành thật trả lời.
Cậu ấy nhìn tôi một cái muốn nói lại thôi: “Buổi tối nói với cậu.”
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, bởi vì ngày mai phải chia tay rồi thế nên cảm giác như mọi người đều có chút trầm lặng.
Sau khi trở về khách sạn Hạ Hạ lấy bùa bình an ra, cô ấy do dự có nên mang tặng cho Văn Tu hay không.
Lòng tôi thấp thỏm.
“Hình như ngày mai cậu ấy đã phải sang Mỹ rồi, cậu ấy đi sớm hơn tớ thế nên tớ mong mọi chuyện sẽ thuận lợi. Nhưng mà không còn cách nào khác tớ không dám đi.”
“Ồ.” Tôi cũng không có cách nào đưa ra đề nghị.
“Châu Duy nói cậu ấy không tin thứ này, nếu tớ đưa cho cậu ấy chắc cậu ấy sẽ từ chối nhỉ.”
“Cũng không chắc.” Tôi nghĩ tới lá bùa mà cậu ấy đưa cho mình, có thể nhận ra cậu ấy không hẳn là không tin.
Chỉ là tôi vẫn băn khoăn, cậu ấy tặng tất cả mọi người hay là chỉ tặng cho mình tôi thôi?
Sao tôi lại có cảm giác cậu ấy không tặng cho những người khác nhỉ?
“Vậy tớ đi đây!” Hạ Hạ lấy hết can đảm đi gõ cửa phòng Văn Tu.
Cả quá trình đó tôi đều đang đấu tranh.
Sợ cô ấy không tặng được, lại sợ cô ấy tặng được.
Kết quả, chưa tới mấy phút sau Hạ Hạ đã ỉu xìu quay về.
“Viên Viên.” Cô ấy òa lên một tiếng ôm lấy tôi rồi bắt đầu khóc. truyện kiếm hiệp hay
“Sao vậy?” Nhìn thấy cô ấy như vậy tôi rất đau lòng.
“Cậu ấy từ chối tớ rồi.”
“Hả?”
Sao lại thẳng thắn như vậy?
“Cậu nói thế nào vậy?” Mặt tôi buồn thiu vỗ vỗ lưng cho cô ấy.
“Tớ tặng bùa cho cậu ấy, cậu ấy nói mình không tin thứ này.”
“Ài…” Văn Tu này đúng thật là chẳng khác gì thường ngày.
“Còn nói với tới rằng, người con gái cậu ấy thích tin vào thứ này.”
“Hả?” Tôi cảm giác như một sợi dây đàn trong đầu tôi bị đứt phập vậy.
“Cậu ấy có người mình thích rồi… Viên Viên, tình yêu của tớ còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi…”
Nửa đêm tôi cứ thế mà ôm Hạ Hạ cũng không biết nên an ủi thế nào.
Tôi cảm giác bản thân mình chính là đầu sỏ.
Thế nên tôi không trả lời bất cứ tin nhắn hay cuộc điện thoại nào của Văn Tu cả.
Tôi rất băn khoăn cũng rất mâu thuẫn.
Tôi không biết làm cách nào mới có thể thắng được sự đau khổ trong lòng mình mà chỉ muốn không làm tổn thương Hạ Hạ.
Đêm hôm đó Văn Tu sẽ nói đáp án cho tôi thế nhưng tôi không có dũng khí để biết, sự hèn nhát đã khiến tôi phải dần lùi bước.
Tôi không oán trách ai cả, chỉ trách bản thân mình.
Ngày hôm sau tôi quay về kí túc xá viết một bức email thật dài cho Châu Duy.
Tôi từ chối cậu rồi.
Cậu trả lời tôi một câu: “Biết rồi biết rồi, người theo đuổi anh đây còn xếp đầy ngoài đường đấy, hừ.”
“Vậy chúc mừng cậu nhé, chuyên tâm một chút đừng mệt quá.” Chúng tôi vẫn trêu chọc nhau như trước đây.
Tôi do dự rất lâu cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Văn Tu.
Nhưng mà cậu ấy không trả lời tôi.
Chắc là cậu ấy rất ghét tôi nhỉ.
Tôi rất muốn khóc nhưng mà phát hiện ra cho dù bản thân có buồn đến mức nào cũng không khóc ra được.
...****************...
Mn like và cmt ủng hộ truyện nha 😘🥺❤️